Dần dần, các sinh viên cũng đến lớp. Nhưng hôm nay còn khác hơn hôm qua. Mọi người nhìn Băng lắc đầu, có người còn nói xấu Băng này nọ.
- Băng, ra sân trường một chút đi.
Một người đứng ở cửa lớp nói.
- Dạ.- Băng đứng dậy đi khỏi.
Vừa mới đi xuống sân trường đập vào mắt Băng là phông chiếu video mà cô bị Cố Xuyên và Cao Thắng Nam đề cô ra giường.
Chân Băng run run, cô ngã khụy xuống. Cả người đều run lẩy bẩy, video còn có cả âm thanh. Băng lấy tay bịt tay để cố gắng không nghe những thứ tiếng đấy. Cả người cô đều co quắp lại không dám làm gì.
Thật đúng lúc Mộng Khiết mới đến trường, phông màn hình to chiếu rõ từng chi tiết khiến Mộng Khiết đứng hình mất mấy giây. Ở phía xa là Băng đang ngồi ôm lấy đầu mình. Mộng Khiết chạy nhanh tới.
Thiên Vũ nhìn video đang chiếu hơi nheo mắt, không biết anh nghĩ gì.
- Băng, có sao không? Đừng sợ, có mình ở đây rồi.- Mộng Khiết ôm lấy Băng an ủi.
Băng giờ này còn tâm trí đâu để nghe, cô đã cần thời gian để quên đi những quá khứ ấy, bây giờ lại bị đào lại.
Mộng Khiết còn định đi nói tắt bỏ màn hình chiếu video thì màn hình cũng đã tối om.
- Tất cả về lớp đi, đứng đây làm gì.- Mộng Khiết nói lớn.
Mộng Khiết là tiểu thư danh giá có tiếng nói trong trường nên cô vừa nói xong thì mọi người cũng đi.
- Đứng dậy, mình đưa Băng đến nơi yên tĩnh.- Mộng Khiết nhấc Băng lên.
Băng ngước lên nhìn Mộng Khiết ánh mắt cô ánh lên sự xấu hổ, thẹn. Không biết nói gì với Mộng Khiết.
Mộng Khiết đưa Băng vào phòng Hội trưởng, vì chỉ có ở đây mới hoàn toàn yên tĩnh không có ai làm phiền mà nói đúng hơn thì không có ai dám đến đây làm phiền.
Mở cửa đi vào làm Thiên Vũ hơi khó hiểu, sao lại đưa Băng vào đây.
- Anh cho em nhờ địa điểm một tí, lúc nữa sẽ trả lại.- Mộng Khiết nói trước khi Thiên Vũ định nói.
- Nào lại đây ngồi.- Mộng Khiết dìu Băng đến ghế sofa gần đó ngồi xuống.
Băng bây giờ chả còn tâm trí nhớ đến ai, trong đầu cô hiện lên toàn hình ảnh lúc đó. Thật sự rất đáng sợ.
- Anh nhìn Băng hộ em, em đi lấy đồ rồi quay lại ngay.- Mộng Khiết nói xong cũng chạy nhanh ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại mình Băng với Thiên Vũ.
Thiên Vũ nhìn Băng định nói lại thôi.
Băng thì chỉ im lặng, tay chân run lẩy bẩy.
Một lúc sau, Mộng Khiết quay lại mang thêm đồ ăn và nước đến cho Băng.
- Băng à, uống một chút nước đi.- Mộng Khiết cầm lấy tay Băng định đưa cốc nước.
Băng sợ hãi rụt tay về còn ngồi hơi dịch ra một chút.
- Đ-đừng...động vào em.- Băng run rẩy nói.
Mộng Khiết cũng hiểu được lí do.
- Không động. Băng mau uống nước đi để bình tĩnh lại.
Băng run run cầm cốc nước cũng sóng sánh uống một ít rồi để lại bàn.
- Băng yên tâm, mình sẽ tìm ra kẻ chủ mưu trong việc lần này.- Mộng Khiết kiên định nói.
- Không...không cần...làm vậy.- Băng lắc đầu nói.
- Không là không thế nào, người đó hại Băng như vậy mà.- Mộng Khiết bức xúc nói.
- Nhưng...nó là sự thật mà.- Băng cúi đầu nói.
Cả Mộng Khiết và Thiên Vũ đều ngây người.
- Vậy...hai người đó...đã thật sự làm vậy sao?- Mộng Khiết hơi khó nói.
Băng không nói gì chỉ gật đầu. Nước mắt rơi trên đùi Băng từng giọt một.
Mộng Khiết cũng không biết nói gì để an ủi Băng.
Đột nhiên Thiên Vũ đi đến đánh vào sau gáy Băng làm cô bất tỉnh ngả về phía sofa.
- Anh làm cái gì vậy?- Mộng Khiết khó hiểu.
- Như vậy cho nhanh.- Thiên Vũ quay lại bàn mở laptop lên không biết làm gì.1
- Alo, cháu cần chú điều tra hộ cháu việc này.- Mộng Khiết cầm điện thoại lên bấm số.
- ...
- Chú điều tra rõ hộ cháu trong ngày hôm nay luôn nhé, cháu cần gấp.- Mộng Khiết nói xong liền tắt máy.
_______
Đến chiều, lớp có tiết học bồi dường thể chất nên thầy giáo đã cho cả lớp đến hồ bơi để tập luyện.
Băng thì xin kiến tập nên ngồi ở trên nhìn mọi người.
Thiên Vũ mặc chiếc quần đùi không để lộ cơ bắp săn chắc cùng cơ bụng khiến ai cũng mê mệt.
- Đẹp quá đi.
- Ước gì mình có được trái tim của Hội trưởng thì tốt rồi.
- Đừng có mơ.
...
Rất nhiều lời bàn tán khen ngợi Thiên Vũ.
- Băng, em không có làm gì thì lấy hộ mọi người khăn lau người đi.- Một học sinh lên tiếng.
- Dạ.- Băng đứng dậy đi, chân vẫn hơi run vì chuyện buổi sáng.
Vừa mới đi đến gần hồ bơi Băng đã bị một bàn tay nào đó đẩy xuống nước.
Cả người rơi tõm một cái, Băng chưa kịp định hình. Đến lúc không thở được mới giãy giụa.
Thiên Vũ đúng lúc đang ngụp ở dưới nước nhìn thấy Băng không nghĩ nhiều liền bơi nhanh đến ôm cô lên bờ.
Lúc này mọi người mới tóa hỏa. Đúng lúc thầy giáo lại đi có việc, đây không phải là ngẫu nhiên. Chắc chắn đã có người dở trò sau lưng Băng.
Băng vừa lên bờ liền ôm chặt lấy người Thiên Vũ, cả cơ thể cô cũng ôm sát lấy Thiên Vũ, mặt cũng úp vào lồng ngực anh.
Thiên Vũ khó hiểu đẩy Băng ra.
Mọi người thấy Băng ôm Thiên Vũ như vậy còn tưởng cô mượn cớ để gần gũi Thiên Vũ.
Mộng Khiết chạy nhanh tới gần chỗ Băng, chưa hiểu gì cũng bị Băng ôm lấy. Còn ôm rất chặt không buông, giống như Thiên Vũ lúc nãy vậy.
- Cô ấy bị sao vậy?- Mạc Hạ Lãng lấy khăn tới đắp lên người Băng.
- Chị không biết nhưng em đưa Băng đến phòng y tế hộ chị.- Mộng Khiết lắc đầu sốt sắng nói.
Mạc Hạ Lãng không nói một lời ôm Băng đứng dậy. Băng cảm nhận được hơi ấm liền ôm chặt lấy người Mạc Hạ Lãng, cô giống như người mất lí trí vậy, còn định cởi áo Mạc Hạ Lãng để tìm hơi ấm. Vì Mạc Hạ Lãng không có bơi mà vừa mới đi đến liền thấy cảnh tượng này nên người cũng rất khô ráo.
Thiên Vũ thấy Băng ôm Mạc Hạ Lãng như vậy, anh không tự chủ được mà nắm chặt chiếc khăn trắng trong tay mình.1