Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Hết Rồi

Chương 48



- ----

Lục Tri Chu lại có thêm hiểu biết mới về cậu.

Mặc dù cậu luôn miệng khoác lác nói những lời lớn mật: “Ai không đi người đó là heo!” “Nhất định phải rẽ phải cho em đó.” “Cái này quả thực rất k1ch thích.” 

Thậm chí còn to gan nói: “Làm trong xe nhất định rất sảng khoái,” “Chiếc xe nhỏ như vậy hai người chen chúc sẽ dính sát nhau đến nhường nào”…

Nhưng đến khi Lục Tri Chu bật xi nhan chuẩn bị rẽ vào phải, Tiên Niên lập tức trở nên lúng túng.

“Thật hay giả? Chúng ta đi thật sao,” không đợi Lục Tri Chu trả lời, cậu nói tiếp: “Không đi nữa.”

Lục Tri Chu tắt đèn xi nhan, cười khẽ: “Được, heo nhỏ.”

Kỳ thực anh chỉ giả bộ quẹo phải mà thôi, con đường rẽ phải là đến bờ sông cũng là anh bịa chuyện.

Nhưng Tiêu Niên không biết chuyện này, cậu chỉ cảm thấy Lục Tri Chu cười có chút kỳ quái, dường như ngoài việc cười nhạo cậu nhát gan nụ cười của anh còn ẩn chứa thêm điều gì đó.

Thêm nữa hôm nay cậu không có chuẩn bị, nếu cậu chuẩn bị kỹ càng, sao sẽ sợ một cái đèn xi nhan rẽ phải của anh chứ.

Cho nên cậu thừa dịp Lục Tri Chu không có phát hiện len lén mở phần mềm định vị.

Ban đầu cậu chỉ nghĩ ghi nhớ chỗ này, lần sau lại tới nữa, đúng không.

Đợi đến lúc mở định vị ra, cậu phát hiện đoạn đường lúc nãy, căn bản không có bờ sông nào hết.

Con đường đó là đường cao tốc.

Lúc này Tiêu Niên không biết nói gì.

Nhìn đi, cậu quá hiểu Lục Tri Chu, thấy bộ dáng tươi cười của anh là biết không đơn giản rồi.

“Lục Tri Chu.” Ngữ khí Tiêu Niên lập tức rơi xuống âm độ. Tiêu Niên còn chưa nói chữ nào, Lục Tri Chu đã nở nụ cười.

Cậu sao còn không hiểu à.

Tiêu Niên: “Anh lừa em vui lắm sao?”

Lục Tri Chu cười nói: “Vừa nãy con đường kia có bảng hướng dẫn.”

Ý tứ của anh chính là, em không nhìn biển báo giao thông, còn trách anh à?

Tiêu Niên: “…”

Cậu lập tức tắt điện thoại, dáng vẻ người sống chớ tới gần, tôi đang rất không vui.

“Hứ.” Hai tay Tiêu Niên ôm ngực: “Tối nay anh ngủ một mình đi.”

Lục Tri Chu lập tức không đồng ý: “Không được.”

Tiêu Niên nói tiếp: “Vừa lúc mẹ em cũng có nói bất cứ lúc nào cũng có thể về, một lát nữa em sẽ về nhà.”

Lục Tri Chu buồn cười, anh đưa một tay ra muốn vỗ tay Tiêu Niên.

Đương nhiên là cậu không cho anh vỗ rồi.

Lục Tri Chu cười xin lỗi dỗ dành cậu: “Anh sai rồi.”

Tiêu Niên: “Anh lừa em rất vui hả?”

Lục Tri Chu bộ dáng đương nhiên: “Chơi rất vui.”

Tiêu Niên lớn tiếng nói: “Khi nào đến thành phố A em sẽ về nhà!”

Lục Tri Chu bật cười: “Chơi không vui, đùng tức giận, anh bồi thường cho em.”

Tiêu Niên ngẩng mặt lên trời: “Anh định bồi thường cho em thế nào?”

Lục Tri Chu: “Anh sẽ tìm một mảnh đất hoang vắng, rảnh rỗi sẽ dẫn em đến đó.”

Tiêu Niên nhịn không được phì cười: “Lục Tri Chu, sao anh có thể đen tối như vậy hả.”

Thái độ Lục Tri Chu rõ ràng là muốn dỗ cậu vui vẻ, thật sự rất giống tính cách Tiêu Niên khi sợ hãi sẽ càng muốn trêu chọc người khác.

Cậu dễ giận nhưng cũng nhanh chóng hết giận, còn chưa tới một phút gương mặt cậu đã vui vẻ trở lại, cũng mở bài hát mình yêu thích nghe.

“Ôi chao Lục Tri Chu.”

Cậu khoác tay lên ghế lái, chăm chú nhìn gò má Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu: “Ừm?”

Tiêu Niên: “Thời điểm anh đồng ý quen em, có nghĩ đến mình sẽ trở thành dáng vẻ bây giờ không?”

Anh hỏi ngược lại cậu:  “Thế bây giờ trong mắt em anh có dáng vẻ gì?”

Tiêu Niên: “Lão sắc quỷ.”

Lục Tri Chu bật cười.

Lục tri Chu trả lời: “Không có.” Rồi nói thêm: “Anh vẫn cho rằng mình là một giáo sư nghiêm chỉnh hàng thật giá thật.”

Tiêu Niên lập tức cười lớn: “Ha ha ha.”

Sao mà vấn đề gì cũng có thể dẫn đến trên người cậu hay vậy.

“Không được trả lời cho có, em đang nghiêm túc hỏi anh đó.” Tiêu Niên nói tiếp: “Dù sao em chưa từng nghĩ đến anh là người phúc hắc ngầm như vậy.”

Lục Tri Chu cũng không phản bác: “Có lẽ em nói đúng.”

Tiêu Niên nghiêng đầu: “Vậy vì sao anh lại thay đổi?”

Lục Tri Chu: “Có thể nói đại khái anh chỉ có một mặt nghiêm túc như vậy, nhưng khi gặp em thì anh lại trở thành một con người khác.” Anh quay đầu liếc nhìn Tiêu Niên: “Em đã xuất hiện.”

Cậu đang định lừa gạt Lục Tri Chu để anh nói vài lời ngon ngọt, không nghĩ đến anh lại ăn nói dễ nghe đến thế.

Tiêu Niên vui vẻ, đôi mắt đều cong tít lên: “Em mở khóa con người thật của anh.”

Lục Tri Chu gật đầu: “Đúng vậy.”

Có câu nói này của Lục Tri Chu, cậu không muốn nghe những bài hát sôi động kia nữa, mà nhấn nút mở một bài hát có giai điệu tình yêu ngọt ngào.

Vừa nghe điệu nhạc, Tiêu Niên giống như muốn đạp mây mà đi.

Chuyến đi bị lừa đến nhà bà nội này, thật sự quá đáng giá.

Về đến nhà, nhạc cũng đã tắt nhưng tâm trạng của cậu vẫn không bị ảnh hưởng.

Không nghe nhạc thì cậu có thể hát.

Cho nên từ lúc bước xuống xe đến lúc vào thang máy, thẳng đến trước cửa nhà, một đường đi cậu đều ngâm nga theo điệu nhạc mới nghe được.

Ngâm nga ý bảo Lục Tri Chu nhường đường, hát để chờ Lục Tri Chu mở cửa cho cậu.

Ca hát một hồi, đột nhiên cậu bị anh kéo tay đặt trên ván cửa.

“Sao vậy?” Đôi mắt Tiêu Niên cong cong nhìn anh: “Làm sao vậy ngài Lục?”

Khóe mắt Lục Tri Chu cũng ngập tràn nét cười, tay anh trượt xuống phía dưới nắm eo cậu.

“Muốn mời ngài Tiêu cùng anh hoàn thành một nụ hôn.”

Tiêu Niên ngước mặt lên nhìn anh: “Vinh hạnh của anh đó.”

Hôn môi đôi khi không cần lý do.

Có lẽ là lúc đó bỗng nhìn thấy đối phương cười hoặc nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của đối phương khi làm việc, cũng có thể là khi ánh mắt hai người chạm nhau.

Nhưng bất kể là như thế nào, nếu có lý do nhất định thì là do động lòng.

Mọi người nói, tại sao Lục Tri Chu đột nhiên muốn hôn cậu đây?

Tiêu Niên cảm thấy dù là lý do nào cậu đều có thể chấp nhận được.

Cậu nâng cằm nghênh đón nụ hôn của Lục Tri Chu, nhận lấy hết thảy ôn nhu của anh, hai người dán sát vào nhau, đôi chân cậu hơi nhón lên, hai tay thì ôm cổ anh thật chặt.

Cậu khẽ mở miệng hô hấp đồng thời vươn đầu lưỡi ra mặc Lục Tri Chu nhấm mut.

Nụ hôn kết thúc, Tiêu Niên nhảy lên người anh. Không cần Tiên Niên nói lời nào, Lục Tri Chu đã hiểu ý cậu, anh ôm cậu vào nhà.

“Em muốn đến phòng làm việc.” Tiêu Niên nằm nhoài lên vai Lục Tri Chu, khàn khàn nói.

Lục Tri Chu trả lời cậu: “Anh biết.”

Lục Tri Chu chỉ biết mặt ngoài.

Anh căn bản không biết cậu rất muốn cùng anh ở nhà, kéo hết rèm cửa sổ, hai người cùng làm đến thiên hoang địa lão.

Tiêu Niên đến phòng làm việc, đã là hai mươi phút sau.

Trước tiên cậu vào phòng thay trang phục, sửa soạn bản thân, rồi chuẩn bị xuất phát.

Không lâu sau đó, hai người có mặt ở trên xe.

Buổi chiều cậu chỉ nhận một tiết học, đại khái chỉ cần tốn hai giờ là dạy xong.

Trên đường quốc lộ, Lục Tri Chu hỏi cậu: “Bốn giờ rưỡi anh đến đón em?”

Tiêu Niên lắc đầu: “Không, không, anh đón em trễ chút nữa đi.”

Lục Tri Chu: “Em còn có việc khác à?”

“Em ở lại tập nhảy,” cậu suy nghĩ một chút nói tiếp: “Sắp đến ngày thi đấu, em ở lại luyện thêm chắc là đến tối mới về, anh không cần làm cơm tối cho em đâu.”

Lục Tri Chu lại hỏi: “Em tập luyện trong nhà không được sao?”

Tiêu Niên lại lắc đầu: “Không được, trong nhà không có không gian cho em luyện nhảy.”

Lục Tri Chu ừm một tiếng.

Đến phòng làm việc, cậu để điện thoại sang một bên, gần như là tách biệt với thế giới bên ngoài.

Thêm vào đó, khi cậu nhảy thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã đến giờ ăn cơm rồi.

Cơm nước xong cậu tiếp tục luyện tập, thoắt một cái đã đến tối. Đồng hồ trên tường chỉ chín giờ, Tiêu Niên đúng giờ ngừng lại, cậu cầm lấy điện thoại di động, đúng lúc Lục Tri Chu gọi điện tới.

Tiêu Niên tức khắc cười tươi.

“Chào buổi tối.” Cậu nhận điện thoại của anh liền nói.

Lục Tri Chu cũng đáp lại: “Chào buổi tối,” anh hỏi thêm: “Em tan tầm chưa?”

Tiêu Niên: “Vừa mới tan tầm, anh gọi thật đúng lúc.”

Lục Tri Chu: “Đồng hồ vừa điểm đến chín giờ không phút anh liền gọi cho em.”

Tiêu Niên: “Ngài Lục thật nghiêm túc.”

Lục Tri Chu: “Anh đang ở dưới lầu, em xuống đây đi.”

Tiêu Niên: “Được, em xuống ngay đây.”

Cậu cúp điện thoại xong quay đầu thì thấy Tiểu Ngọc đang đứng phía sau nhìn cậu.

Mà vị đồng học Tiểu Ngọc này, cười đến như hoa nở.

Tiêu Niên hỏi: “Cô làm sao vậy? Có gì vui vẻ hả?”

“Bạn trai à?” Tiểu Ngọc đem văn kiện trong tay đưa cho Tiêu Niên.

Tiêu Niên nhận lấy rồi đáp: “Đúng vậy.”

Tiểu Ngọc thở dài một tiếng: “Mấy ngày trước A Khánh nói cậu thoát kiếp độc thân nhưng không ai tin.”

Tiêu Niên buồn cười: “Tại sao mọi người lại không tin? Tôi không thể có người yêu sao?”

“Tin chứ,” Tiểu Ngọc ồ một tiếng: “Cậu như vậy khiến cho nhiều nữ sinh tan nát cõi lòng.”

Tiêu Niên cười trả lời: “Các cô ấy mỗi ngày đều muốn giới thiệu đàn ông cho tôi đây.”

Tiểu Ngọc nở nụ cười: “Chẳng phải họ cũng chưa giới thiệu sao?”

Tiểu Ngọc đưa cho Tiêu Niên là sơ yếu lý lịch của một người nộp hồ sơ làm giáo viên, cậu xem lướt qua một lượt liền nắm được trọng điểm: “Đến lúc phỏng vấn rồi đàm luận tỉ mỉ hơn, những cái khác không có vấn đề gì.”

Tiểu Ngọc: “Được.”

Tiêu Niên xách ba lô lên vai: “Tôi đi trước, bạn trai còn đang đợi dưới lầu.”

Tiểu Ngọc cười rộ lên: “Được được được.”

Cậu đi xuống lầu, bước đến chỗ chiếc xe, vừa mở cửa ra liền nói: “Chào buổi tối, bạn trai.”

Lục Tri Chu học theo cậu: “Chào buổi tối bạn trai.”

Tiêu Niên đóng cửa xe, cậu đến gần hôn Lục Tri Chu rồi thắt dây an toàn, làm liền một mạch không đứt đoạn.

Lục Tri Chu cười cười: “Vui vẻ đến vậy sao?”

Cậu dẻo miệng nói: “Mỗi lần nhìn thấy thầy Lục nhà chúng ta đều rất vui vẻ.”

Nụ cười của anh càng sâu hơn, nhéo nhéo khuôn mặt cậu một cái mới khởi động xe chạy.

Tiêu Niên hỏi anh: “Đợi em lâu không?”

Lục Tri Chu đáp: “Không lâu lắm.”

Tiêu Niên: “Không lâu lắm nghĩa là bao lâu? Một phút, năm phút, ba mươi phút hay một tiếng?”

Không nghĩ tới anh giọng điệu đương nhiên nói ra đáp án cuối cùng: “Một tiếng.”

Tiêu Niên ngạc nhiên: “Anh đến một giờ trước rồi hả? Không phải hẹn nhau lúc chín giờ sao?”

Lục Tri Chu: “Ở nhà không có chuyện gì, anh đến đây trước.”

Tiêu Niên “ha” một tiếng: “Không được, câu trả lời này không đúng, cho anh một cơ hội nói lại.”

Lục Tri Chu cười, hết sức phối hợp nói: “Do anh sốt ruột muốn thấy em.”

Tiêu Niên vỗ tay khen ngợi: “Trả lời đúng rồi!” Cậu tiến đến gần: “Bây giờ lái xe có chút không tiện, trở về sẽ thưởng cho anh.”

Lục Tri Chu: “Chờ em.”

Lái xe được một đoạn, Tiêu Niên nói: “Mọi người ở chỗ làm đều biết em có bạn trai.”

Lục Tri Chu ừm một tiếng: “Rất tốt.”

Tiêu Niên cười cười, ban đầu chỉ vì tẻ nhạt nên hàn huyên vài câu nhưng bởi vì câu nói này của Lục Tri Chu, cậu tận lực lặp lại lời nói của Tiểu Ngọc: “Sau đó có người nói, nhóm nữ sinh sẽ khổ sở.”

Tiêu Niên nói xong, dùng dư quang liếc mắt nhìn Lục Tri Chu. Mà Lục Tri Chu lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Nhất thời bầu không khí lâm vào yên lặng.

Tiêu Niên liếm khóe môi muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí thì Lục Tri Chu đã lên tiếng.

“Những người đó có ý gì?” Lục Tri Chu hỏi: “Có bao nhiêu người yêu thích em?”

Nếu như cậu chú ý đến động tác bình thường của anh khi lái xe, chắc chắn cậu có thể phát hiện giờ phút này Lục Tri Chu không được tự nhiên.

Đôi tay cầm vô lăng sắp siết nó quắn quéo luôn rồi.

“Có rất nhiều người yêu thích em, “Tiêu Niên hỏi: “Anh muốn nói người nào?”

Lục Tri Chu trả lời rất nhanh: “Ai cũng không muốn biết, không có hứng thú.”

Tiêu Niên cười rộ lên.

Sao cậu lại thấy chỉ cần nói chuyện như vậy cũng vô cùng sảng khoái.

Tiêu Niên chống tay vịn ghế: “Thực ra không có, các cô ấy đều muốn giới thiệu đàn ông cho em.”

Giọng nói Lục Tri Chu nhàn nhạt: “Thật nhiệt tình,” ngay sau đó anh nói tiếp: “Em nói cho các nữ sinh đó biết không cần, em đã có chủ rồi.”

“Làm gì có người thầy nào bàn vấn đề này với học sinh của mình, thật kỳ quái mà.” Tiêu Niên rất tận lực mà ai nha một tiếng: “Bây giờ phải làm sao đây?”

Lục Tri Chu trả lời: “Ngày mai anh đưa em đi lên.”

Tiêu Niên: “Từ giờ đến ngày mốt đều không có tiết, thầy Lục không phải có thời khóa biểu của em sao?”

Lục Tri Chu lập tức trầm mặc.

Tiêu Niên cười cười: “Không sao đâu, tin tức này rất nhanh sẽ truyền đến tai các cô ấy, bình thường nhóm nữ sinh rất hay bát quái, rất nhiều việc đều là các cô ấy nói cho em, tin tức cực kỳ linh thông.”

Lục Tri Chu không có tiếp lời cậu mà là hỏi: "Những nữ sinh đó giới thiệu ai cho em?”

Tiêu Niên: “Thật ra không có, ngoài miệng những nữ sinh đó đều nhao nhao nói giới thiệu nhưng đến tận bây giờ một người cũng không có.” Nói đến đây cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, ồ lên một tiếng.

Lục Tri Chu nhanh chóng nói: “Là ai?”

“Hả, không có ai,” Tiêu Niên cười cười: “Em chỉ đang nhớ tới có nữ sinh đề cử một giáo viên nhưng em vẫn chưa liên lạc, gần đây phòng làm việc của em có tuyển giáo viên mà.”

Tiêu Niên vừa cười vừa trêu ghẹo: “Lục Tri Chu anh thật mẫn cảm.”

Lục Tri Chu không đáp lời ngay, ngay lúc Tiêu Niên nghĩ rằng đề tài này đã kết thúc, anh mới trả lời: “Phải.”

Tiêu Niên nghiêng đầu nhìn anh, tâm trạng âm thầm vui vẻ. Cho nên đây là anh đang ăn dấm.

Đúng không?

Nếu cậu đã nhớ ra giáo viên này, đương nhiên sẽ thêm bạn tốt. Thế nhưng vừa mở weibo, cậu đã thấy có người xin thêm cậu là bạn tốt.

Tiêu Niên nhấn vô xem, là một người xa lạ, định vị ở thành phố A, phần nội dung chỉ ghi giới thiệu vắn tắt hai chữ: “Phùng Xuyên”.

Tiêu Niên hơi nghi hoặc, không nhấn chấp nhận thêm bạn tốt mà trực tiếp thoát ra, bấm vào tin nhắn của cậu với nữ sinh kia, thêm giáo viên đó làm bạn tốt.

Không nghĩ tới người xa lạ kia lần nữa gửi lời mời kết bạn.

Khi đó Tiêu Niên đã về đến nhà, cậu và giáo viên kia nói chuyện ổn thỏa liền giao cho Tiểu Ngọc xử lí. Lúc cậu đi ra ngoài vô tình nhìn điện thoại, phát hiện người xa lạ viết thêm ba chữ “Lục Tri Chu” phía dưới.

Cậu nhướng lông mày, đồng ý lời mời kết bạn.

Vừa thành bạn tốt, Tiêu Niên lập tức gửi qua một dấu chấm hỏi, hỏi cậu ta là ai?

Người này không trả lời cậu ngay, Tiêu Niên chờ không kịp đã xem xét vòng bạn bè của cậu ta.

Cậu lướt xuống, trong vòng ba ngày chỉ có một tấm ảnh chụp chung với người khác, mới đăng hôm qua.

Tiêu Niên mở ra xem, thấy có người quen trong đó.

Vậy nên cậu lưu một đống hình của cậu ta, gửi cho Tề Nghệ.

Tiêu Niên: [Đây là ai?]

Tề Nghệ trả lời rất nhanh: [Trịnh Lĩnh.]

Tiêu Niên: [Là ai chứ?]

Tề Nghệ đang nhập tin nhắn trả lời cậu nhưng ngại đánh chữ quá chậm liền trực tiếp gọi điện thoại.

Tiêu Niên liếc nhìn Lục Tri Chu sau đó mở cửa phòng ngủ, nghe điện thoại.

Tiêu Niên: “Sao cậu lại gọi đến.”

Tề Nghệ cười cười, hắn khách khí hỏi một câu: “Cậu đang ở chỗ nào đó?”

Tiêu Niên: “Nhà của bạn trai.”

Tề Nghệ: “Ồ là lá la.”

Tiêu Niên hỏi: “Trịnh Lĩnh là ai vậy?”

Tề Nghệ: “Chính là người ngày đó ở trong mật thất, cái tên yêu thích Phùng Xuyên.”

Tiêu Niên: “À...”

Tiêu Niên: “Cậu ta thêm tôi làm cái gì? Hơn nữa cậu biết không? Lúc cậu xin thêm bạn tốt còn viết tên bạn trai tôi, sao cậu ta biết bạn trai tôi được?”

Tề Nghệ: “Vậy mà cậu ta biết tên bạn trai cậu? Tôi cũng không biết.”

Tiêu Niên: “Tôi đang hỏi cậu giờ cậu hỏi ngược lại tôi?”

Tề Nghệ suy nghĩ rồi nói: “Có phải là cậu ta cũng học đại học A hay không.”

Tiêu Niên nhíu lông mày: "Sao cậu ta cũng học đại học A vậy.”

“Cậu ta và Phùng Xuyên quen nhau ở đại học A.” Tề Nghệ chậc lưỡi một tiếng nói: “Nên nói sao đây, tôi nghe nói mấy ngày trước Trịnh Lĩnh thổ lộ với Phùng Xuyên nhưng bị từ chối, sau đó không biết Phùng Xuyên nói như thế nào mà Trịnh Lĩnh cảm thấy là vì Phùng Xuyên thích cậu nên mới cự tuyệt cậu ta.”

Tiêu Niên phảng phất như nghe được chuyện kỳ lạ: “Tôi con mẹ nó căn bản không có liên quan gì đến Phùng Xuyên cả.”

“Tôi biết,” Tề Nghệ nói: “Tôi cũng mới biết Phùng Xuyên cũng là thứ không ra gì, dây dưa với Trịnh Lĩnh lâu rồi, đến lúc không thích thì kéo cậu ra.”

Tiêu Niên thật hết chỗ nói, nhưng điều cậu quan tâm không phải là chuyện tình cảm nát bét của bọn họ.

Tiêu Niên: “Vậy thì có liên quan gì đến bạn trai tôi, sao ngay cả tên anh ấy cậu ta cũng biết?”

“Tôi không biết nữa,” Tề Nghệ ngẫm nghĩ một hồi: “Tôi giúp cậu hỏi một chút, sẽ hỏi thật cặn kẽ.”

Thời điểm Tề Nghệ nói câu này, Lục Tri Chu từ phòng ngủ bước ra. Anh đi thẳng đến trước mặt Tiêu Niên: “Đi tắm chưa?”

Tiêu Niên: “Chờ em một chút.”

Giọng nói của Tề Nghệ lập tức thay đổi: “Bạn trai tới rồi.”

Cùng lúc đó, Lục Tri Chu cũng hỏi: “Là điện thoại quan trọng sao?”

Tiêu Niên lắc đầu: “Em đang nói chuyện phiếm cùng bạn.”

Tề Nghệ: "Thầy Lục nhà cậu thúc giục đi tắm kìa.”

Tiêu Niên ưu tiên trả lời Lục Tri Chu trước: “Anh chờ một chút, chờ em chút nha.”

Giọng nói Tề Nghệ lại vang lên: “Cậu cũng thật nũng nịu.”

Tiêu Niên còn chưa kịp nói câu “cậu có ý kiến gì” đáp trả ngược lại, Lục Tri Chu đã ôm cậu đi mất.

"Này này này.” Cậu hô lên.

Tề Nghệ ở bên kia nở nụ cười: “Oa oa oa đang làm gì đây, tôi có thể nghe miễn phí…”

Tề Nghệ còn chưa nói hết câu, Tiêu Niên liền đáp: “Tôi cúp đây.”

Sau đó Lục Tri Chu liền nhìn chằm chằm điện thoại di động của cậu rồi nhét nó dưới ghế sô pha.

Vừa nãy cậu đã đồng ý với anh, đợi anh xử lý xong công việc thì đi tắm.

Lục Tri Chu là người có khả năng trị chứng bệnh giờ dây thun rất giỏi, Tiêu Niên không thể xin tha được, kỳ kèo hai ba lần liền bị ôm vào phòng tắm.

Sau đó anh rất lễ độ đi ra ngoài.

Trong xương cốt người này vô cùng thân sĩ, chỉ cần cậu có thể tự làm mọi việc, Lục Tri Chu sẽ không làm trò v3 vãn.

Vẫn luôn là cậu khiêu khích anh trước tiếp đó anh sẽ cho cậu xem sắc mặt mình, nói cho cậu biết cậu rất biết cách hành hạ người khác.

Cho nên việc tắm rửa này, còn là tắm uyên ương với anh, Tiêu Niên nghĩ cậu phải tìm thời gian sắp xếp mới được.

Thuận tiện thư giãn trong bồn tắm.

Bồn tắm cũng có thể giải tỏa căng thẳng rất tốt.

Rất nhanh Tiêu Niên đã tắm xong, đến lượt Lục Tri Chu đi tắm.

Người cậu đồng ý thêm bạn tốt vừa trả lời, nói hắn ta là Trịnh Lĩnh, cũng không nói thêm gì nữa. Tiêu Niên không trả lời cậu ta, trực tiếp thoát ra ngoài. Bây giờ cậu đang rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn nhấn vào weibo của Lục Tri Chu, nhìn câu nói: “Chỉ thích hoa thôi à?” của anh.

Đại khái trên thế giới này chỉ có mình Tiêu Niên mới biết ý nghĩa của câu nói này đi.

Trong lòng Tiêu Niên vô cùng đắc ý, lăn một vòng trên giường. Bỗng nhiên cậu nhớ tới hình như Lục Tri Chu cũng có nói một câu rất quan trọng.

Cậu thoáng nhìn lên tủ đầu giường, ở đó có bút lông và giấy nháp viết bản thảo Lục Tri Chu hay dùng, cậu nhanh chóng bò tới xé một tờ giấy xuống.

Sau đó đơn giản nằm lỳ ở trên giường, bàn tay lưu loát viết lên giấy: “Đại khái anh chỉ có một dáng vẻ này thế nhưng gặp em anh liền trở thành một người khác, em đã xuất hiện.”

Viết xong Tiêu Niên xoa xoa cái cổ đang tê mỏi, trí nhớ cậu thật tốt.

Đây chính là đoạn tỏ tình hôm qua của anh ấy.

Còn cái gì nữa ta, Tiêu Niên cầm bút gõ gõ cằm, cậu đặt bút viết những dòng đầu tiên trên giấy:

“Anh đã âm thầm thích em rất lâu, cho nên anh hy vọng em có thể yêu thích hoa của anh.”

“Hì hì.” Tiêu Niên viết một hồi liền không nhịn được cười một mình.

Những dòng này cậu viết rất nhanh. Dù sao cậu chỉ cần nhớ đến, là cậu có thể nằm một mình trong ổ chăn vui vẻ mỉm cười thật lâu.

Nhưng mà, trước đó Lục Tri Chu nói cái gì nhỉ?

Tiêu Niên dừng bút ngẫm nghĩ, đứt quãng viết. “Anh nghĩ tìm cơ hội để thẳng thắn nói chuyện này với em.”

Lúc sau nói gì? Nói điều gì có mục đích không thuần khiết?

Tiêu Niên vừa suy nghĩ vừa đọc ra tiếng: “Đi đến địa phương em yêu thích? Hình như là vậy.”

Cậu đặt bút viết câu này vào, một lát sau thấy không được ổn lắm liền đổi.

Tiếp theo là nói cái gì vậy ta?

Tiêu Niên tiếp tục lẩm bẩm trong miệng: “Những chuyện này, thế nhưng như vậy, đúng, có thể thuận tiện nói một chút, “ cậu cười cười nói thầm: “Thế nhưng những chuyện đó đều, đều? Đều…”

“Không kịp sự nóng ruột của anh.”

Từ phía sau bỗng nhiên có người thêm vào vế tiếp theo cho cậu. Trong phút chốc cậu cứng đờ không dám nói chuyện, cả người vô cùng lúng túng.

Sau đó, một luồng nhiệt khí từ trong thân thể lan tràn khắp người, mặt cậu bỗng chốc đỏ bừng bừng.

Chuyện gì vậy?

"Em không viết nữa sao?” Lục Tri Chu ở sau lưng cậu hỏi.

Không cần nhìn khuôn mặt anh, cậu cũng nghe ra được giọng nói tràn đầy ý cười của anh.

Đầu óc Tiêu Niên cứ như bị người điểm huyệt, cả người cậu cứng ngắc.

Nhưng tay cậu lại chậm rãi vò nát tờ giấy, muốn làm như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Tại sao anh đi ra mà không phát ra tiếng động chứ.

Xấu hổ quá đi!