Vào những ngày cuối đông, tiết trời càng lạnh giá hơn bao giờ hết, Diệp Ân lại quên béng đi mất cái lạnh thấu xương bên ngoài mà chạy ra khỏi khách sạn với bộ váy cưới cúp ngực cồng kềnh, phía sau còn có sự truy đuổi gắt gao của vệ sĩ.
Cho dù cô đã vứt đi đôi giày cao gót để chạy nhanh hơn, nhưng bàn chân trần đối diện với mặt đường lạnh cắt da cắt thịt sớm đã làm chân cô tê cóng, đến cuối cùng cô cũng không thể thắng nổi cái lạnh khắc nghiệt này mà ngã khụy.
Tình cờ vào đúng lúc đó, một chàng trai trẻ mặc chiếc hoodie màu xám tro, đội mũ, đang đi hướng ngược lại liền đưa tay ra đỡ lấy cô, cũng nhờ vậy cô mới không bị ngã nhào.
Chưa kịp nghĩ đến việc phải cảm ơn, phản ứng đầu tiên của cô là ngay lập tức ngoảnh đầu, cặp mắt nhíu lại đầy lo sợ khi nhìn thấy bóng dáng của những tên vệ sĩ sắp đuổi kịp đến, nhưng chân cô đã không còn chút cảm giác nào nữa.
Hết cách, cô chỉ đành nhờ vả chàng trai vừa vô tình cứu mình. Cô đưa mắt nhìn lên vô cùng khẩn thiết.
"Giúp tôi, đưa tôi đi, đừng để bọn họ bắt được tôi."
Chàng trai nhẹ liếc mắt nhìn những người áo đen phía trước mặt, rồi nhìn xuống đôi mắt cầu khẩn có phần gấp gáp của cô. Nhưng ngược lại, thái độ của anh lại rất vô tư, từ tốn đáp lại.
"Giúp cô thì tôi được lợi gì chứ?"
Nhìn những tên vệ sĩ đang cách mình chỉ còn chừng mười mét, Diệp Ân trong lòng bồn chồn, hấp tấp nói nhanh.
"Cậu muốn gì cũng được. Mau đưa tôi đi."
Cô có chút mất bình tĩnh, bàn tay run lên bần bật bấu víu chặt vào người chàng trai. Chàng trai khẽ thở dài, xem ra không giúp không được. Ngay giây sau anh liền nhấc bổng bế cô lên, xoay người lập tức chạy nhanh với tốc độ không ngờ.
Diệp Ân cũng kinh ngạc không kém, không ngờ rằng ngay cả khi phải vác một người nặng gần nửa tạ như cô mà anh vẫn có thể chạy nhanh như không có gì được.
Chỉ trong một chốc, chàng trai đã hoàn toàn cắt được đuôi của đám vệ sĩ kia. Cũng coi như hoàn thành xong trách nhiệm, đến một con hẻm vắng anh liền thả cô xuống, vẻ mặt thờ ơ nói.
"Xong rồi, cô định trả tôi bao nhiêu?"
Câu hỏi này của anh bỗng khiến Diệp Ân giật mình sực nhớ ra, lúc chạy khỏi khách sạn cô chẳng mang theo thứ gì cả. Tiền, thẻ tín dụng hay điện thoại cô đều không có.
Nhớ lại lúc bước ra khỏi phòng chờ, vì lúc đó cô chỉ nghĩ đến việc hủy hôn và làm cho Cao Minh mất mặt mà đến bộ trang sức đắt tiền được đặt làm riêng, cô cũng không màng đeo. Ngay bây giờ, chỉ có bộ váy cưới trên người cô là vật có giá trị duy nhất, nhưng cô làm sao cởi nó ra đưa cho anh được.
Chàng trai vốn dĩ cũng không cần cô phải trả công, câu hỏi vừa rồi chỉ là buột miệng thốt ra vui vẻ mà thôi. Nhìn cô cúi mặt nghĩ nghĩ suy suy khổ sở như vậy, anh cũng không cần làm khó cô nữa.
"Đùa cô thôi, bảo trọng."
Chàng trai đút tay vào túi áo, nói rồi liền xoay người rời đi. Nhưng còn chưa nhấc lên được một bước, anh bất chợt khựng lại. Nhìn xuống một bên khuỷu tay đang bị bàn tay mảnh khảnh của Diệp Ân kéo lấy. Đôi môi cô khô ráp vì lạnh, chầm chậm mấp máy.
"Này cậu… cậu… có thể giúp tôi lần nữa, tìm giúp tôi… một chỗ ở, có được không?"
Diệp Ân đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mới đi đến quyết định này. Hiện tại cô không thể về nhà, nếu liên lạc với Ninh Triết nhờ cô ấy giúp đỡ, bố cô cũng sẽ sớm điều tra được.
Tên Cao Minh kia cũng là loại người quỷ quyệt, cô cho anh ta một cú tát đau như vậy, anh ta nhất định tính kế trả thù cô.
Cô may mắn được trọng sinh, nhưng hiện tại chưa lên kế hoạch báo thù rõ ràng, nếu không có chuẩn bị gì mà cứ thế xuất hiện, chắc chắn sẽ lại rơi vào bẫy của anh ta mất thôi.
Một cơn gió buốt bất chợt thổi ngang, Diệp Ân buông tay chàng trai ra vội ôm lấy cơ thể, đôi vai trần không ngừng run rẩy.
Chàng trai cau mày nhẹ, liền cởi chiếc hoodie ra đưa đến trước mặt cô.
"Mặc vào đi. Bây giờ tôi không rảnh để tìm nhà cho cô, nếu cô không sợ thì đến nhà tôi, dù sao tôi cũng chỉ sống một mình."
Diệp Ân hiện tại chẳng còn gì để mất, cô nhận nhanh lấy chiếc áo mặc vào, cũng dứt khoát trả lời không chút do dự.
"Tôi ở, có gì mà phải sợ chứ?"
Gương mặt chàng trai không để lộ chút biểu cảm, cứ thế lạnh lùng xoay người nói.
"Vậy đi thôi."
"Tôi…"
Chàng trai khẽ ngoái đầu, vẻ mặt bắt đầu thiếu kiên nhẫn khi bị cô kéo tay lần nữa.
"Lại chuyện gì?"
Diệp Ân ái ngại nhìn xuống, dưới lớp váy bồng bềnh là đôi chân đã lạnh tím tái, cô nhỏ giọng.
"Tôi… đi không nổi…"
Chàng trai thở dài, liền ngồi xuống xoay lưng về phía cô, cũng không rõ là đang cảm thấy phiền phức hay là nghĩ cô đáng thương, giọng nói lúc nào cũng đều đều khó đoán.
"Lên đi, tôi cõng cô."
Diệp Ân cong môi cười nhẹ, dù biết mình thật là phiền toái, nhưng cũng là thân bất do kỷ, cô đã không còn cách nào.
"Cảm ơn cậu."
Diệp Ân choàng tay ôm lấy vai chàng trai, chỉ cách một lớp áo mỏng tang, cô kinh ngạc phát hiện cơ thể anh vô cùng rắn chắc, cô có thể cảm nhận được sự cứng cáp chỉ bằng một cái chạm nhẹ.
"Cơ thể này… thật không tồi nha, người cao ráo, gương mặt cũng rất đẹp trai. Xét về ngoại hình đã hoàn toàn nhỉnh hơn tên chết tiệt Cao Minh kia. Nếu cậu trai này mà tham gia vào giới giải trí, chắc chắn sẽ là khắc tinh của tên khốn đó. Vậy…"
Diệp Ân trong lúc nghĩ ngợi, khoé môi bỗng nhếch lên nụ cười bí hiểm.
"À, vẫn chưa giới thiệu với cậu, tôi tên Diệp Ân, là giám... à là một phú bà trẻ tuổi. Còn cậu, cậu tên gì thế, bao nhiêu tuổi rồi, đang làm nghề gì?"
Diệp Ân dồn dập hỏi cứ như hỏi cung, cô cũng không cẩn thận ghé sát tai chàng trai, hơi thở ấm nóng trái ngược với nhiệt độ không khí truyền đến tai khiến anh có chút giật mình, nhưng gương mặt cũng không mấy biến sắc.
Việc cho cô biết tên tuổi cũng không phải là vấn đề gì lớn, anh hờ hững đáp.
"Thời Phong, hai mươi mốt tuổi."
Đúng thật là một người kiệm lời, anh chưa bao giờ nói được quá hai câu. Nhưng Diệp Ân nghe xong cũng phần nào có thể phán đoán được.
"Hai mươi mốt tuổi, thế thì cậu cùng tuổi với em trai tôi rồi. Vậy chắc cậu vẫn còn đang học đại học, đúng không?"
"Không."
Thời Phong đáp gọn, có ý không muốn nói thêm điều gì. Nhưng Diệp Ân đang trong tâm thế rất muốn anh gia nhập giới giải trí, giống như một căn bệnh nghề nghiệp, cô cứ hỏi đi hỏi lại như thể đang xác minh lai lịch.
"Thế cậu đang làm nghề gì? Hay là cậu vẫn chưa có việc làm?"
Diệp Ân vừa dứt câu, bất chợt Thời Phong dừng bước không đi nữa. Cô ngay lập tức cắn chặt môi, không biết có phải mình vừa nói gì khiến anh tức giận hay không.
"Tôi đã nói gì s…"
"Hai tay của chị… không thể để yên trong lúc nói à?"
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì Thời Phong bất ngờ lên tiếng, bây giờ cô mới ý thức được bàn tay hư hỏng của mình từ nãy giờ cứ mò mẫm qua lại trên người anh, cô giật mình vội nắm chặt hai bàn tay lại, cười cười ngại ngùng.
"Ha ha, tôi vô ý quá, là thói quen thôi, tôi xin lỗi."
Diệp Ân hơi đỏ mặt xấu hổ, cô không thể trực tiếp thừa nhận rằng bởi vì lâu rồi cô mới chạm vào một cơ thể tuyệt như vậy nên bị cuốn hút lúc nào không hay biết.
Sau một lúc im lặng tiếp tục đi, cảm giác ngượng ngùng cũng chóng tan, Diệp Ân lại tiếp tục công cuộc chiêu mộ của mình, lần này cô trực tiếp vào thẳng vấn đề không vòng vo tam quốc nữa.
"Thời Phong, cậu có muốn gia nhập giới giải trí không? Diễn viên, ca sĩ hay người mẫu, cậu giỏi thứ nào thì làm thứ đó. Không giỏi cũng không sao, công ty của tôi đào tạo được tất. Khuôn mặt của cậu rất sáng, tôi có cảm giác nếu cậu gia nhập giới giải trí, chắc chắn cậu sẽ trở nên vô cùng nổi tiếng."
Trái ngược với những lời tâng bốc nhiệt huyết của Diệp Ân là một sự im lặng đầy khinh bỉ của Thời Phong. Anh không những không trả lời mà ngay cả một chút phản ứng cũng không có, làm Diệp Ân cứ như tự nói chuyện một mình vậy.
Dẫu có vậy cô cũng không bỏ cuộc, sự lạnh lùng hời hợt này chẳng phải là hình tượng mà khiến nhiều cô gái trẻ chết mê chết mệt hay sao? Nếu thành công chiêu mộ được anh thì dám chắc đến năm mươi phần trăm kế hoạch kéo Cao Minh rơi xuống từ chín tầng mây sẽ thành công.
"Có thể cậu đang nghĩ tôi là kẻ lừa đảo bởi hoàn cảnh chúng ta gặp nhau… không được hay ho cho lắm. Nhưng cậu có thể tra thông tin liên quan đến tôi trên mạng, tôi thực sự là giám đốc của một công ty giải trí, dĩ nhiên việc biến cậu trở thành người nổi tiếng và kiếm thật nhiều tiền đối với tôi dễ như trở bàn tay ấy. Tin tôi đi, chỉ cần cậu…"
"Này…"
Lần thứ hai Thời Phong bỗng ngắt lời cô, giọng nói không nóng cũng không lạnh nhưng cảm giác lại nặng nề vô cùng, như thể anh đã quá mệt mỏi vì phải chịu đựng.
"Tôi cảm thấy rất phiền khi chị cứ huyên thuyên ngay bên tai tôi, chị còn nói một lời nào nữa, tôi cũng không ngại vứt chị lại giữa đường đâu."
Thời Phong đã đến mức lên tiếng lạnh lùng cảnh cáo, Diệp Ân có muốn nói tiếp nhưng cũng phải giữ lại cho mình chút thể diện. Cô ở phía sau anh âm thầm nghiến răng đáp trả không thành tiếng.
"Nhỏ tuổi mà dám ăn nói với mình như vậy, cậu mà là thằng em tôi thì chỉ có no đòn, hừ. Tôi nhịn."