Giam Cầm Mỹ Nhân Ngư

Chương 19: Trả lại đuôi



Linh Lan bị hắn hôn đến đầu óc quay cuồng, nước mắt thi nhau chảy thành từng chuỗi, chẳng mấy chốc trân châu đính đầy mái tóc đen nhánh.

Cô ấm ức mấp máy làn môi như chửi rủa, hắn nói chỉ một cái mà cái hôn này lại kéo dài như muốn lấy mạng cô.

Đây đâu phải là hôn ! Là sỉ nhục cô, làm nhục một công chúa, hắn hôn cô, còn ngủ với cô, chuyện này mà bị đồn đại khắp châu lục và đại dương thì thanh danh của một công chúa cao quý sẽ bị hủy, chẳng có nam nhân ngư nào thèm ngó đến, rồi cô sẽ ế đến già...

- Đồ bạo quân ! Biết thế khi xưa ta cho ngươi chết chìm !

Tiểu công chúa nghiến răng cay đắng, trừng to mắt ướt cuộn tay mềm yếu vương lên đấm vào bắp tay rắn chắc, ước có đủ sức lực bóp chết hắn.

" Giận sao ? "

Lãnh Đình tóm gọn hai tay khóa trụ lên đỉnh đầu, ngón tay thon dài lướt qua mặt, sờ vào vệt nước mắt còn vương trên gò má rồi ngông cuồng đặt tiếp nụ hôn thứ hai.

- Đồ háo sắc, đồ nói dối

Linh Lan nổi đóa, co rút ngón tay đầy móng nhọn hoắt như mãnh hổ moi tim, gian nan cựa quậy muốn thoát ra đâm chết hắn, tiếng kêu thảm thiết như ai thọc tiết cô bao trùm căn phòng rộng lớn.

" Hahaaaa " hắn ngửa cổ cười lớn, khinh bạc.

Trên biển hay đất liền tiểu nhân ngư này cũng đừng hòng đấu lại hắn, bởi hắn đã giết hàng hà vô số quỷ thần, lấy tuổi thọ lấy sức mạnh, ngay cả vu sư còn phải phục tùng hắn huống chi cô hiện giờ yếu nhược biết nhường nào.

Cô gái uất hận khóc kêu, ra sức giãy giụa lại bị hắn đặt tay lạnh lẽo lên cần cổ bé nhỏ, uy hiếp.

" Nghĩ đến cần cổ của em đi

Làm ta giận ta bẻ đấy "

" Ư, ư, uuu "

Tiểu công chúa khóc ngâm thôi vùng vẫy, hắn nhặt trân châu vướng trên tóc cô say mê ngắm nhìn, nói.

" Trân châu của em là đẹp nhất "

Lãnh Đình cường ngạnh siết chặt cổ tay kiều xạo kéo cô gái ngồi dậy, trân châu vướng trên tóc tuột xuống * lạch cạch * dưới sàn, lăn khắp tứ phương.

Hắn biết cô đang giận run người đáng lẽ phải dỗ ngọt, ấy thế mà hắn lại để dục vọng lên ngôi, như một kẻ bất lương trơ trẽn nói.



" Mỗi ngày ta đều sẽ hôn em "

" Ư...a... "

Linh Lan tức điên lên mất, kẻ này thật quá quắc, ép hôn cô còn muốn mỗi ngày điều làm như thế, hai tay bị hắn giam cầm không đánh được lại há miệng muốn cắn.

" Muốn hôn ? "

Người đàn ông chu môi dọa cô ngậm ngay miệng nhỏ, cả người run lên ấm ức, hắn thích vẻ ủy khuất này của cô, duỗi tay dùng sức nắm lấy cằm tinh tế, gian tà nói.

" Còn quậy ta không trả lại đuôi "

- Đồ xảo trá

Cô gái ứa nước mắt, không có giọng nói nên cô không thể trút uất ức, giận tím tái mặt mày, mím môi bậm trợn như mèo nhỏ xù lông.

Hắn biết cô đang chửi, thỏa mãn cười đắc ý, rất nhanh sắc mặt chóng thay đổi, nghiêm túc không còn gian manh, đạm mạc cất tiếng.

" Ta trả lại đuôi cho em "

Không làm mất thời gian, hứa gì thì thực hiện, hắn là vua nói thì phải giữa lời liền bòng cô gái nhỏ khiễng chân vào trong phòng tắm.

Tiểu công chúa không hiểu hắn muốn gì, trả giao đuôi cho cô sao lại bòng cô vào phòng tắm, cô gian nan giãy giụa trong tay hắn.

" Không yên là ta bẻ cổ "

Thanh âm cưng nhắc, hắn lườm mắt xếch nham hiểm dọa Linh Lan sợ sệt im bặt, hai tay co ro trước ngực run rẩy.

Từ hôm qua đến giờ hắn dọa cô trên dưới hơn cả chục lần, không biết có làm thật không nhưng hắn đã thành công làm tinh thần cô sắp điên lên vì sự tàn độc của hắn.

" Em ngoan, ta sẽ dịu dàng "

Lãnh Đình đọc ra suy nghĩ của cô, hắn chỉ dọa thế thôi, cô là châu báu, là xương là máu của hắn, yêu thương cô không hết sao hắn nỡ làm hại cô.

Hắn không nói nhiều lời, đưa cô vào bể lớn, cởi sạch sẽ đồ trên người cô, vừa say mê vừa cung kính để cô ngồi trong lòng nâng niu đôi chân mảnh khảnh.

" Công chúa của ta, trả giao đuôi lại cho em đấy "

Dứt tiếng, hắn xỏ tay vào trong túi quần lấy ra một lọ thuốc, đổ trực tiếp lên đôi chân của cô. Ngay khi hắn vừa vứt lọ rỗng sang một bên thì một cỗ khói trắng tỏa ra dầy đặc che đi tầm nhìn.



Nửa thân dưới liền khó chịu chăm chích, Linh Lan cảm thấy ngứa ngáy như bị kiến cắn, không ngừng cựa quậy trên đùi người đàn ông, cô chịu hết nổi liền vương tay muốn gãi thì lập tức dừng lại.

Bàn tay nhỏ bé cảm nhận được vẩy cá trơn nhẵn, cỗ khói dần tan biến để lộ giao đuôi bảy màu bóng bẩy.

" A, aaaa "

Cô gái nhỏ vỡ òa trong niềm vui sướng, đuôi cá đã trở lại, vẫn rực rỡ bắt mắt như xưa, cô cuộn người tròn như quả bóng ôm lấy đuôi mình, tận tình hôn hít.

Hắn thấy cô vui sướng, lòng cũng vui lây, bởi nụ cười rạng rỡ của cô như liều thuốc khiến tinh thần hắn sảng khoái, ngả người ngả ngớn cho cô tự do.

Không có gì giam cầm, Linh Lan lập tức lao xuống nước, tung tăng bơi lượn trong bể nước nhỏ. Cô lượn vài vòng rồi trồi lên hất tóc, dưới ánh sao rực rỡ nhân ngư mỹ lệ trong lồng kính kiêu sa như một kiệt tác nghệ thuật.

Lãnh Đình ngồi chống cằm trên thành bể ngắm cô gái bôi lội, than thở ngẫm nghĩ cho cô mỗi ngày gặp lại giao đuôi biết đâu được cô vui sẽ thích hắn ?

Tiểu công chúa ngây thơ chìm đắm trong bể nước, dù không được thỏa thích như trong biển cả nhưng việc lấy lại đuôi cá khi bị giam cầm, đã đủ tạm thời thỏa lấp nỗi nhớ nhung.

Bể nước này khá nhỏ, cô lượn một vòng không đủ trở mình, chơi một lúc chán chê lại trèo lên thành bể với mớ hoa tươi.

Cô thích hoa trên đất liền, chúng đẹp và có mùi hương cực kì mê li, cô chọn đại một đóa lại cài lên tóc nhìn xuống mặt nước trong vắt chốc chốc đượm buồn.

- Anh ơi, liệu anh có đang tìm em không ?

Khóe mắt cay xòe dâng lệ, vào lúc này cô lại muốn khóc, mang nỗi nhớ nhà da diết, ắt hẳn việc cô mất tích sẽ khiến anh trai cô lo sốt vó tìm kiếm khắp đại dương.

" Không bơi nữa ? "

Lãnh Đình ở xa chú ý biểu cảm buồn bã của cô gái, cất giọng trầm ấm, hỏi.

Linh Lan lắc đầu, đuôi cá đẹp đẽ phe phẩy trong lòng bể, tâm trạng não nề hoàn toàn bơ đẹp người đàn ông, cô vô thức ngắt cánh hoa rải xuống hồ, từng đóa từng đóa một đều bị cô lặt trụi.

Hắn đứng lên tiến đến chỗ cô, u trầm nhìn cô không hài lòng, xem ra hắn phải xây một hồ bơi thật lớn cho tiểu nhân ngư này thỏa thích chơi đùa.

" Không chơi nữa vậy lên nhé ? "

" Ư.... "

Cô gái nhược nhược lắc đầu, hắn còn chưa kịp ngồi cô lại lao xuống lòng bể tránh hắn, dường như sợ hắn nhắm đến đuôi cá của cô.