Chuyện lần này Băng nói không muốn cho phụ huynh biết, sợ mọi người lo lắng. Thiên Vũ cũng đành nghe theo vợ mình.
Cuối cùng thì Băng cũng khỏe lại. Nhưng Thiên Vũ vẫn bắt cô ở trong phòng đến ngay cả chải tóc anh cũng làm giúp cô.
...
- Vũ à em ăn no rồi.
- Tôi nói chưa no là chưa no. Em gầy như vậy còn kêu không muốn ăn nữa cơ đấy. Tôi cần bồi bổ, phần này chưa to cho lắm.
Thiên Vũ còn trêu đưa mắt liếc nhìn về phần ngực của Băng. Cô xấu hổ che mắt anh lại. Lúc nào cũng vậy chỉ biết trêu cô là tài.
Đến tối Thiên Vũ bế Băng đi tắm. Đã hơn hai tháng anh không có làm gì với cô. Thật lâu khiến thú tính trong người anh hôm nay bộc phát. Anh tắm xong bế cô ra giường đẩy cô nằm xuống. Nhanh chóng môi của anh đã rớt xuống mặt Băng. Đầu lưỡi len lỏi vào bên trong. Băng hơi ưỡn ngực ôm lấy cổ Thiên Vũ đáp lại nụ hôn của anh. Hai người môi dính lấy nhau, đầu lười cũng quấn chặt lấy nhau. Bàn tay Thiên Vũ đưa xuống xoa nắn ngực của Băng. Anh nắm lấy nụ hoa nhéo lấy làm nó nhô lên cao. Tiếng rên của Băng chìm vào trong nụ hôn của hai người. Thiên Vũ trườn lên người Băng, anh liếm láp vành tai cô rồi xuống phần cổ thiên nga. Tiếp đó là phần ngực trắng nõn. Anh ngậm mút nụ hoa của cô. Băng cảm giác lâng lâng khó tả, mặt cô đỏ hồng nhu thuận.
- Ưm...Vũ...đừng cắn.
Thiên Vũ không nghe cô còn day day đầu nhụy hoa đó. Băng run rẩy giữ chặt drap giường. Bàn tay hư hỏng đó lại đưa xuống dưới bụng cô. Dần dần mò xuống tư mật của Băng. Một lần anh đã cho toàn bộ ba ngón tay của mình vào. Băng run bần bật nâng mông muốn rời ra nhưng không được.
- A...Vũ...em đau.
- Ngoan nào, chảy thật nhiều để tôi cho vào sẽ không đau.
- Đừng...ah...
Thiên Vũ chọc ngoáy sâu hơn, ngón tay anh móc ngược lên rồi lại đưa sâu vào trong. Băng quằn quại theo từng hành động của Thiên Vũ. Nước dâm của cô chảy rất nhiều ra drap giường. Thiên Vũ thấy vậy mới rút tay khỏi hành lang chật hẹp đó. Anh nâng mông cô lên để một chân cô lên vai anh rồi đứng thẳng dậy. Người Băng tạo thành góc 60°. Cô chống tay nâng eo để cao lên như người anh. Thiên Vũ trước tiếp đâm thẳng vào bên trong của Băng. Tư thế này có thể một lần đút được hết của anh vào bên trong cô.
- Á...đau quá...hức...anh bỏ ra đi mà.
Thiên Vũ dường như chả thèm nghe lời Băng nói, anh liên tục đâm vào rồi rút ra. Nơi đó của Băng chật hẹp đến nỗi anh đâm thêm vài chục cái khi rút ra đã bắn ra ngoài. Chất dịch trắng đục còn nóng bắn lên ngực Băng. Thiên Vũ đưa tay bôi đầy lên nhụy hoa cô. Băng run lên muốn thoát khỏi người anh cũng không xong. Thiên Vũ thay đổi tư thế tiếp tục hoạt động. Tiếng cơ thể va chạm cả thêm chất nhầy nhụa của hai người va chạm vào nhau. Căn phòng chứ đầy mùi vị tình dục.
...
Sáng hôm sau.
Băng tỉnh dậy toàn thân đau nhức. Cô muốn xuống giường nhưng Thiên Vũ không cho, còn bắt cô hoạt động buổi sáng. Vậy là Băng nằm liệt giường cả buổi sáng.
Chiều tối Thiên Vũ có nói sẽ đưa cô đến Âu Dương gia để chơi. Tâm trạng cô mới tốt lên. Hai người thay đồ rồi đi đến Âu Dương gia.
Tuyết Vi nghe tin Băng đến thì vui mừng không thôi, bà còn tự tay mang mấy chậu hoa mình yêu thích nhất để ở phòng khách để tí nữa Băng đến sẽ cho cô xem. Ngay cả Ngạo Thần nói muốn xin một chậu hoa để ở phòng làm việc nhưng bà cũng không cho. Ông còn cảm thấy vợ mình còn đang yêu cô con dâu hơn cả ông mất rồi.1
Xe của Thiên Vũ vừa dừng bánh Tuyết Vi đã vui vẻ chạy đến. Băng thấy Tuyết Vi thì cũng rất vui. Cô cũng rất thích mẹ chồng của mình.
- Con chào mẹ.
- Mẹ.
- Băng vào đây đi, hôm nay Vi có nhiều loài hoa đẹp lắm. Nếu Băng thích Vi sẽ cho Băng luôn.
Tuyết Vi nắm lấy tay Băng kéo vào phòng khách. Ngạo Thần cũng đang ngồi ở sofa uống trà.
- Con chào ba.
- Ừ, tí nữa hai đứa ở lại ăn cơm nhé. Vợ chồng Tiểu Khiết cũng đến ăn.
- Ba.
- Vâng ạ.1
- Băng ở đây này. Đẹp không, là Vi tự chăm hết đó.
Băng nhìn ngắm mấy bông hoa trong chậu không chớp mắt. Đúng là rất đẹp. Nhưng ở nhà Thiên Vũ cũng đã mua cho cô rất nhiều, không nên có thêm nữa sẽ không thể chăm sóc hết.
- Mọi người, con đến rồi này.
Mộng Khiết ôm bụng bầu đi đến chào hỏi. Còn hơn hai tháng nữa cô sẽ đẻ. Cũng vì thế Trương Tử Sâm luôn giơ hai tay ở không trung phòng trừ lúc Mộng Khiết có thể trượt chân ngã.
...
Đến tối cả sáu người ngồi quây ở bàn ăn. Tuyết Vi còn vui vẻ kể với mọi người việc bà bây giờ không chỉ biết tự đút cơm ăn mà bà còn có thể nấu ăn được rồi. Cũng là nhờ Ngạo Thần đã tốn rất nhiều thời gian để dạy bà.
- Ăn thêm cái này nữa.
Thiên Vũ gắp thêm cá vào bát của Băng.
- Em tự gắp được mà. Với lại em cũng no rồi.
- Ăn nhiều một chút như vậy mới phát triển được biết chưa?
Băng xâu hồ nhìn mọi người. Cô biết rõ Thiên Vũ là đang nói về vấn đề gì. Anh thấy Băng như vậy thì cười xoa đầu cô.
- Thỏ con đáng yêu quá đi.
- Tiểu Vũ nói Vi sao?
Tuyết Vi đang ăn cơm liền nhoài người để hỏi Thiên Vũ.
- Con nói vợ con đáng yêu, không phải mẹ.
- Không có, Vi rất đáng yêu. Tiểu Vũ hồi trước đã nói vậy mà.
- Bây giờ thì chỉ có một mình vợ con đáng yêu thôi.
- Anh Ngạo Thần.
- Được rồi, em ăn đi. Anh thấy em đáng yêu là được chứ gì?
Ngạo Thần cũng đau đầu về vợ mình. Mà thằng con ông biết vợ của ông là người hay chấp vặt rồi mà vẫn cố tình trêu bà. Băng xấu hổ đỏ cả mặt. Cô véo nhẹ đùi Thiên Vũ.
- Em yên tâm, dù người ngoài nói gì thì trong mắt anh em đáng yêu nhất.
Trương Tử Sâm véo má vợ mình cười nói.1
Sau bữa ăn mọi người còn tụ họp để xem phim. Tuyết Vi tự chọn bộ phim rồi tất cả cùng xem rất vui vẻ. Vì tối muộn nên hai cặp vợ chồng trẻ cũng ngủ ở đây luôn.
________________
Trong ngày hôm nay mình sẽ viết hết bộ truyện này nhé. Coi như để kết thúc một năm. Cám ơn những ai đã ủng hộ mình trong suốt ngày tháng qua nhé. Yêu mọi người ??