Cuộc rượt đuổi kéo dài gần cả chục cây số, nhưng Cao Minh vẫn chưa nhận ra bản thân đang bị theo dõi, ngay sau đó đột nhiên lại có một chuyện hy hữu xảy ra.
Đang phóng xe với tốc độ cao thì xe của anh ta bất ngờ hết nhiên liệu, lúc anh ta để ý đến thì đã quá muộn. Chạy thêm một quãng nữa thì xe bị tắt máy hoàn toàn, tốc độ giảm đi cũng đáng kể.
Anh ta bực tức nhíu chặt mày, tặc lưỡi.
"Sắp đến nơi rồi mà lại…"
Xe của Diệp Ân cũng đang lao nhanh, thấy xe của anh ta tự dưng chạy chậm lại cô cũng nhanh chóng phanh gấp, thế nhưng gặp trúng chiếc xe thuê có bộ phanh dỏm, tốc độ cũng không thuyên giảm là bao.
Cô có chút hoảng hốt cố đạp phanh mạnh hơn nữa.
"Chết tiệt, sẽ gây ra án mạng mất."
Dù cô cực kỳ căm hận Cao Minh nhưng cũng không đến mức muốn anh ta chết, mà mình lại là hung thủ.
Toàn thân cô toát mồ hôi lạnh, cố hết sức nhưng hệ thống phanh xe dường như lại phản đối cô kịch liệt.
Không còn cách nào khác, cô đành bóp còi thật inh ỏi để ra hiệu cho anh ta.
Tiếng còi vang lên kéo dài, Cao Minh ngay lập tức giật mình quay người lại, ánh sáng từ đèn pha đâm xuyên qua lớp kính của chiếc mũ fullface làm anh ta loá mắt, giống như tử thần đang lao đến thật nhanh lấy mạng của anh ta vậy.
Trong gang tấc, để bảo toàn tính mạng, anh ta không nghĩ nhiều liền nhảy nhanh ra khỏi xe để tránh chiếc ô tô, thoát thân trong nháy mắt như một pha hành động gay cấn trong phim.
Cả người anh ta ngã lăn xuống lề đường, đúng lúc này chiếc xe ô tô do Diệp Ân cầm lái liền hút thẳng vào đuôi mô tô, kéo lê nó thêm mười mấy mét mới chịu dừng lại.
Cao Minh chứng kiến tử thần vụt qua mà chân tay bủn rủn, thở hắt ra từng hơi nặng nề.
Diệp Ân càng sợ đến mức mặt không còn một cắt máu, phần trán bị đập vào vô lăng dần hiện lên dấu đỏ hỏn, nhưng cô chẳng quan tâm, thần trí như hồn bay phách lạc, trong xe chỉ còn âm thanh thở gấp của cô là rõ ràng nhất.
"Anh ta… hình như là tránh được rồi. Không có án mạng… là tốt rồi…"
Cao Minh bị một phen kinh hồn bạt vía, cũng may người không có trầy xước, nhưng chiếc mô tô gần cả tỷ tự dưng bị một chiếc xe điên lao vào tông hỏng, anh ta cũng không nén được tức giận liền chống tay đứng dậy, đi thẳng đến chiếc ô tô, dùng tay đập mạnh kính xe ở vị trí ghế lái.
Tâm trạng cáu kỉnh định nói lớn thì chợt nhớ ra mình không tiện, nhỡ có ai phát hiện ra thân phận của anh ta thì lại hỏng chuyện.
Anh ta nghĩ rồi liền lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Diệp Ân cũng có chung một nỗi lo lắng như anh ta nên chẳng dám ngẩng đầu, cô cố thủ trên xe, tận dụng bộ tóc giả để che phủ toàn bộ gương mặt.
Thấy Cao Minh quay lưng đi nghe điện thoại, cô cũng nhanh chóng bấm máy gọi cho Mạn Thư, để cô ấy tìm bừa một người đến đại diện giải quyết mớ rắc rối ngoài ý muốn này cho cô, bản thân cô cũng đang trong tình thế không thể trực tiếp ra mặt.
Cô không biết rằng lúc này Mạn Thư đang ngây ngất chụp ảnh với người yêu bên cây thông Giáng Sinh, điện thoại đã sớm chuyển qua chế độ yên lặng nên không nghe thấy cuộc gọi của cô. Cô gọi mãi cũng không thấy có dấu hiệu bắt máy, tâm trạng càng lúc càng căng thẳng, lòng bồn chồn ngồi một chỗ cũng không yên.
"Mạn Thư à Mạn Thư, mau bắt máy đi, cô mà không xuất hiện thì tôi cắt thưởng của cô đấy. Bắt máy nhanh đi mà…"
Diệp Ân kiên nhẫn gọi thêm vài lần nữa, kết quả lại chẳng đi tới đâu.
Đột nhiên, cửa kính xe lại tiếp tục bị đập mạnh làm tim của Diệp Ân như suýt rớt ra ngoài. Nhưng lại là tiếng của một người phụ nữ vang lên.
"Này cô kia, mau xuống xe giải quyết đi chứ? Suýt tông chết người còn ngồi trong đấy ăn vạ sao? Mau xuống trước khi tôi nổi điên đấy."
Cô không biết người phụ nữ này có quan hệ gì với Cao Minh mà anh ta lại gọi tới, nhưng trước mắt cô ta khá là hung dữ, một mình cô bước xuống xe há chẳng phải tự mình chui vào miệng cọp.
Cô luống cuống mở danh bạ ra trong vô vọng bởi cô biết rõ Mạn Thư chỉ lưu một mình số của cô ấy. Rồi bất chợt, như một phép màu hiện ra trong đêm Giáng Sinh, trong danh bạ vẫn còn một cái tên khác "Chủ nhà".
"Chủ nhà" là Thời Phong sao? Cô không nhớ mình đã lưu số của anh từ lúc nào, nhưng mặc kệ chuyện đó, cô phải cầu cứu trước.
"Alo."
Giọng của Thời Phong quả thật vang lên, khoảnh khắc đó khiến cô có cảm giác như được cứu sống, đôi mắt rưng rưng, giọng có chút xúc động.
"Thời Phong, là tôi Diệp Ân đây, cậu có thể… đến đây một lát không?..."
Thời Phong nghe xong cuộc gọi của cô liền không để ý gì đến người anh em đang chờ anh để đi uống vài ly nữa.
Anh nhanh chóng khoác áo, cầm lấy chiếc chìa khoá mô tô của Kỳ Đồng.
"Tôi mượn một lát, cậu tạm đi xe buýt đi, mai tôi đến đón cậu đi làm."
Kỳ Đồng một giây trước còn đang háo hức thì bây giờ khuôn mặt đã trơ ra, ngơ ngác không hiểu gì.
"Này, cậu đi đâu đấy, không đi uống nữa à, nàyyyy…"
Mặc cho Kỳ Đồng hét khản cả cổ, Thời Phong cũng không ngoảnh lại dù chỉ một giây. Người anh em này của anh cũng đành bất lực.
"Cái thằng này, vội vã giống như bị người yêu gọi hồn vậy… Mà khoan, người yêu… cậu ta có người yêu rồi á? Chẳng phải đã bảo độc thân cùng nhau sao cái thằng phản bội…"
…
Cung đường xảy ra tai nạn chẳng có bóng người qua lại, nếu không cảnh sát đã sớm đến đây và cả Diệp Ân hay Cao Minh đều đã bị bại lộ rồi.
Người phụ nữ được Cao Minh gọi tới kia không ngừng kích động để cô xuống xe. Cô ta hết đập vào kính chắn gió, rồi chòm lên cả mui xe nhìn vào.
Thời gian cũng trôi qua gần hai mươi phút rồi, nhưng cô ta vẫn không gọi cảnh sát, cô biết rõ vì Cao Minh cũng không muốn dính rắc rối, chủ yếu anh ta muốn được bồi thường.
Cô ngồi trong xe khinh thường dè bỉu.
"Hừ, tên khốn đã nghèo còn hèn, lại gọi phụ nữ ra mặt giúp mình. Bản tính bám váy phụ nữ mãi không thay đổi."
Rầm, rầm, người phụ nữ kia lại tiếp tục hung hăng đập cửa xe, cô ta cứ dí sát mặt vào kính mà nói lớn.
"Này, còn tính ngồi trong đó đến bao giờ? Cô không xuống xe là đừng trách tôi phá cửa đấy."
Đối mặt với bao nhiêu lời đe dọa, Diệp Ân vẫn không cho bọn họ một chút hy vọng, Cao Minh có vẻ như cũng không còn kiên nhẫn, anh ta liên tục nhìn đồng hồ rồi đi đến bên cạnh người phụ nữ nói nhỏ.
"Tôi đi trước, cô ở lại giải quyết đi, khi nào xong thì bắt taxi về, tôi không tiện ở đây lâu."
Cao Minh nói rồi định quay người rời đi thì người phụ nữ đột nhiên kéo tay anh ta lại, vẻ mặt không nỡ.
"Đợi em một chút, em giải quyết cô ả nhanh thôi rồi chúng ta cùng đi. Lâu rồi mới gặp nhau, lát nữa… cùng đi khách sạn đi. Em đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, nơi đó rất bí mật, còn… lãng mạn nữa."
Diệp Ân không nghe được bọn họ đang nói gì với nhau, nhưng nhìn cách người phụ nữ kia lôi lôi kéo kéo Cao Minh, rõ là mối quan hệ không bình thường.
Cô cũng xem như có thu hoạch, liền nhân lúc hai người họ không chú ý mà chụp lại toàn bộ.
Trong lúc đang say sưa với những bức ảnh thành phẩm thì bất chợt ngay bên tai cô phát ra một tiếng rầm lớn, khác hẳn với tiếng dùng tay đập cửa.
Cô hốt hoảng quay qua nhìn, phần kính đã biến thành bộ dạng nứt nẻ, người phụ nữ kia trên tay cầm một hòn đá to lại lấy trớn định đập thêm.
"Cô ta điên rồi."
Diệp Ân theo quán tính liền xoay lưng lại, hai mắt cô nhắm nghiền, ôm đầu tự bảo vệ bản thân.
Người phụ nữ kia trợn mắt hung hăng, bất chợt bị một ánh đèn từ xa soi thẳng vào người khiến cô ta loá mắt dừng lại động tác.
Một chiếc mô tô đang lao đến như điên không có dấu hiệu dừng lại. Người phụ nữ sợ hãi đến mức làm rơi hòn đá, nhanh chóng chạy tránh đi nhưng tay chân loạng choạng cuống quýt mà bị vấp ngã.
Tưởng chừng như sắp chết đến nơi, cô ta cuộn người lại hét lớn.