Sau khi được nhận giải thưởng từ Thành phố Băng đã được mọi người quan tâm nhiều hơn. Thầy cô trong trường cũng tạo điều kiện tốt nhất cho Băng để có thể nhảy cấp thêm một lần nữa.
Nhưng không phải ai cũng có thiện cảm với Băng. Cô còn bị bạn học khác bắt nạt nhiều hơn. Thậm chí còn cắt tóc của Băng vì tóc cô không giống của họ. Băng có mái tóc vàng khác hẳn với các bạn học là màu đen.1
Cô còn hay bị nhốt trong nhà vệ sinh. Hiệu trưởng tuy đã răn đe cho đình chỉ học một tuần nhưng họ vẫn không sợ.
...
- Đánh chết mày, cái đồ giả tạo.- Một học sinh nữ giật tóc đánh Băng.
Cô sợ hãi chỉ dám co người lại khóc.
- Xé quần áo nó đi. Cho nó hiện rõ bản chất thật của mình. - Một học sinh khác lên tiếng.
- Đúng đó. Nhìn bộ mặt nó thôi cũng đủ thấy ngứa mắt rồi.
- Đ- đừng...mà.- Băng yếu ớt nói.
Thật đúng lúc khi họ đang định xé quần áo cô thì cô lao công đi đến...
- Này, các cô làm cái gì đấy?- Cô lao công hớt hải chạy đến.
- Không phải việc của bà.- Nữ học sinh cầm đầu lên tiếng.
- Đúng đấy. Bà chỉ có nhiệm vụ là quét dọn vậy nên cứ yên phận mà làm đi.1
- Các cô... đúng thật là thiếu sự dạy dỗ. Chắc chắn ba mẹ các cô rồi sẽ phải khổ vì cô thôi.- Cô lao công rất tức giận khi đám học sinh này nói vậy.
Bà đi đến chỗ Băng đỡ cô dậy thì lại bị nữ học sinh cầm đầu đẩy ra.
- Bà định giúp con nhỏ này sao. Đúng là chỉ có loại người như vậy mới giúp nhau. Ha.- Nữ học sinh cầm đầu cười đểu.
Bà vẫn mặc kệ đỡ Băng dậy rồi đưa Băng đến phòng Hiệu trưởng.
...
- Thầy Tô, tôi thật sự không thể chịu nổi, học sinh trong trường kéo bè phái để ăn hiếp một học sinh yếu thế hơn.- Cô lao công nói.
- Băng em lại bị các bạn bắt nạt sao?- Thầy Hiệu trưởng lo lắng hỏi han.
- Em không có sao. Là do em không làm xong sớm hơn thời gian các bạn ấy nói thôi.- Băng không muốn họ lại bị phạt.
- Đúng thật là, các em ấy cần được phải dạy dỗ lại. Cô Hải cảm ơn cô đã giúp em ấy, cô có thể đưa em ấy đến phòng y tế hộ tôi.
- Dạ được, để tôi.
Cô Hải đỡ Băng lên đưa đến phòng y tế.
Cô làm việc trong phòng y tế đã quá quen với Băng. Cô cũng rất thương Băng.
- Lại bị nữa sao? Lại đây cô xem nào.- Hàn Tố Nhi đi đến đỡ Băng.
- Tôi để con bé ở đây cô giúp con bé nhé.- Bà Hải nói xong liền rời đi.
- Ngẩng mặt lên cô xem nào.
Băng ngoan ngoãn ngẩng mặt cho Hàn Tố Nhi xem.
- Trời ơi, các em ấy đúng thật là, sưng cả mặt luôn rồi. Tay chân nữa, đưa cô xem nốt.- Hàn Tố Nhi bức xúc khi nhìn thấy mặt Băng bị lằn vết bàn tay trên má.
Cô nhìn tổng thể người Băng rồi mới đi lấy túi đá và bông băng, thuốc sát trùng đến.
- Em lúc nào cũng chịu đựng như vậy chỉ thiệt thòi mình thôi biết chưa. - Hàn Tố Nhi bôi thuốc xong ngẩng mặt lên nói với Băng.
- Mình không thể bắt tất cả mọi người thích mình được.- Băng hơi cụp mắt xuống rớt nước mắt nói.
Hàn Tố Nhi chỉ biết thở dài rồi lấy một hộp kẹo đưa cho Băng.
- Cô mới đi đến Thành phố mua hộp kẹo, tặng em đấy.
- Em không thể nhận được đâu. - Băng lắc đầu từ chối.
- Không sao, là cô mua cho em mà. Với lại cô nghe nói em cũng sắp chuyển cấp, chúng ta cũng không thể gặp lại nhau. Cứ coi như đây là quà lưu niệm của cô tặng cho em đi.- Hàn Tố Nhi dúi hộp kẹo vào tay Băng cười.
Băng hết cách đành nhận. Cô mở hộp kẹo ra lấy ra hai viên kẹo rồi nhét vào tay Hàn Tố Nhi một cái. Hàn Tố Nhi tuy không thích đồ ngọt cho lắm nhưng cô vẫn vui vẻ cầm.
- À, tóc của em. Tí cô sẽ đưa em đi sửa lại tóc nhé. Đâu thể để bộ dạng này khi đến nhận trường mới. Cô nghe nói ở trường lớp cao hơn họ rất chú trọng việc ăn mặc với tóc tai.- Hàn Tố Nhi xoa đầu Băng nói.
- Dạ... cũng không cần lắm đâu ạ.
- Không là không thế nào. Vậy nhé em cứ nằm trên giường đi, tí nữa tan học cô sẽ đưa em đi.
Băng lại không thể từ chối được Hàn Tố Nhi.
....
Vì có Hàn Tố Nhi đi cùng nên mấy đám học sinh nữ không gây sự được với Băng đành đi về.
Hàn Tố Nhi lai Băng bằng chiếc xe máy cũ đến một tiệm cắt tóc gần đấy. Đây là tiệm của bạn cô nên cũng rất tiện.
- Linh Linh, nhờ cậu một việc.- Hàn Tố Nhi đi đến mở cửa quán dắt tay Băng đi vào.
Anh Linh nhìn thấy Hàn Tố Nhi thì vui vẻ chào đón.
- Lâu rồi không gặp đấy nhé, có phải định quên luôn người bạn này không?- Anh Linh giả vờ hờn dỗi.
- Mình nào dám.- Hàn Tố Nhi cười.
Anh Linh bây giờ mới chú ý Băng ở đằng sau.
- Em chào cô.- Băng lễ phép cúi đầu chào.
- Hô hô, gọi là chị thôi nhé. Chị Linh.- Anh Linh thấy cô bé ngoan ngoãn như vậy cũng rất thích. Chưa nói gì ngoại hình của cô cũng rất đẹp.
- Phiền cậu sửa lại tóc cho em ấy được không?- Hàn Tố Nhi quay lại nhìn Anh Linh nói.
- Nhờ vả gì chứ. Cô bé xinh đẹp này mình cho luôn không lấy tiền cậu.- Anh Linh phẩy tay nói.
- Sao tóc lại bị như thế này?
- Có gì về nhà mình kể sau.
Hàn Tố Nhi và Anh Linh thì thầm nói. . truyen bac chien
Tuy là bị cắt bỏ tóc nhưng không phải cắt quá ngắn, Anh Linh chỉ tỉa lại cho bằng nhau rồi uốn cụp vào giúp Băng.
- Được rồi. Thấy sao?- Anh Linh hỏi.
- Tay nghề của cậu mình có bao giờ chê chưa?
- Quá khen.- Anh Linh nở mũi nói.
- Em cảm ơn chị.- Băng lại cúi đầu cảm ơn.
- Không có gì đâu cô bé. Chuyện nên làm thôi mà.- Anh Linh cười tươi nói với Băng.
Làm xong xuôi, Hàn Tố Nhi và Băng chào Anh Linh rồi đi về.
__________
Khoảnh 2 tuần sau, Băng có giấy nhập học của trường top đầu trong Thành phố.
Băng không nỡ rồi xa Diễm An cũng với các em ở Cô nhi viện, cô còn không có ý định chuyển đi. Nhưng Diễm An đã khuyên cô hết lời làm Băng cuối cùng vẫn quyết định đi.