Giam Cầm Sinh Mệnh

Chương 13: Đánh Nhau



Chiếc xe bản giới hạn đỗ trước cổng trường khiến nhiều người để ý, Lục An Tràm quay người lại hôn nhẹ lên môi người bên cạnh.

"Tạm biệt."

Nhưng Mai Cẩn Nghiêu đã giữ cô lại, nói: "Có nhớ tôi căn dặn gì không?"

Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi, tôi là người đã có chồng sẽ không làm chuyện bậy bạ ở sau lưng anh đâu."

Anh buông tay cô ra, dựa lưng vào xe: "Em cứ nhớ em là người của tôi, là vợ của tôi thì việc khác không cần phải lo."

Lục An Tràm cũng không nói nhiều, đáp lại vài câu rồi mở cửa bước ra ngoài, thấy ánh mắt mọi người đổ dồn lên người cô, thấy thế cô quay lại nhìn chiếc xe lại được đổi mới cô thở dài quay người lại đi vào trường.

Khi cô đã bước ra khỏi chiếc xe bản giới hạn kia bọn người của Nguyễn Nam đã để ý.

"Đại ca con nhỏ đó nhà giàu kinh khủng."

Nguyễn Nam đá vào chân thằng mập một cái, trợn mắt cảnh cáo: "Mày vừa gọi ai là con nhỏ đó lặp lại cho tao nghe."

Tên mập sợ hãi lặp lại: "Chị... Chị dâu của chúng em."

"Nhớ giữ mồm giữ miệng mày, còn ăn nói bậy bạ tao cắt lưỡi mày!", Nguyễn Nam nói xong xoay người đút tay vào túi quần tiêu sái đi vào trong.

Lục An Tràm bước vào lớp cũng có ánh mắt nhìn chằm chằm vào, nhưng cô lại không để ý đến, cô ngồi trên ghế mới thấy được mảnh giấy trên bàn, khi mở ra mày cô nhíu lại.

Bùi Ý cười giả dối xoay người lên, tiếp tục nhai kẹo cao su.

Sau giờ học cô theo lời của mảnh giấy đó mà đi ra sau trường học.

Lục An Tràm dừng chân lại chỗ vắng vẻ, lúc này những người đã hẹn cô ra giờ đã xuất hiện.

Một cô gái trang điểm đậm thả tóc đi cầm đầu, phía sau có thêm ba người nữ sinh nữa, một người mà cô chú ý là cô bạn học cùng lớp với mình, Bùi Ý.

"Đến đúng giờ đó."

Tú Quyên cười cười: "Nghe đâu Nguyễn Nam thích mày, chậc chậc, nhưng có điều bạn gái người ta đang ở đây."

Cô nhíu mày: "Mấy người gọi tôi ra đây để làm gì?"

Bùi Ý ra mặt: "Mày nhìn những vết thương trên mặt tao đây này, mẹ nó dám cho người đánh lén tao!"

Lục An Tràm nhướng mày, đứng trước mặt bốn người nhưng cô lại không sợ hãi mà nhìn vết thương trên mặt cô bạn cùng lớp mình: "Tôi không hiểu cô đang nói gì, còn cái gì mà cho người đánh lén cô?"

"Má nó còn không chịu thừa nhận! Tao chỉ đùa giỡn đổ một thùng nước lên người mày thôi mà mày lại trả thù mạnh tay đến vậy."

Bỗng cô ngơ ra một lát, sau đó đôi môi mỏng cong lên: "Cuối cùng cũng đã tìm ra chủ nhân của nó."

Bọn Nguyễn Nam thấy bốn cô nữ sinh mà đánh một cô, có chút thú vị là cô gái một mình kia khí thế cũng không thua kém gì.

"Đại ca chúng ta ra giúp chị dâu không?"

Nguyễn Nam cười khẽ: "Giúp tao báo cảnh sát đi."

Bọn đàn em nghe xong cũng ngây người ra, nhưng cũng mau chóng lấy điện thoại báo cảnh sát.

Lục An Tràm bị túm đuôi tóc phía sau, cô nghiến răng quay người lại cho một cú đấm vào mặt cô ta, hai người cùng một lúc ngã xuống đất, cô ngồi trên người cô ta liền ra tay đánh nhưng lại không biết phía sau mình có nguy hiểm.

Tú Quyên thấy đàn em bị đánh, cô ta cũng không thua gì tóc tai như ổ gà nhìn xung quanh liền đi đến cầm viên gạch lên, người hùng hổ lao đến.

Bỗng nghe còi xe cảnh sát, Lục An Tràm giật mình buông người dưới đất ra, cô đứng lên mới thấy có bóng người lao về phía mình, trực giác cao cô vội né tránh, nâng chân lên đạp vào bụng người kia một cái, sau đó mới cầm cặp bỏ chạy, nhưng chưa chạy đến đâu thì bị người nào ném cái gì cứng vào lưng, cô nhăn mặt đau đớn mà ngã nhào xuống đất.

Nhưng chỉ vừa ngước mắt lên đã thấy cảnh sát, Lục An Tràm bực mình mà rủa thầm trong lòng một tiếng.

Mai Cẩn Nghiêu ngồi trong xe siết chặt cái điện thoại trong tay, làm cho trợ lý Từ sợ không thôi.

"Ông chủ..."

"Đừng nói chuyện."

Trợ lý Từ vội ngậm miệng, nhìn cổng trường đã đóng lại học sinh cũng đã về hết mà bà chủ còn chưa thấy mặt đâu.

Được một lúc chuông điện thoại reo lên phá tan bầu không khí áp bức trong xe.

Mai Cẩn Nghiêu nhận điện thoại nhưng giọng nói bên kia là đàn ông, anh nhíu mày cúp máy.

"Quay xe lại."

Lục An Tràm liếc nhẹ đám người đó, tay nhận lại điện thoại liền bỏ vào trong cặp.

Bên đám người của Bùi Ý cũng bực mình không kém, còn trừng mắt lại, khi không lại báo cảnh sát, mẹ nó! Tao mà biết ai thì người đó chết chắc!

Cảnh sát cũng cho gọi người nhà đến bảo lãnh người, trường hợp gây sự đánh nhau ở lứa tuổi đi học đa số thường xảy ra rất nhiều, hầu như nhà trường hiện tại cũng nhắm mắt làm ngơ, đối với cậu ấm cô chiêu thế này quả là biện pháp có thể khó hơn một chút, nhưng cũng không phải vì gia đình lớn đến mấy mà lại cho qua vụ việc.

"Ba mẹ đi du lịch rồi không có ở nhà điện cái gì mà điện."

Thấy thái độ của học sinh nữ đó, cảnh sát liền không vui: "Nói chuyện với cảnh sát như thế à?"



Bùi Ý bĩu môi liếc mắt đi chỗ khác, nhún vai thờ ơ như chưa từng nói gì.

"Xin lỗi."

Lục An Tràm ngước mắt lặp lại lần nữa: "Tôi nói cô xin lỗi có nghe thấy không?"

Bùi Ý nhún người cười một cách khiêu khích: "Đám chó đó là ai mà tao lại phải xin lỗi, mày cũng là cái tha gì mà ra lệnh cho tao?"

Lục An Tràm cúi đầu cười nhẹ một tiếng, chưa bao giờ mà cô thấy một người đáng ghét đến như cô ta, ỷ vào gia đình có quyền là không coi ai ra gì đến pháp luật cô ta cũng coi rẻ đi, không ai dạy dỗ sau này ra xã hội chỉ làm bẩn đường thêm mà thôi.

Bùi Ý bị đánh không ít nhưng cô ta vẫn vênh cái mặt mình lên, Lục An Tràm thấy chướng mắt vô cùng, cô đứng dậy trước mặt bao nhiêu ánh mắt đang quan sát mình thì cô lại nắm lấy tóc cô ta kéo mạnh xuống, lôi người đến trước mặt vị cảnh sát kia.

"Xin lỗi."

Phía cảnh sát cũng giật mình, mà can ngăn nhưng Lục An Tràm không chịu buông: "Mau lên!"

"Aaa chó má gì mà tao phải làm, con đ* này mày có buông tao ra không!"

Trong lúc cảnh sát đang kéo hai người họ ra thì một người đàn ông mặc vest đen bước vào làm bầu không khí đang sôi nổi bỗng chốc đều yên lặng.

"Tràm Tràm."

Lục An Tràm nghe giọng quen thuộc cô ngước mắt lên, chợt buông tay ra, liền trở thành như người có lỗi đứng im một góc đầu cúi thấp.

Sự xuất hiện của Mai Cẩn Nghiêu khiến mọi người cũng giật mình một phen, ở đây cũng có người biết được người đàn ông này nhưng hầu là cảnh sát, còn đối với mấy cô gái học sinh thì chắc không biết vị lớn trong truyền thuyết này là ai.

"Mai tổng.", Một vị cảnh sát hô to.

Mai Cẩn Nghiêu không đáp cũng chẳng nhìn mặt ai trong đây, anh chỉ chú ý đến cô gái nhỏ đứng ở kia, quét mắt thấy đầu gối cô bị xước còn có vết đỏ xung quanh khắp đầu gối trắng nõn kia.

Mày anh nhíu sâu, nâng mắt lên, khẽ gọi: "Còn không mau lại đây."

Lục An Tràm liếc mắt nhìn một cái sau đó cụp mắt xuống, bước chân không mấy tình nguyện đi đến: "Tôi chỉ phòng vệ cho bản thân thôi.", Giọng nói yếu xìu đủ cho hai người nghe.

"Chân làm sao?"

Lục An Tràm hít hít chóp mũi đỏ chót của mình, cô từ từ ngẩng đầu lên để lộ ra đôi mắt đỏ bừng sắp khóc kia, bỗng cô mếu máo nâng ngón tay chỉ ra sau: "Cô ta lấy đá ném mạnh vào lưng làm tôi ngã.", Cô mách xong nước mắt rơi xuống dang tay tìm chỗ dựa cho mình.

Mai Cẩn Nghiêu bị cô ôm cũng giật mình, nhưng anh cũng nhanh chóng lấy lại biểu cảm, không nói gì chỉ đưa con mắt chim ưng sắc bén mà lướt qua mấy nữ sinh kia.

Mấy cô nàng thấy cũng sợ hãi giật mình không thôi, không biết người đàn ông đẹp trai này là ai, thật sự nhan sắc này có chút đáng sợ.

"Mai tổng cô gái này là người của ngài?"

"Đúng."

Cảnh sát cười: "Ngài yên tâm tôi sẽ tra rõ chuyện này và báo lại một tiếng cho ngài."

Mai Cẩn Nghiêu không muốn tốn thời gian ở đây, anh khom lưng ôm cô gái lên liền rảo bước đi ra ngoài.

Khi được thả vào xe thì cô chợt nín khóc đi.

"Không giả vờ nữa sao?"

Lục An Tràm lau khóe mắt nhìn qua người đàn ông bên cạnh: "Thật mà tôi làm gì mà khóc giả được."

Anh lơ mắt, rõ ràng là đôi mắt to tròn kia nổi lên tia nghịch ngợm mà lại không muốn thừa nhận.

"Lưng cũng bị thương?"

Lục An Tràm đưa tay ra sau sờ lên mới thấy đau, cô nhăn mặt gật đầu: "Ừm."

Mai Cẩn Nghiêu bỗng nhếch miệng: "Điện em không nghe máy tôi cứ tưởng là em bỏ trốn rồi nhưng không ngờ lại đi đánh nhau với người khác, cô bé em giỏi lắm."

Động tác đang lau nước mắt chợt dừng lại, Lục An Tràm ngước mắt đối diện với ánh mắt đen khó đoán được cảm xúc của anh như thế nào, cô nhẹ giọng giải thích: "Tôi không trốn."

Mai Cẩn Nghiêu cụp mắt xuống nắm lấy mắt cá chân cô đặt lên đùi mình, mắt nhìn chằm chằm vết thương trên đầu gối cô: "Ngã có đau không?"

"Không đau bằng khi bị cảnh sát tóm.", Lục An Tràm lí nhí nói, có chút kích thích vì đây là lần đầu cô bị cảnh sát bắt vả lại vì tội đánh nhau, nếu như còn ở nhà họ Lục chắc hai mẹ con kia đã làm trời làm đất rồi.

"Một mà dám đánh bốn, gan cũng không nhỏ."

Nghe xong cô ngại cúi đầu, lén lút dẫu môi nói thầm: "Sức đàn ông thì tôi thua, nhưng mấy người như cô ta tôi chấp hết."

Mai Cẩn Nghiêu nghe xong cũng không lên tiếng gì, cảm thấy có gì đó rất buồn cười từ cô: "Về tôi sẽ xử lý vết thương cho em."

Cô gật đầu chân nhấc lên thì lại bị bàn tay giữ lại: "Sao vậy?"

"Để yên như vậy đi.", Do lưng cô đau nên anh không tuỳ tiện để cô ngồi lên người mình.

Lục An Tràm ngoan ngoãn nghe lời không động nữa, bỗng cảm thấy nó yên tĩnh đến đáng sợ, cô che miệng ho nhẹ, khẽ nâng mắt lên: "Sao mà ngày nào anh cũng đến đón tôi đúng giờ thế? Anh không bận sao?"

Tiếng nói trong veo vang lên, Mai Cẩn Nghiêu xoay mặt qua mắt nhìn chằm chằm cô gái, một lúc sau mới mở miệng: "Rất bận, nhưng vẫn phải đón vợ tan học, nghĩa vụ như vậy một người chồng không thể thiếu."



Lục An Tràm nghẹn họng, cô liếm liếm môi quay mặt đi chỗ khác lỡ đễnh tránh né ánh mắt thâm thúy kia.

"Sao hôm nay lại có hứng thú với chuyện của tôi?"

Cô nghĩ nghĩ một lúc, nhẹ cong môi nói: "Đó là nghĩa vụ một người vợ hỏi han chồng mình là đều bình thường."

Mai Cẩn Nghiêu nhướng mày: "Ra là thế, cứ tưởng em chỉ hỏi cho có lệ."

Khoé môi cô co lại, nhanh chóng lảnh tránh sang khác.

Thấy cô nhăn mặt, anh liền hỏi: "Làm sao?"

Cô xua tay: "Trúng vào lưng nên đau thôi."

Đến biệt thự Mai Cẩn Nghiêu trực tiếp bế cô từ xe xuống, đi vào thang máy khẽ hất cằm: "Ấn tầng."

Lục An Tràm ấn tầng, vội rút ngón tay về, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang dựa vào vùng ngực rắn chắc của người đàn ông.

Người này mỗi lần chiều thì chiều cô nhìn thấy phát ớt, mà những lúc ghen tuông thì làm phát gớm, cô không biết con người thật của người đàn ông này như thế nào.

Mai Cẩn Nghiêu đá cửa phòng, đặt cô xuống giường anh đứng dậy cởi áo vest ra: "Cởi áo ra nằm sấp lại."

Thấy anh cởi cúc áo sơ mi, cô hơi hoảng lên: "Để làm gì?"

Cởi cúc sơ mi thứ hai, anh dừng lại: "Coi vết thương của em."

"Không cần đâu, tôi tự mình làm được."

Lục An Tràm nói xong, thấy sắc mặt ai đó tối lại cô muốn nói cái gì thì đành nuốt ngược lại, tay nhanh cởi áo rồi nằm sấp lại.

Mai Cẩn Nghiêu híp mắt nhìn cái lưng trắng nõn của cô bị bầm xanh lên một mảnh, anh bước lại ngồi xuống giường, đỗ một ít dầu nóng vào lòng bàn tay rồi vươn lên xoa vùng da bị bầm kia.

"Shit."

"Đau?"

Cô gật đầu.

"Đáng đời."

Lục An Tràm nhất thời ngoái đầu nhìn lại, thấy anh đang cụp mắt nhìn vào lưng mình, lông mi cũng rất dài, da còn rất đẹp, nghe đâu người nào có đôi môi mỏng thường thì rất bạc tình, nhưng mà tỉ lệ gương mặt của người này hầu như đều chiếm hết cái rồi là đẹp xuất chúng chỉ có trong truyền thuyết.

"Chú đẹp trai như thế lại không chọn người tầm lứa tuổi trưởng thành như chú?"

Hôm nay nghe cô gọi chú Mai Cẩn Nghiêu nâng mí mắt nhìn sườn mặt của cô, không ngần ngại đáp: "Tôi thích em nên không có lý do gì."

Cô nghe rồi liền ngớ ra, anh trả lời cái gì thế? Cô đang hỏi cái này anh lại đi tỏ tình?

"Tôi không thích phụ nữ, nhưng tôi thích em."

Lục An Tràm đơ lần hai, cô khẽ nheo nheo mắt, không thích phụ nữ, vậy trước đây?

"Vậy là chưa có sự xuất hiện của tôi là chú thích đàn ông?"

Bỗng bị ấn lên vết thương cô nhíu mày, hai tay gồng lên: "Làm gì thế? Đau quá."

"Tôi mắc bệnh sạch sẽ, cho nên em đừng nói nhảm."

"Được rồi, buông tay anh ra đi."

Mai Cẩn Nghiêu dừng tay rồi đứng lên.

Lúc chồm người ngồi dậy thì ngước mắt thấy khung hình cưới của hai người, miệng liền lẩm bẩm.

Nhưng không ngờ lại bị nghe thấy.

"Con mắt nào mà em nhìn ra tôi là ba em?"

Lục An Tràm giật mình nuốt nước bọt, tay lúng túng, giọng lắp bắp nói: "Không, không có anh nghe lầm rồi."

"Con nít miệng còn hôi sữa như em muốn lừa tôi?"

Mai Cẩn Nghiêu ung dung đút tay vào túi quần nhìn biểu hiện trên gương mặt của cô.

"Gì? Hai tháng tới tôi đã mười tám rồi, còn không phải sao? Là chú phạm pháp ép buộc người chưa vị thành niên kết hôn với mình."

Cô nói xong nhìn gương mặt đàn ông kia trầm xuống mới ý thức được mình vừa nói gì.

Mai Cẩn Nghiêu nhếch môi: "Đúng là tôi ép buộc em kết hôn với tôi, nhưng mà tôi sẽ làm em cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi, nửa bước cũng không cho rời."

Nhìn ánh mắt kiên quyết của anh, Lục An Tràm giật mình, sau đó bặm chặt môi lại, cúi đầu xuống, não lại trở nên một mớ hỗn độn, nhưng cô lại không muốn suốt đời này bị rèn buộc chặt chẽ như vậy, còn luôn luôn nằm trong sự kiểm soát của người này.

Trong lúc còn đang suy nghĩ trong đầu thì cơ thể nam tính toát ra hương gỗ nhàn nhạt từ người anh, cô giật mình ngước mắt đã thấy được gương mặt đẹp trai gần trong nháy mắt, cô trợn tròn mắt.

Mai Cẩn Nghiêu nhìn lông mi run run của cô, hơi thở nóng phun vào da mặt cô: "Tôi sẽ khiến em yêu tôi." Anh dời nên cắt nhẹ vành tôi cô, thủ thỉ: "Cả đời này em chỉ yêu mình tôi."