Giam Cầm Một Bông Tuyết Nhỏ

Chương 59: Thăm quan Viện Bảo tàng



Mấy ngày này Băng rất hay gặp Tuấn Triết dù cô luôn ở trong lớp học nhưng chỉ cần cô ra ngoài lấy đồ hay đi đâu đều sẽ chạm mặt anh. Cô còn nghĩ anh dùng thuật phân thân khắp nơi trong trường nữa đấy.

- Được rồi, lớp ta có lịch đi thăm quan ở Viện Smithsonian. Các em ngày mai nhớ đến đúng giờ nhé.

Giáo viên đi vào thông báo xong cũng đi ra luôn. Mọi người trong lớp thi nhau bàn tán, họ không bàn tán về bảo tàng đó ra sao mà chỉ bàn tán xem nên mặc gì, trang điểm như thế nào... Băng thì rất muốn đến đó để khám phá, tìm tòi nhiều hơn về nhiều mặt.

_________

Trong phòng của Băng...

- Anna, mẹ nghe nói mai con phải đi đến Viện Smithsonian để làm một bài luận văn sao?- Glenda ngồi trên giường ôm Băng hỏi.1

- Dạ, giáo sư Linda nói cần phải tìm hiểu thêm ạ.- Băng gật đầu nói.

- Ừ, con ở đó cả ngày nên là nhớ ăn uống đầy đủ nhé, nếu cần gì thì gọi mẹ, mẹ sẽ đến đó ngay.1

- Không sao đâu ạ, chỉ là một buổi ngoại khóa mà thôi. Mẹ đừng lo.

- Mẹ biết rồi, thôi con ngủ đi để còn lấy sức cho ngày mai.

- Vâng ạ, mẹ ngủ ngon.

- Anna của mẹ cũng vậy nhé.

Glenda hôn nhẹ lên trán Băng rồi đi ra khỏi phòng đóng cửa lại. Băng cũng vui vẻ nhắm mắt ôm con gấu bông ngủ.1

__________

Sáng hôm sau Băng vẫn dậy đúng theo đồng hồ sinh học của mình. Cô vệ sinh cá nhân xong thì lấy một cuốn sổ tay và một cái bút cho vào trong túi xách vải màu trắng đeo vai. Mặc chiếc váy trắng nhún cộc tay dài tới đầu gối. Vì trời cũng se lạnh nên Băng mặc thêm chiếc cardigan len màu hồng bên ngoài. Nhìn vừa nhẹ nhàng vừa đáng yêu.

Tài xế đưa Bánh đến trước cửa lối vào của bảo tàng rồi mới đi. Băng nhìn mà cảm thấy choáng ngợp. Viện bảo tàng này rất đẹp trông giống như một tòa lâu đài vậy. Băng bước vào trong thì thấy có vài học sinh đã đứng tụ tập với nhau một chỗ. Cô vì vẫn chưa thể hòa nhập với ai đành đứng lặng một chỗ. Mắt cô đăm chiêu nhìn xuống đôi giày Vans Classic màu trắng của mình thì đột nhiên xuất hiện thêm một đôi giày da màu đen. Băng bất ngờ ngước lên nhìn. Thì ra là Tuấn Triết.

- Chào buổi sáng, sao lại đứng ở đây một mình như vậy?- Tuấn Triết vui vẻ cười chào Băng.

- À...dạ. Anh cũng đến đây thăm quan sao?- Băng khúc đầu hơi lúng túng.

- Ừ, trường hôm nay cũng cho giáo viên đến để xem. Đột nhiên có hứng thú thì đến thôi.- Tuấn Triết vẫn nở nụ cười tươi ở trên môi ấy.

- Dạ.

Chỉ vậy, Băng cũng chỉ nói vậy thôi. Tuấn Triết cũng biết rõ Băng sẽ như vậy, cô bé này ít nói mà còn sống nội tâm rất nhiều. Như vậy sẽ không tốt lắm.

Đám học sinh nữ thấy Tuấn Triết và Băng nói chuyện thì họ cũng đoán được phần nào. Có hai giả thiết đưa ra là hai người họ là người quen còn giải thiết hai là Tuấn Triết và Băng đang yêu nhau...

- Được rồi, lớp mình đến đủ hết chưa?- Linda tập trung học sinh vào hỏi.

- Dạ rồi ạ.

- Xin chào các em, chị xin tự giới thiệu chị là Nora William. Chị sẽ đưa các em đi thăm quan một vòng nhé.- Nora tươi cười nói.

Nhìn Nora cũng đoán được cô chắc chỉ tầm 26 tuổi. Cũng trẻ và xinh xắn hay cười. Là một người da màu, nhưng da cô cũng đều màu không có bị loang.

- Viện Smithsonian hay còn được gọi là Smithsonian Institution. Như các em đã được biết thì nơi đây là bảo tàng nghiên cứu của Chính phủ Hoa Kỳ. Có tổng cộng 142 triệu di vật trong các bộ sưu tập. Có rất nhiều tầng nên các em đi cẩn thận không lạc nhé. Và cũng đừng có tò mò mà động vào các di vật, sẽ nguy hiểm lắm đây.- Nora vừa đi vừa nói cho mọi người.

Băng cũng chăm chú nghe Nora nói, cô còn cẩn thận lấy sổ ra ghi những chi tiết cần thiết. Tuấn Triết đi bên cạnh Băng cũng cảm thấy cô bé này đúng là rất ham học. Không hổ danh là "học bá".

- Ok, bây giờ các em có thể tự do đi lại rồi. Hẹn gặp các em vào buổi chiều.- Nora vẫy tay chào mọi người rồi rời đi.

Tất cả bắt đầu chia nhóm ra để đi chơi và khám phá. Băng nhìn mọi người ánh mắt có chút buồn rồi lại đi về phía khác.

- Anh đi chung với em nhé?- Tuấn Triết vẫn nở nụ cười đẹp mê hồn đó.

- D...dạ.- Băng gật nhẹ đầu rồi đi trước.

Tuấn Triết biết rõ là Băng rất muốn hòa nhập với các bạn, muốn chơi cùng họ nhưng cô lại không dám bắt chuyện trước vì sợ. Nhưng cô đâu biết bọn họ cũng không dám bắt chuyện với cô vì sợ cô.

- Ồ cái này cũng thú vị này, em ghi gì trong sổ đó vậy?- Tuấn Triết thấy Băng nhìn về đồ vật thời nguyên thủy rồi lại ghi chép gì đó thì cúi sát đầu xuống gần người Băng nhìn vào cuốn sổ hỏi.

- Em... ghi... ghi chép bình thường thôi. Không có gì thú vị đâu.- Băng có chút hơi run khi đứng gần Tuấn Triết.

Cô gập cuốn sổ lại cất vào trong túi sách rồi đi tiếp.

- Chúng ta làm bạn nhé?- Tuấn Triết đột nhiên nói.

Băng mới đầu bất ngờ, sau đó thì trong lòng cảm thấy rất vui vì cô bây giờ có thêm một người bạn nữa. Số bạn của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay thứ nhất là Mộng Khiết và thứ hai chính là Tuấn Triết bây giờ.

- Anh...muốn làm...làm bạn với em sao?

- Ừ, không được sao?

- Không...không phải đâu ạ. Em thấy hơi bất ngờ, không nghĩ sẽ có người muốn làm bạn với mình ngoài chị Mộng Khiết.

- Giờ có anh rồi, em muốn làm bạn với anh chứ?

- Dạ.

Băng vui vẻ gật đầu. Tuấn Triết lần đầu tiên cũng nhìn thấy Băng cười. Anh cứ nghĩ nụ cười của mình có sát thương cao mà nụ cười của Băng còn có sát thương cực mạnh. Tim anh lại lệch đi một nhịp. Khuôn mặt anh cũng đờ ra nhìn Băng.

- Anh...đổi ý rồi ạ?- Băng nhìn thấy Tuấn Triết im lặng thì có chút buồn.

- À...không, không phải. Từ giờ em sẽ là bạn của Mạc Hạ Tuấn Triết anh, có ai bắt nạt nói với anh nhé.- Tuấn Triết chợt tỉnh rồi giơ tay xoa đầu Băng.

Tuy nói là bạn nhưng Băng vẫn không thích ai động vào người mình. Cô vẫn sợ nên khi Tuấn Triết xoa đầu cô thì cô đã lùi lại phía sau mấy bước.

- Anh không có ý gì đâu, em đừng sợ.- Tuấn Triết vội giải thích.

Anh cũng chả biết từ khi nào mình lại thay đổi nhiều như vậy. Anh chưa từng phải giải thích việc làm hay hành động cho bất cứ ai, vậy mà bây giờ phải giải thích với Băng vì sợ cô hiểu nhầm sẽ lại né tránh mình.

- Vâng.- Băng nghe Tuấn Triết giải thích xong thì cũng gật đầu rồi đi tiếp.

Tuấn Triết đi bên cạnh Băng, thỉnh thoảng anh sẽ hỏi Băng về mấy đồ vật ở Bảo tàng, rồi có những lúc anh kể chuyện cười giúp bầu không khí vui hẳn lên.

...

Buổi chiều.

Sau khi kết thúc buổi thăm quan, Tuấn Triết rủ Băng đi ăn ở nhà hàng nhưng vì Băng không muốn đến chỗ đông người nên anh đã mặt dầy xin ăn tối ở nhà Băng.1

- Được ạ.

Băng nghe Tuấn Triết xin ăn tối ở nhà mình thì cũng vui vẻ đồng ý.

Anh ngồi chung xe với Băng đi thẳng đến biệt thự.

....

- Anna về rồi sao?- Glenda đang nấu ăn. Trong bếp nghe thấy tiếng xe liền chạy ra hỏi người hầu.

- Dạ, con chào mẹ.- Băng cũng vừa mới bước vào nên chào Glenda luôn.

- Cháu chào bác.- Tuấn Triết cũng nở nụ cười rồi cúi đầu chào.

- A... Tuấn Triết đến chơi sao? Hay quá, bác cũng đang nấu ăn cho Anna, cháu ngồi chơi với con bé đi nhé.

Glenda vui vẻ cười rồi đi lại phòng bếp. Băng đành mời anh ra sofa phòng khách rồi lấy cốc nước rót cho anh. Tuấn Triết ngồi nhìn đánh giá cả biệt thự. Trong lòng cũng không khỏi trầm trồ vì những thiết kế tinh tế, rất ít người phát hiện ra được sự tinh tế trong ngôi nhà này. Hẳn là Alex đã phải tốn rất nhiều công sức vào việc này.1

Cơm bày ra thì vừa khít thời gian Alex về. Tuy công việc có chút bận rộn nhưng vì ông muốn ăn cơm cùng vợ và con gái mình nên đã phải thu xếp lịch trình lùi lại rồi về nhà với hai mẹ con. Vừa vào nhà đã thấy Tuấn Triết đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Glenda, ông cũng bất ngờ.

- Ba về rồi ạ.- Băng vì không chú ý đến câu chuyện mà Glenda và Tuấn Triết kể nên khi ba mình về liền biết mà đứng dậy chào ngay.

- Ừ, con gái của ba hôm nay đi chơi có vui không?- Alex vui vẻ đi đến xoa đầu Băng.

- Dạ.

- Cháu chào bác.

- Đây là bạn mới của con.

- Ừ, được rồi mọi người vào trong ăn tối thôi.

Sau lời nói của Glenda thì mọi người cũng di chuyển người đi vào nhà bếp.

Trên bàn ăn cũng rất rôm rả tiếng cười. Dường như Alex và Glenda rất thích Tuấn Triết. Họ không hề khắc khe trong việc gì.

Ăn xong thì Tuấn Triết có ở lại giao lưu vài câu chuyện với gia đình rồi xin phép về. Băng cũng đi ra tiễn anh rồi vào.

- Anna con thấy Tuấn Triết thế nào?- Glenda vọi hỏi Băng.

- Con ạ... Anh ấy là người rất tốt.- Băng bình thản trả lời.

- Chỉ vậy thôi sao?

- Dạ.

- Thôi cũng muộn rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi không muộn.

- Vâng, ba mẹ ngủ ngon.

- Anna của ba cũng ngủ ngon nhé.

- Ừ, con cũng vậy nhé.

Băng ôm lấy hai người, hôn lên má họ rồi về phòng mình.

- Anh nghĩ sao về việc này?- Glenda nhìn thấy Băng đi lên phòng rồi mới hỏi.

- Cậu bé đó cũng tốt. Chỉ cần là Anna thích thì ai anh cũng chấp nhận. - Alex gật đầu nói.

- Em cũng vậy, hay anh thử liên lạc với họ Mạc xem sao?

- Bọn trẻ chưa đến đâu sao anh dám gọi.

- Thì chỉ là sớm muộn, anh gọi cho họ để thúc đẩy quá trình cho hai đứa.

- Em muốn Anna đi lấy chồng sớm sao?

- Đâu có. Thôi anh khoan hãy gọi nhé, để cho bọn trẻ có thời gian tìm hiểu thêm.

Glenda nói vậy chứ trong lòng bà chính là chưa muốn gả Băng đi đâu hết. Bà mới tìm lại được con gái chưa lâu, làm sao mà lại để cô đi lấy chồng rồi bỏ mặc mình như thế được. Bà muốn ở cạnh con gái yêu quý của mình lâu hơn nữa, không kết hôn lấy chồng cũng được.