Tối đến, Diệp Ân trở về cứ nghĩ mãi đến chuyện của Thời Phong, những vết thương trên người anh khiến cô không thôi thắc mắc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ vì nó nên anh mới bặt vô âm tính mấy ngày nay chăng? Còn có cả thái độ của anh nữa, dường như anh chẳng muốn nhìn thấy mặt cô chút nào.
Càng nghĩ cô càng rối rắm, muốn dứt hoàn toàn suy nghĩ về anh ra khỏi đầu. Cuối cùng cô phải dùng đến thuốc lá để thư giãn đầu óc, cố gắng không cho bản thân mình nghĩ tới những chuyện không đâu nữa.
Cô ra ban công, rít vài hơi rồi nhả khói trắng vào không trung, đêm xuân se se lạnh thật khiến đầu óc cô thư thái.
Nhìn điếu thuốc trên tay, cô phát hiện ra bản thân mình đã thay đổi. Trước đây cô không hề hút thuốc, nhưng từ lúc gia đình cô gặp biến cố, Cao Minh lại dần lộ ra bộ mặt thật, áp lực chồng chất khiến cô phải tìm đến thứ có thể gây nghiện này để giải tỏa.
Đến khi sống lại kiếp này, thói quen hút thuốc mỗi khi căng thẳng của cô cũng không thể bỏ nữa.
Đầu óc trong một vài phút trống rỗng, đột nhiên cô nhớ đến chuyện khi sáng Ninh Triết nói với cô, mỗi tháng Cao Minh đều gửi qua Mỹ và Nhật Bản một số tiền lớn.
Nhà Ninh Triết làm ngân hàng, không may anh ta lại sử dụng giao dịch của ngân hàng nhà cô ấy. Mà Ninh Triết chính là người trực tiếp ký xác nhận giao dịch cho anh ta, vì vậy cô ấy đã biết việc này từ lâu, thế nhưng lúc đó chẳng có nghi ngờ gì. Bây giờ nghĩ lại thì thật có nhiều điều mờ ám.
Diệp Ân từng nói, Cao Minh ngoài việc làm minh tinh ra thì không có tham gia vào kinh doanh, hay đầu tư gì, người thân toàn bộ đều ở quê. Vậy số tiền kia anh ta gửi ra nước ngoài là cho ai chứ? Liệu có phải là nhân tình của anh ta?
Diệp Ân khi nghe về chuyện này lại không hề có dự đoán như Ninh Triết, mà cô lại nghĩ theo một hướng khác còn đáng oán giận hơn gấp nhiều lần.
Bởi ở Mỹ và Nhật Bản đều có chi nhánh của tập đoàn Ảnh Diệp, mà ở kiếp trước các công ty ở hai nước này đều gặp biến cố đầu tiên, sau đó mới kéo theo hệ lụy làm Ảnh Diệp bị phá sản.
Việc này khiến cô nghi ngờ, không biết liệu Cao Minh có liên quan đến việc phá hoại Ảnh Diệp hay không?
Còn một chuyện đáng nghi nữa mà cô phát hiện ra trước giờ mình chưa từng để ý đến, đó là về bố mẹ của anh ta.
Không thể nào có chuyện con trai bị hủy hôn mà bố mẹ không có động tĩnh gì được, bọn họ không phải là không biết số điện thoại của cô hay địa chỉ nhà cô, nhưng chưa một lần thấy bọn họ liên lạc để chất vấn.
Nhiều mối nghi ngờ ập đến một lúc, khiến cô không thể ngồi yên không làm gì.
Trong cùng một đêm, cô đã gọi đến ba bốn cuộc gọi, mỗi cuộc kéo dài đến tận hơn nửa tiếng.
Trời đã dần vào khuya, nhưng căn phòng của cô vẫn còn sáng đèn, cô chưa thể an tâm nghỉ ngơi khi mọi chuyện càng lúc càng phát hiện ra nhiều khúc mắc mới.
Giải quyết xong một việc, liền có việc khác ở phía sau đang chờ.
Đôi mắt Diệp Ân không ngơi nghỉ, một lần nữa lại dán vào màn hình máy tính.
Cô đang chuẩn bị kế hoạch PR cho diễn viên mới, người có tiềm năng sẽ đá Cao Minh về nơi dĩ vãng.
Cậu diễn viên mà cô đang nhắm đến lần này chỉ mới mười chín tuổi, nhìn những hình ảnh được chụp dưới nhiều concept khác nhau của cậu ta mà cô không kiềm được sự cảm khái.
"Mấy đứa nhỏ bây giờ lớn nhanh thật, mười chín tuổi mà đã cao vậy rồi, lại còn thân hình toàn múi với cơ, nhưng vẫn thua…"
Cô đang tự nói, trong đầu không tự chủ liền hiện lên hình ảnh của Thời Phong, miệng suýt nữa còn thốt ra tên của anh. Bỗng chốc cô giật mình, ngay lập tức gập mạnh máy tính lại, sau đó liền thở dài, đưa tay lên day day trán.
"Gì vậy? Sao lúc nào cậu ta cũng ám ảnh mình thế, bực mình thật."
Để không bị những hình bóng của Thời Phong chèn ép nữa, cô cho phép bản thân hôm nay đi ngủ sớm hơn ngày thường.
Thế nhưng một tiếng sau đó…
"Bực cả mình, hôm nay sao lại khó ngủ vậy?"
Cô nhăn nhó lật chăn ngồi bật dậy sau bảy bảy bốn chín lần cố nhắm mắt nhưng vẫn không thể vào giấc.
Cô phải làm gì đó để tâm trạng không còn day dứt nữa.
"Được rồi, là lần cuối, lần cuối thôi."
Cô lẩm bẩm rồi nhanh chóng lấy chiếc măng tô dài qua gối đang treo trên giá khoác lên người, cột dây lại kín đáo để che đi chiếc váy ngủ hai dây ngắn cũn cỡn đang mặc bên trong.
Trên đường đi xuống gara để xe, cô vô tình gặp Trương Chỉ vẫn còn thức giấc.
"Cô cả, cô định đi đâu sao?"
Diệp Ân đang vội liền nói.
"Tôi đi hóng gió một lát rồi về, không được nói với bố tôi đấy."
"Hóng gió ư? Vào giữa khuya thế này á?"
Trương Chỉ chưa kịp hết kinh ngạc thì cô đã đi mất dạng, sau đó cầm lái chiếc BMW rời khỏi nhà ngay trong đêm để đến nơi mà cô đã từng tá túc.
Khu chung cư cũ về đêm yên ắng như tờ, nghe được cả tiếng gió hú bỗng nhiên bị phá vỡ bầu không khí bởi liên tục những tiếng chuông cửa phát ra inh ỏi từ căn nhà ở tầng hai.
Chủ nhân của căn nhà may thay vẫn chưa ngủ nên sự ồn ào không kéo dài lâu, không đến mức làm phiền hàng xóm ra mắng cho một trận.
Cạch, tiếng cửa nhà mở ra, bên trong căn nhà tối hù bị chút ánh sáng leo lét ngoài hành lang hắt vào mới nhìn rõ được khuôn mặt ngạc nhiên của Thời Phong.
"Chị…"
Diệp Ân đứng cách cửa nhà đúng một mét, ngước ánh mắt không nóng cũng chẳng lạnh lên nhìn anh nói.
"Không hoan nghênh sao? Vậy tôi về."
Vừa nói dứt lời cô đã quay bước, trong tâm trí vẫn không rõ bản thân có thật sự muốn đến nơi này hay không nữa?
Thời Phong nhanh như chớp liền đưa tay ra kéo cô vào trong rồi đóng sầm cửa lại, nếu cô đã đến thì anh cũng không muốn cô cứ vậy mà rời đi.
Khi cô đến, căn nhà lại sáng trưng. Cô bước vào trong, đặt lên bàn túi thuốc mà cô phải chạy vạy khắp thành phố mới tìm ra được hiệu thuốc còn hoạt động để mua.
"Tôi mang thuốc cho cậu, có thuốc giảm đau, tan máu bầm, còn cả thuốc bổ…"
"Chẳng phải chị nói không muốn nhìn thấy mặt tôi sao? Chị làm những việc này là có ý gì đây?"
Thời Phong đứng nghiêng người, khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt chăm chú nhìn về nơi cô đang lúng túng trước câu hỏi bất ngờ của mình.
"Tôi… Tôi chỉ tò mò, rốt cuộc ai làm được cậu bị thương, còn nặng như vậy?"
Đúng vậy, cô chỉ đến đây vì tò mò thôi. Hơn nữa anh từng giúp cô, lần này chỉ là cô giúp lại anh thôi, xem như trả hết nợ thì cô sẽ không còn day dứt nữa. Cô đinh ninh trong đầu là như vậy.
Thời Phong khẽ cau mày buông thõng hai tay, chậm rãi tiến gần, áp sát cô.
"Thật sự chỉ là tò mò?"
Diệp Ân nhìn thẳng vào mắt anh, một mực kiên định đáp.
"Thật."
"Chỉ vì tò mò mà đến đây vào nửa đêm, gặp người chị không muốn gặp. Lý do không chính đáng cho lắm nhỉ?"
Anh nói một câu thì tiến thêm một bước, Diệp Ân theo đó cũng vô thức lùi lại, cho đến khi vấp phải vật cản mà ngã xuống chiếc sofa ở phía sau.
Bầu không khí dường như không ổn cho lắm, cô chỉ định đến đưa thuốc rồi đi ngay, giờ thì việc đã xong, cũng đến lúc nên về rồi.
Nghĩ rồi cô liền chống tay ngồi dậy, đẩy anh sang một bên lạnh nhạt nói.
"Cậu hỏi nhiều quá đấy. Tôi về đây."
Diệp Ân chưa đi được mấy bước, Thời Phong đã bất chợt kéo cô lại ôm từ phía sau, còn hạ thấp người ghé sát tai cô nói.
"Chị để ý tôi rồi có phải không?"
Giọng của anh vừa trầm, hơi thở vừa ấm khiến người cô bỗng dưng nóng rực, nhưng miệng vẫn cố gắng chống chế nói lời cứng rắn.