Giọng nói ấm áp, hắn sảng khoái " chật " một tiếng sung sướng, bàn tay thong thả nâng gương mặt đang ngượng ngùng lên.
Hắn khẽ hôn lên má phúng phính của cô, cảm thấy chưa đủ lại cọ cọ vào chiếc mũi thẳng tắp tinh xảo, nhân lúc cô xấu hổ hôn vào đôi môi mềm mọng như thạch, tàn phá cắn mút.
Lần này cô lại không đẩy hắn ra, âm thầm nhắm mắt thừa nhận nụ hôn này là cô nguyện ý cho hắn.
Trong bóng tối phủ lấp cô lại nhìn thấy cảnh tượng tương lai mà đêm qua gặp phải, bất giác hé mắt nhìn người đàn ông.
Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn ôn nhu, kiên nhẫn yêu cô, sủng cô, một vị vua có thể có nhiều sủng phi lại chỉ độc sủng mình cô. Dần dần trái tim đơn thuần chịu ảnh hưởng, chỉ vừa mới sau một đêm mà cô đã rung động.
Thật là không đúng với suy nghĩ một lòng hướng về biển cả!
Cô không có cách nào chối bỏ cảm xúc của bản thân, đến khi hắn rời môi cô lại luyến tiếc pha vào chút châm biếm bản thân.
Hắn đạt được mục đích liền gọi người vào sửa soạn cho cô gái.
Chẳng mấy chốc, một tiểu nhân ngư mỹ lệ đã biến thành một cô gái kiều tiểu lung linh, đầy năng lượng.
Nhan sắc bình thường đã diễm mỹ tuyệt luân, nay được mặc trang phục Ba Tư càng kinh tài tuyệt sắc.
Toàn bộ đường cong mê người đều được tôn lên, cô đẹp còn hơn cả vũ nữ duyên dáng bậc nhất của Ba Tư.
Dáng người lả lướt xoay xoay trong phòng, kèm theo là mái tóc kim sắc lấp lánh vì hưng phấn, nét đẹp của cô tựa hồ đóa hoa xinh đẹp trong vùng cấm, khiến kẻ khác phải say mê dùng cả mạng sống giành lấy.
Tiếng trang sức rung rinh vang lên âm thanh nhu hòa như một bản nhạc, nghe cực kì vui thích, cô kéo một phần vạt váy đứng trước mặt đàn ông xoay qua xoay lại chàng ràng, vui sướng hỏi.
" Đình, ta đẹp không? "
" Đẹp, em đẹp nhất trên đời "
Hắn khàn giọng ca ngợi, cô không chỉ đẹp riêng trong mắt hắn mà ai nhìn thấy nhan sắc phá lệ kiều diễm của cô cũng phải ghen tị.
Nhân ngư vốn là tuyệt sắc, người bình thường khó mà bì được!
Huống chi cô còn là công chúa được ưu ái nhất đại dương và châu lục, mọi sự hoàn hảo đều bồi lấp hết vào người cô.
" Đình, ta muốn dạo hoa viên, mặc như thế luôn được không? "
Tiểu công chúa nổi hứng đi dạo, nhún nhún hai chân nhấp nhô, mạnh dạn xin xỏ.
" Được, ta sẽ cho người đưa em đi chơi, nhớ bịt mặt "
Hắn chưa bao giờ từ chối yêu cầu nhỏ nhặt, nhưng không quên dặn dò, dù cô muốn hay không hắn cũng bắt cô miễn cưỡng nghe theo.
" Ta biết rồi.... "
Linh Lan cũng dần quen với sự chiếm hữu của hắn, cũng không phàn nàn chủ động đến bàn trang điểm lấy mạng che đi gương mặt mĩ miều của mình.
Hắn không đưa cô dạo chơi vì còn bận chính sự, Hạo An cũng bị hắn gọi theo, bên cạnh cô còn đúng ba người.
Khả Ái và Thương Linh - nhân ngư của cô, theo để hầu hạ, Ương Cẩn luôn luôn phụ trách bảo đảm an toàn cho cô.
Hai nhân này bị nhốt với cô lâu ngày không trốn được nên buộc phải ở lại bảo vệ tiểu công chúa của họ, dù cô đi đâu, bất kì yêu cầu nào của cô nói ra họ đều dùng mạng sống của mình hoàn thành, che chở cho cô.
Tiểu công chúa vốn tính tình hiếu động, vừa ra ngoài hoa viên đã tung tăng chạy khắp nơi, thưởng hoa bắt bướm.
" Công nương, từ từ thôi ạ "
Khả Ái ở phía sau nhắc nhở, cô gái để ngoài tai lời nói, chạy xộc thẳng vào chỗ vườn hoa hồng rực rỡ. Cô trong bộ dáng người Ba Tư, còn bịt mặt khó ai có thể phân biệt được cô là sủng phi của đại đế South.
" Khả Ái, Thương Linh cùng ta lấy những cánh hoa hồng đi, ta muốn dùng chúng để tắm "
Linh Lan vẫy tay ra sau lưng, chẳng đợi người hầu kịp đến cô nóng lòng thò tay sờ vào cánh hoa đỏ rực, mềm mại như nhung từ từ rượt xuống phần thân đầy gai bén nhọn.
Ngay khi cô sắp bẻ đóa hoa thì lập tức bị Thương Linh la lên nhắc nhở.
" Công chúa dừng lại "
Cô gái khẩn trương chạy đến, gấp gấp nói.
" Công chúa không cần tự tay làm đâu, em và Khả Ái tự làm được
Người đừng đụng, gai hoa hồng rất nguy hiểm "
Thương Linh kéo cánh tay mềm mại trắng như ngó sen rời khỏi bụi hoa, bắt Linh Lan không được táy máy tay chân, bởi những cây hoa hồng gai góc này có thể vô tình đâm trúng làm cô bị thương.
" Phải đấy công nương, hoa có gai rất nguy hiểm, đâm vào chảy máu đau lắm "
Khả Ái thêm lời đe dọa, Linh Lan bản tính nhút nhát như thỏ đế, vừa sợ đau vừa sợ chết đành phải nghe theo, thôi không táy máy.
Ương Cẩn chưa hết lo lắng, là hộ vệ theo cô từ nhỏ, hiểu tính hiểu nết sợ cô ngoài mặt nhu thuận bên trong lại tinh nghịch không nghe, liền kéo cô ngồi vào ghế đá, đích thân đứng canh chừng.
" Công chúa cứ ngồi đây đi, họ làm xong sẽ có cánh hoa nhanh thôi "
Nam nhân ngư này thật quá hiểu cô, vừa ngồi chưa nóng đích cô lại trộm nhìn xung quanh, vườn hoa cúc đầy màu sắc đong đưa trong gió dụ hoặc.
" Ương Cẩn, ta khát, ngươi vào trong lấy nước cho ta được không? "
Tiểu công chúa lại nghĩ cách đuổi Ương Cẩn, đôi mắt to tròn long lanh nước, nhìn cô cứ như cầu khẩn, Ương Cẩn khó lòng từ chối.
" Vâng, thần đi lấy nước, công chúa đừng đi lung tung nhé "
" Ừm...ta hứa sẽ ngồi yên... "
Cô gật đầu lia lịa làm niềm tin, Ương Cẩn tỏ ra do dự nhìn vào hai cô gái đang lấy cánh hoa ở đằng kia, to tiếng nhắc.
" Ta vào lấy nước cho công chúa, hai cô nhớ để mắt nhé "
Dứt lời, anh hấp tấp chạy vào trong, hai cô gái kia đang bận bịu, ngó vài cái thấy cô vẫn ngoan ngoãn liền lơ là.
Linh Lan nhân cơ hội cả hai không chú ý, hai chân mảnh khảnh không yên phận đi lòng vòng quanh hoa viên, rồi nhanh chóng chạy tọt sang chỗ vườn hoa cúc.
Lúc này nữ hầu chăm sóc hoa viên cũng đi tới, họ không thấy cô gái, bắt đầu bàn chuyện phiếm.
Chẳng biết cô gái tinh nghịch làm gì mà lại lom khom dưới đám hoa cúc, vô tình nghe được cuộc trò chuyện.
" Vậy là cô sắp rời khỏi cung điện sao? "
" Ừ, tôi mang cũng gần bốn tháng rồi, phải tạm thời xin nghỉ về chuẩn bị sinh nở thôi "
- Mang thai...
Linh Lan nghe được liền phản ứng, cô cũng mang thai, nghe có người mang thai lại hứng thú đứng bật dậy, chạy xộc qua đó tự nhiên hỏi chuyện.
" Ai mang thai thế? "
Bộ dáng cô hấp tấp làm cho hai nữ hầu giật mình, ngớ người nhìn cô chòng chọc.
Cô để ý một trong hai có người to bụng liền thích thú, cô đến đất liền đã lâu, đây là lần đầu nhìn thấy con người mang thai, tò mò hỏi.