Giam Cầm Cô Dâu Không An Phận

Chương 83: Hạnh phúc là khi có em (Hoàn)



Triệu An Ngữ nghe xong lời Lãnh Cẩn Thu mới phát giác ra mùi dầu nồng nặc trong không khí, thậm chí trên mái nhà qua những khe hở dầu hỏa nhỏ giọt rơi xuống sàn nhà.

Cô hoảng hốt nhìn người phụ nữ điên cuồng trước mặt mình: “Lãnh Cẩm Thu cô điên rồi, nếu như hôm nay tôi chết anh ấy nhất định sẽ không để cô cùng nhà họ Lãnh yên ổn.”

Ánh mắt Lãnh Cẩn Thu đầy phấn khích và mong chờ nói: “Chuyện đó chờ mày chết rồi hẵng tính.”

Nói dứt câu cô ta đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay trầm ngâm tính toán, sau đó như nghĩ tới điều gì đó cánh môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn.

Tiếng đánh lửa lần nữa lại vang lên, Triệu An Ngữ dường như nhận ra điều Lãnh Cẩn Thu muốn làm, thân thể nhanh nhẹn lao tới chủ đích cướp đi chiếc bật lửa trên tay cô ta.

Nhưng cơ thể Lãnh Cẩn Thu cũng rất linh hoạt, cho dù Triệu An Ngữ có cố gắng đến mấy cũng không có cách nào lấy đi chiếc bật lửa kia được.

Dưới sàn nhà cứng rắn, hai người phụ nữ không ai chịu yếu thế hơn ai giằng co đến độ đầu tóc bù xù, mặt mũi lấm lem.

Sau một hồi vật lộn, Lãnh Cẩn Thu chiếm thế thượng phong ngồi trên bụng Triệu An Ngữ móng tay sắc nhọn nhấn sâu vào cổ tay cô.

Cơ đau buốt truyền tới như làm tê liệt hệ thần kinh Triệu An Ngữ, dù sao Lãnh Cẩn Thu cũng là con nhà binh, từ nhỏ đã được nắng gió thao trường tô luyện, đối phó với một người phụ nữ là chuyện quá đơn giản với cô ta.

Nhìn máu tươi phun ra từ cổ tay Triệu An Ngữ, Lãnh Cẩn Thu càng thêm phấn khích dùng bàn tay còn lại bóp chặt hai má người bên dưới: “Đừng hy vọng hão huyền, chuyện tao đã muốn làm chưa từng thất bại.”

“Vậy thử xem.” Tay chân Triệu An Ngữ kịch liệt giãy giụa, gắng gượng gồng mình lên phản đòn tấn công Lãnh Cẩn Thu.

Cô dùng đầu mình làm vũ khí đập mạnh vào đầu Lãnh Cẩn Thu, nhân lúc cô ta không chú ý thành công lấy được chiếc bật lửa kia đi.

Lãnh Cẩn Thu đỡ trán đứng dậy, nhìn Triệu An Ngữ bằng cặp mắt ai oán: “Ngu ngốc, không phải mày cho rằng tao chỉ có một thứ đó thôi chứ?”

Dưới đôi mắt nghi hoặc của Triệu An Ngữ cô ta từ trong túi quần lấy ra một hộp diêm, vẻ mặt đắc ý giơ nó lên cao.

“Xoẹt.” Một tiếng que diêm bừng sáng, Lãnh Cẩn Thu vung tay ném nó lên cao, lửa gặp dầu hỏa bùng lên đốm lửa lớn, nhanh như tia chớp lan ra khắp mái nhà.

Đây là loại mái có kết cấu thời xưa, xà gỗ chẳng mấy chốc bị lửa đốt cháy mà sập xuống, Lãnh Cẩn Thu thấy đã đến lúc rời đi cao giọng nói:

“Triệu An Ngữ vĩnh biệt.”

Thấy cô ta đi về phía cửa chính, tay đặt trên đó làm động tác đập cửa gọi người, Triệu An Ngữ muốn chạy tới thừa cơ hội ra ngoài nhưng đôi chân mới nhúc nhích đã bị thanh gỗ trên xà nhà rơi xuống chặn trước mặt, sợ hãi cúi người lùi về sau.

“Khốn kiếp.” Lãnh Cẩn Thu đập cửa mãi không được, lúc này mới nhận ra người bên ngoài có vấn đề, hoảng loạn cộng tức giận khiến cho gương mặt cô ta trắng bợt không còn giọt máu.

Bất chấp lửa nóng từ bên ngoài hắt vào làm cho cánh cửa sắt nóng rực, cô ta điên cuồng dùng thân thể thúc mạnh lên.

Cái mà cô ta gọi là chưa từng thất bại đây sao? Chọn căn nhà kín mít chỉ có một cửa chính lại khóa từ bên ngoài để cho Triệu An Ngữ không có cơ hội thoát thân, thành ra lại hại luôn cả bản thân mình.

Triệu An Ngữ thầm nghĩ Bạch Kính Xuyên nhất định đang trên đường tới đây, chỉ cần cô kiên trì nhất định có thể gặp lại anh, liền hướng về cái bàn dùng để đựng cốc chén uống trà chui xuống, kéo dài thời gian sống sót cho chính mình.

Ở phía kia đoàn xe do Bạch Kính Xuyên dẫn đầu đang đi qua cổng làng, Lâm Tường nhìn thấy nơi cuối thôn khói đen bay nghi ngút liền quay qua báo cáo: “Tư Lệnh ngài xem.”

Theo hướng Lâm Tường chỉ, Bạch Kính Xuyên không còn giữ nổi bình tĩnh được nữa, sắc mặt căng thẳng gấp gáp đến cực độ ra lệnh:

“Nhanh lên, gọi xe cứu hỏa.”

Lãnh Cẩn Thu con đàn bà điên này, chẳng lẽ đối với những người như thế anh đã quá nhẹ tay rồi sao? Phải cho mỗi người một phát súng mới yên phận được?

Hai tiếng trước đây trong lúc Bạch Kính Xuyên còn đang đau đầu tìm kiếm tung tích Triệu An Ngữ, thì nhận được tin nhắn gửi tới từ Lãnh Cẩn Thu, cô ta ngạo mạn không hề che dấu thân phận cùng hành vi của mình trực tiếp khiêu khích anh.

Lãnh Cẩn Thu biết Triệu An Ngữ là yếu điểm của anh, cho nên mới không e sợ bất cứ điều gì dùng cô ấy làm trái tim anh tổn thương?

Nhưng có điều cô ta không biết, nếu trên đời này không còn Triệu An Ngữ nữa, thì sự nhân từ duy nhất trong anh cũng biến mất, chuyện này không phải đi tù là sẽ xong đâu, ở đời đôi khi sống còn đau khổ hơn là chết.

“Lão gia người của chúng ta đã giải quyết đám bên ngoài kia rồi, vụ việc này không ai có thể điều tra ra do ngài đứng sau đâu.” Để không bị nghi ngờ dính líu vào việc này, Trần Hạo Giang đã sai người xử lý mấy tên đi theo Lãnh Cẩn Thu, để cô ta đem bí mật này chết chìm trong biển lửa, còn bản thân gấp rút ngồi xe về lại Châu Nam.

“Lão gia vừa rồi hình như là xe của thiếu gia.” Người tài xế nhìn theo chiếc xe đi ngược chiều, kích động hô lên.

Trần Hạo Giang nhíu mày, trong đầu ông ta hiện lên một dự cảm chẳng lành, gấp gáp đập tay vào thành ghế:

“Mau đuổi theo.”

Khi đoàn xe của Bạch Kính Xuyên tới nơi, xung quanh căn nhà ba gian đã ngập trong biển lửa, anh không kịp suy nghĩ nhiều bất chấp sự ngăn cản của cấp dưới xông vào trong.

Ngôi làng này người trẻ tuổi đã vào thành phố lập nghiệp cả rồi, chỉ còn người già và trẻ con ở lại, cho nên dù có phát hiện đám cháy bọn họ cũng không giúp được.

Trong lúc chờ đợi xe cứu hỏa tới, Lâm Tường chỉ đạo binh sĩ qua nhà dân mượn dụng cụ chứa nước, dập được phần nào hay phần ấy.

“Bằng… bằng.” Những phát súng liên tiếp bắn vào ổ khóa, hơi nóng bốc lên khiến đôi mắt Bạch Kính Xuyên khó khăn xác định mục tiêu.

“Tư lệnh.” Binh sĩ đem chiếc áo thấm ướt khoác lên người Bạch Kính Xuyên, sau đó lấy súng bên hông mình ngắm chuẩn bóp cò.

Cùng với tiếng ổ khóa rơi xuống đất là thanh âm đổ sầm từ bên trong truyền ra, ở nơi khói lửa đỏ rực Bạch Kính Xuyên tha thiết gọi tên Triệu An Ngữ.

“Ngữ Ngữ em ở đâu?”

Đứng một lúc hai mắt Bạch Kính Xuyên có dấu hiệu không thở nổi, phổi theo đó cũng hô hấp một cách khó khăn.

Càng kéo dài người bên trong càng gặp nguy hiểm, cứ cho không bị lửa thiêu cháy đi nhưng một khi bị khói độc xâm nhập vào phổi khó lòng mà cứu được.

Nơi biển lửa này không giống như bên ngoài, các thanh gỗ cùng đồ vật đang cháy đã làm cản bước chân Bạch Kính Xuyên, tìm trong vô vọng không phải là một cách hay, anh tiếp tục lên tiếng gọi cô, mong có thể nghe thấy giọng nói khiến bản thân mình an tâm.

Ngay khi Bạch Kính Xuyên gần như suy sụp chợt nghe được giọng nói yếu ớt cất lên: “Kính Xuyên em ở đây?”

Không rõ ngọn lửa này đã cháy trong bao lâu rồi, căn nhà này trông có vẻ chỉ có thể chống đỡ vài giây nữa thôi sẽ sập xuống, binh sĩ lo sợ Bạch Kính Xuyên một đi sẽ không trở lại, đánh liều giữ lấy tay anh:

“Tư lệnh để tôi nguy hiểm lắm.”

Bạch Kính Xuyên gạt tay binh sĩ ra lắc đầu: “Vợ của tôi, tôi tự cứu, cậu trở ra đi nói với bọn họ không được vào đây.”

Binh sĩ cũng có gia đình vợ con, anh không muốn bất kỳ một người nào vì mình mà hy sinh cả, nơi có thể mất đi mạng sống bất cứ lúc nào này, ngoài tình yêu và trung thành ra ai dám đánh cược mạng sống đây?

Bạch Kính Xuyên nói dứt câu, không chần chừ thêm nữa dẫn thân vào biển lửa, khi tới được nơi cuối phòng bộ quân phục trên người anh đã chẳng còn nguyên vẹn.

“Kính Xuyên em chờ được anh rồi.” Đôi mắt Triệu An Ngữ cay xè không nhìn thấy gì, nhưng trái tim mãnh liệt cảm nhận được sự tồn tại của anh, cô mò mẫm chui ra từ gầm bàn bật khóc nói.

Bạch Kính Xuyên xúc động không kém, thế nhưng trong cuộc chạy đua với tử thần này không cho vợ chồng bọn họ có cơ hội mùi mẫn tâm sự.

Anh dùng chiếc áo ẩm ướt phủ lên người Triệu An Ngữ, sau đó cúi người ôm cô lên, dùng cơ thể mình che chắn bảo vệ cô an toàn, bắt đầu tranh thủ từng phút từng giây chạy ra cửa.

Mái ngói mất đi thanh đỡ lộp độp rơi xuống đầu hai người, Bạch Kính Xuyên có linh hoạt tới đâu cũng không thể liên tiếp né tránh, thấy tấm ngói sắp rơi trúng đầu anh Triệu An Ngữ giơ hai tay mình lên che chắn.

Ngói đỏ nóng như than lập tức làm mu bàn tay cô phồng rộp, Triệu An Ngữ sợ Bạch Kính Xuyên vì mình mà phân tâm cắn răng nhịn đau.

“Cứu tôi với.” Lúc hai người gần tới cửa, giọng nói ngấp ngoái không ra hơi khiến ánh mắt hai cùng chú ý.

Triệu An Ngữ là người đầu tiên thấy được Lãnh Cẩn Thu nằm dưới sàn nhà, phần thân dưới cô ta bị thanh xà đè lên, không thể di chuyển được.

Cô chưa kịp mở miệng đã nghe Bạch Kính Xuyên nói: “Không kịp nữa rồi.”

Lúc này không có chỗ cho tình người, với thanh gỗ trên người Lãnh Cẩn Thu kia muốn đẩy lên lôi người ra cần mất rất nhiều thời gian, cố chấp chỉ khiến thêm nhiều người thiệt mạng hơn thôi.

Đều do cô ta tự làm tự chịu, Bạch Kính Xuyên quay mặt đi lạnh lùng bỏ qua Lãnh Cẩn Thu.

“Cẩm Thu đâu? Các người sao không cứu cô ấy?” Trần Tư Khiêm tách đám người vây quanh cổng ra, sải từng bước lớn vội vàng tiến vào ánh lửa.

“Tiểu đoàn trưởng căn nhà gần như đã cháy lụi rồi, cậu vào đó chỉ có con đường chết thôi.” Sĩ quan đuổi theo ôm lấy Trần Tư Khiêm khuyên nhủ.

Trần Tư Khiêm không những không nghe theo, ngược lại còn đấm sĩ quan kia mất phát vào mặt, tính cách ương ngạnh không nghe theo ai, giống như thiêu thân lao vào ánh sáng.

Bóng người vụt qua trước mắt Bạch Kính Xuyên không kịp nhìn xem người tới là ai, sau lưng mọi thứ gần như cùng lúc sập xuống.

“Tư lệnh, tư lệnh ra rồi.” Cùng với tiếng nói hân hoan Bạch Kính Xuyên cùng Triệu An Ngữ an toàn vượt qua quỷ môn quan, mà Trần Tư Khiêm cùng Lãnh Cẩn Thu không được may mắn như vậy mãi mãi chôn vùi thanh xuân dưới đống đổ nát.

Không ai rõ trước khi chết Trần Tư Khiêm đã gặp được Lãnh Cẩn Thu hay chưa? Đáng tiếc cho một mối tình không trọn vẹn, giá như người phụ nữ kia chịu quay đầu, với tình yêu của người đó cuộc sống ấm êm biết bao nhiêu.

Trần Hạo Giang tận mắt nhìn con mình đi vào chỗ chết, lại chẳng thể ngăn cản cánh môi mấp máy nói được vài câu không rõ rành rồi ngất lịm đi.

Một tuần sau tại bệnh viện quân y, Triệu An Ngữ hai tay quấn băng như chiếc giò hưởng thụ từng ngụm cháo Bạch Kính Xuyên đưa tới miệng.

“Ăn thêm nữa không?” Bạch Kính Xuyên ôn nhu nựng má vợ hỏi.

Triệu An Ngữ lắc đầu vỗ vỗ tay vào chỗ trống bên cạnh mình ý bảo anh tới ngồi xuống.

Bạch Kính Xuyên đặt chiếc bát sạch cháo lên trên mặt bàn, chiều chuộng ngồi kề bên Triệu An Ngữ, cánh tay vòng ra sau lưng ôm lấy cô.

Triệu An Ngữ tựa đầu vào vai Bạch Kính Xuyên, hưởng thụ những giây phút bình yên bên anh.

Cô nghe nói tuần sau phiên tòa xét xử Trần Quân Thành sẽ diễn ra, còn về phía Trần Hạo Giang tuy không bị pháp luật định tội nhưng có lẽ suốt phần đời còn lại sẽ không xuống được khỏi giường bệnh, cả đời toan tính làm gì? Để đến khi về già con cái không người nào ở bên.

Triệu An Ngữ ngồi dậy nhìn vào mắt Bạch Kính Xuyên mong chờ: “Anh nghỉ phép được không? Em muốn về Vân Giang ngắm hoa anh đào trên núi.”

Bạch Kính Xuyên cười dịu dàng: “Một tuần đủ không?”

“Ông xã là tốt nhất.” Câu trả lời vượt xa ngoài mong đợi, Triệu An Ngữ vòng tay ôm cổ anh chủ động dâng môi thơm ngọt.

Sau cơn mưa trời lại sáng, tình yêu vượt qua nhiều thử thách càng thêm sáng trong, tương lai không biết còn có bao nhiêu chông gai chờ đón hai người nữa? Nhưng Triệu An Ngữ không sợ hãi, được ở bên Bạch Kính Xuyên sống trong tình yêu của anh là niềm hạnh phúc nhất đời cô.

“Ngữ Ngữ anh yêu em.” Gặp được em là thứ quà quý giá nhất cuộc đời anh.

Mặt trời ngoài kia vẫn sáng như thế, trong gian phòng trắng đầy mùi thuốc khử trùng, trái tim của những người yêu nhau hòa chung một nhịp đập, viết tiếp câu chuyện của riêng mình.

Hoàn chính văn.