Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ

Chương 11: Chạm mặt



- Vào đi.- Một giọng nói lạnh lùng cất lên.

Băng hơi run tay cầm vào tay nắm cửa để vào.

Bước vào trong đập vào mắt Băng đầu tiên là hình ảnh một người con trai với sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đôi mắt lạnh lùng, mái tóc đen dài chạm tới lông mày được rẽ ra hai bên một bên rẽ nhiều tóc hơn bên còn lại, làm cho anh giống như một tổng tài vậy, tất cả mọi thứ đều tạo nên một gương mặt hoàn mĩ không góc chết.

Nhưng Băng không phải là người thấy trai đẹp là mắt sẽ sáng lên, Băng đi đến gần nói:

- X- xin hỏi anh là Hội trưởng đúng không ạ?

Thiên Vũ lúc này mới ngẩng lên nhìn Băng. Khuân mặt không biểu cảm đấy làm Băng hơi lạnh người.

- Là tôi.- Thiên Vũ nhàn nhạt nói.

- À, cô Dương... đưa em tập hồ sơ cần có chữ kí của anh để hoàn thành nốt ạ.- Băng nhanh nhẹn đưa tập hồ sơ trước mặt Thiên Vũ.

Thiên Vũ chả nói gì với Băng, cầm tập hồ sơ lên đọc rồi kí vào và đưa lại cho Băng.

- Cảm ơn học trưởng.- Băng cúi đầu cảm ơn rồi đi ra ngoài.

Thiên Vũ ngẩng đầu lên thì Băng cũng ra khỏi phòng mất rồi.

_____________

Lớp học...

- Cả lớp trật tự. Hôm nay cô giới thiệu một bạn học sinh mới. Em vào đi.- Chu Mạn Yên nói.

Băng hơi run bước vào lớp.

- C- chào mọi người em...tên là Băng. Mong mọi người... giúp đỡ nhiều hơn.

- OMG. Thiên thần hả?- Mộng Khiết nhảy dựng lên nói.

Băng hơi đỏ mặt vì lời nói của Mộng Khiết.

- Xinh quá đi.

- Triệu Ninh Ninh năm nay có đối thủ nặng kí rồi đây.

- Nhìn nhỏ tuổi ghê.

- Màu tóc hình như không phải nhuộm đâu, là màu tóc tự nhiên đó.

Rất nhiều lời bàn tán xung quanh Băng.

- Chị Yên, để bạn ấy ngồi cạnh em đi.- Mộng Khiết nhanh nhẹn nói.

- Ừ vậy cũng được. Mộng Khiết nhớ giúp đỡ bạn nhiều vào nhé.- Chu Mạn Yên gật đầu nói.

Vì Chu Mạn Yên là một cô giáo tốt, lại còn trẻ nên học sinh trong lớp ưu ái đặt cho tên là Chị Yên.

- Em qua đó ngồi cùng Mộng Khiết nhé?- Chu Mạn Yên quay lại nhìn Băng.

- Dạ.- Băng gật đầu.

Đi đến chỗ Mộng Khiết, Băng lại cúi đầu chào...

- Ôi, ôi. Không cần làm thế ngồi đi.- Mộng Khiết vui vẻ nói.

Buổi học bắt đầu.

- Mình là Âu Dương Mộng Khiết, cứ gọi mình là Mộng Khiết nhé.- Mộng Khiết giơ tay ra bắt tay với Băng.1

- Em...em tên là Băng.

- Em cái gì chứ, xưng là mình thôi.

- K- không thể được đâu.

- Bạn năm nay bao nhiêu tuổi vậy?

- Là...16 ạ.

- OMG.

Mộng Khiết nói lớn làm cô giáo chú ý tới.

- Mộng Khiết chú ý vào học bài.

- Dạ, em biết rồi.

...

- Vậy ra bạn là học bá đó hả?- Mộng Khiết ngạc nhiên hỏi.

- K- không phải là học bá gì hết.- Băng cười gượng trả lời.

- Chả phải học bá là gì, bạn trả lời được câu hỏi hóc búa của anh mình thì thật sự không phải người tầm thường. À mà đây là anh mình- Âu Dương Thiên Vũ cũng là Hội trưởng Hội học sinh đó.- Mộng Khiết quay lại bàn đăng sau chỉ tay vào cái người đang chú tâm vào đọc sách.

- À, em có gặp học trưởng sáng nay rồi.- Băng quay lại nhìn Thiên Vũ rồi nói.

- Anh, đây là học bá mà em nói đó.- Mộng Khiết lay tay Thiên Vũ nói.

- Chú ý vào bài giảng.- Thiên Vũ lạnh lùng nói.

Băng nghe thấy vậy ngại ngùng quay lên, cô mới vào buổi đầu đã để bị nhắc nhở. Thật là...

- Có thế cũng nói, làm như mình ngầu lắm vậy. Chú ý vào bài giảng~- Mộng Khiết khó chịu quay lên nhại lại lời Thiên Vũ.1

- Đừng quan tâm đến anh ấy, lúc nào anh ấy cũng tỏ vẻ cái điệu bộ đó. Vậy mà đám con gái lại cứ chết mê chết mệt với anh ấy, mình cũng bó tay.- Mộng Khiết nhún vai nói.

Băng mỉm cười khi nghe Mộng Khiết nói như vậy. Băng nghĩ Mộng Khiết thật sự rất đáng yêu.

- Y, đúng là thiên thần cười lên thôi cũng đủ hớp hồn người ta mất rồi.- Mộng Khiết thích thú vuốt tóc Băng.

Hai người mới chỉ quen biết mà nhìn như đã chơi rất thân với nhau rồi vậy.

- Đ- đừng gọi em là thiên thần nữa. Em....- Băng hơi bối rối không biết phải nói thế nào.

- Xinh như thiên thần vậy mà lại nói không thích gọi là thiên thần. Với lại không được xưng em nữa, là bạn thôi biết chưa?- Mộng Khiết cầm hai bàn tay Băng nói.

- Không được đâu.- Băng lắc đầu nói.

- Không là không thế nào. Nói đi là bạn.- Mộng Khiết nắm hai tay Băng đặt lên bàn.

- Không được đâu.- Băng vẫn lắc đầu nói vậy.

- Nếu như vẫn xưng hô như vậy mình không chơi với cậu nữa đâu.- Mộng Khiết tỏ vẻ hờn dỗi.

Băng tự dưng đôi mắt đỏ hoe, vốn cô không nghĩ vào trường sẽ kết bạn được nhưng bây giờ vừa mới kết bạn được rồi thì lại sắp buông bỏ. Băng khó khắn lắm mới có một người bạn vậy mà...

- Này này, cậu định khóc đấy hả. Được rồi, gọi sao tùy cậu. Đừng khóc nhé.- Mộng Khiết nghiêng mặt nhìn Băng.

- C-cảm ơn chị.- Băng cúi đầu cảm ơn Mộng Khiết.

Mộng Khiết còn chả biết Băng cảm ơn vì chuyện gì. Nhưng mà cô bé này quá ngoan rồi đó.

Cả tiết học, mỗi lần Băng đang ghi chép Mộng Khiết lại nhớ được chuyện gì lại kể cho Băng nghe. Băng không thấy phiền phức, cô ngồi vừa viết vừa nghe Mộng Khiết nói.

Buổi học cũng kết thúc khá nhanh. Mộng Khiết đành phải tạm biệt Băng để về nhà.

Trường có xây kí túc xá cho học sinh nhưng chả có lấy một học sinh nào ở cả. Đơn giản vì họ là cậu ấm cô chiêu, ở nhà họ còn to gấp mấy lần ở đây thì cần gì phải chọn ở lại kí túc xá.

Chỉ có mình Băng là ở kí túc xá nên hơi lạc lõng.

Mới mở cửa đi vào Băng không khỏi bất ngờ bởi phòng kí túc xá thôi mà như một cái nhà vậy đó.

Có đầy đủ điều hòa, máy lạnh, TV giường chiếu chăn màn cũng đầy đủ. Nhà tắm cũng quá đẹp rồi. Mà hơn hết còn là phòng dành riêng cho một người. Quá rộng luôn.

Băng sắp lại mấy bộ quần áo đơn giản của mình vào trong tủ đồ rộng lớn. Quần áo của Băng còn không chiếm đến một nửa cái tủ.

Tối đến, Băng lôi bài tập ra làm. Xong xuôi thì mới lên giường đi ngủ. Nhưng mà vì hơi lạ nên Băng vẫn chưa ngủ được. Cũng đúng vì cô vẫn còn nhỏ, hồi trước ở kí túc xá vẫn còn có bạn học ngủ cùng nhưng ở đây cô phải ngủ riêng. Có hơi sợ tối.

Băng đành lôi quyển sách ra đọc đến lúc nào thiếp đi thì thôi.

_________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ đọc truyện của mình. Mong rằng truyện này cũng được mọi người đọc nhiều như truyện Cô vợ ngốc của ông trùm Mafia.?