Tại dinh thự Diệp gia, Diệp Ân từ sớm đã trở về, bố mẹ của cô rất cần một lời giải thích.
Sắc mặt của Diệp Hành đã hầm hầm hậm hực kể từ lúc xem chương trình trực tiếp kia, với bản tính nóng nảy của ông ấy, Diệp Ân hoàn toàn lường trước được cơn cuồng nộ sẽ ập đến khi cô nói hết toàn bộ sự thật.
Bàn tay to lớn lấp đầy nếp nhăn đập mạnh xuống mặt bàn làm vang lên âm thanh đinh tai, bầu không khí trong gian phòng chỉ có ba người không mấy thoải mái.
"Ân Ân, con từ khi nào đã tự cho mình có bản lĩnh như vậy? Biết chuyện Cao Minh thông đồng với nhân viên làm giả sổ sách ở chi nhánh nước ngoài, cũng không báo cáo. Nếu bác của con không nói, con còn định giấu đến khi nào? Đây là chuyện lớn, liên quan đến cả thanh danh mấy chục năm của Ảnh Diệp, vậy mà con muốn biến bố thành bù nhìn sao?"
Bố cô vừa dứt lời, mẹ cô cũng ngay lập tức lên tiếng trút bực tức.
"Còn cả chuyện nó dám thuê người giả làm bố mẹ nó để lừa gạt qua mặt chúng ta nữa, thật là tức chết mà."
Diệp Ân điềm tĩnh ngồi khoanh tay, trước đó cô cũng như họ, vô cùng tức giận khi biết từ trước đến nay, cô tạo cơ hội cho Cao Minh kiếm nhiều tiền, đem nhiều hợp đồng về cho anh ta, thậm chí tặng anh ta cả cổ phiếu của công ty để làm của hồi môn, anh ta lại dùng số tiền đó để âm thầm mua chuộc, câu kết với kẻ gian trong công ty quay lại hãm hại, trục nguồn lợi lớn hơn từ gia đình cô.
Cũng may nhờ có Ninh Triết phát hiện ra điểm nghi ngờ ở Cao Minh, cô mới cho người điều tra đúng hướng, vì vậy mà kịp thời ngăn chặn được việc đi vào vết xe đổ dẫn đến phá sản ở kiếp trước.
Càng nghĩ cô càng tự trách bản thân, đều là do cô nuôi ong tay áo, dắt sói về nhà.
Chính vì thế, cô không thể trì hoãn việc nghiền nát tên phản bội đó thêm nữa. Cô sẽ bóp nát ước mơ của anh ta, bóp nát tương lai của anh ta, khiến anh ta cũng phải cùng đường mà nghĩ đến cái chết để giải thoát như cô đã từng.
"Bố mẹ, con xin lỗi. Nhưng mọi chuyện ổn rồi bố mẹ yên tâm đi. Bọn họ chỉ mới làm giả sổ sách được vài tháng thôi, do phát hiện sớm nên tổn thất không đáng kể. Đám sâu bọ hại công ty đã bị cảnh sát sờ gáy rồi, chỉ chờ kết luận điều tra bọn họ có giao dịch với Cao Minh thì anh ta có chạy đằng trời cũng không thoát được đâu."
Diệp Hành cau mày, hừm một tiếng.
"Nếu là bố thì việc điều tra sẽ nhanh gọn hơn con. Còn thằng nhãi đó cũng không nhởn nhơ được tới bây giờ."
Diệp Ân tự biết năng lực của mình còn hạn chế, nhưng cô cũng có tính toán của riêng mình mặc dù việc chờ đợi khiến cô nhiều lần muốn phát điên với tên khốn đã mang đến bi kịch cho cô.
Giờ thì cô hoàn toàn thoải mái rồi, nhắc đến Cao Minh cũng không còn cảm giác nặng nề.
"Chính vì sợ bố sẽ nóng giận mà trừng trị anh ta ngay lập tức, con mới không nói ra. Nói gì thì nói, anh ta hiện có rất nhiều hợp đồng đại diện cho các nhãn hàng nên phải giữ hình ảnh cho anh ta đến khi con giải quyết ổn thỏa mới được, nếu không giải trí PAM sẽ phải bồi thường một khoảng không nhỏ. Con là giám đốc, không thể vì chuyện cá nhân mà để ảnh hưởng đến công ty được. Cao Minh cũng không đáng để công ty phải chịu khoản lỗ đó."
Diệp Ân tuy đã hai mươi bảy gần hai mươi tám tuổi, nhưng trước đó tính tình của cô có chút trẻ con, hành động đa phần theo cảm tính.
Nhưng hiện tại cô trong mắt bố mẹ cô như đã chín chắn hơn rất nhiều, cũng có cảm giác cô đã cứng rắn hơn, biết tính toán hơn không cần phải chỉ bảo gì nữa.
Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng đã khiến cô thay đổi nhiều đến thế, mặc dù sự thay đổi theo hướng tốt cho cô hơn, nhưng Lâm Sơ Ánh không khỏi xót xa vì nghĩ đến những gì con gái mình phải chịu đựng. Bị người mình từng yêu lợi dụng, lừa gạt, chắc chắn cô đã rất đau lòng.
Bà bước đến ôm cô vào lòng, tay liên tục xoa đầu như thể dỗ dành đứa con còn bé bỏng.
"Khổ thân con gái của tôi. Thằng khốn đó dù nó có vào tù mẹ cũng không để cho nó sống yên đâu. "
Diệp Ân hơi chút bất ngờ vì lần đầu nghe thấy mẹ cô nói ra những lời cay nghiệt với người khác như vậy, nét mặt nghiêm trọng hệt như bố của cô. Nhưng nó không đáng sợ, lại còn khiến cô bật cười, nói đùa.
"Mẹ cứ đứng nhìn là được, không cần động tay gì cả, vì chỉ bố cũng đủ khiến anh ta không sống nổi rồi."
Nói xong hai mẹ con cùng cười lớn, bầu không khí lại trở về gần gũi như ngày trước.
Đúng lúc này bố cô cũng chêm lời vào góp vui, nhưng có vẻ hơi phản tác dụng một chút, lời ông nói ra làm nụ cười trên môi cô tắt hẳn.
"Nếu con nghe lời bố từ đầu thì đã không có chuyện này xảy ra rồi. Trải qua sai lầm lần này mới thấy môn đăng hộ đối vẫn là chân lý bao đời nay, ông bà ta nói không bao giờ sai. Bố sẽ sắp xếp cho con vài cuộc xem mắt với người thừa kế của các tập đoàn lớn…"
Ông còn chưa nói hết Diệp Ân đã ngắt lời một cách bất lực.
"Bố…"
"Nghe lời bố con đi, mắt chọn người của bố con còn tốt hơn con đấy."
Ngay cả mẹ cô cũng đứng về phía của bố cô, cô một mình cũng muốn phản đối vì hiện tại một chút cô cũng chẳng còn hứng thú gì với chuyện kết hôn, sinh con nữa.
Cô kiên quyết chống đối.
"Con không vội, bố mẹ vội gì chứ? Con cũng không phải phụ nữ kém cỏi đến mức không ai cần mà phải xem mắt."
Phản ứng của cô có phần dữ dội khiến mẹ cô nghe xong liền bật chế độ dạy dỗ mà dùng lực đánh vào vai cô một cái.
"Con nhỏ này lại ngang bướng, bố mẹ bảo con xem mắt chứ có bắt con kết hôn ngay đâu chứ?"
Đột nhiên bà nheo mắt lại, lườm nguýt cô nghi vực hỏi.
"Không lẽ… con đang để ý ai khác rồi ư? Hay vẫn còn có tình cảm với thằng phản bội đó?"
Dường như bà phán đoán có ý đúng khiến Diệp Ân như chột dạ mà giật mình, đôi mắt không tự chủ liếc nhìn phản ứng của bố cô. Nhưng chỉ chạm ánh mắt nghiêm nghị của ông ấy một giây cô đã quay ngoắt người đi, vội chối bỏ.
"Không có, mẹ nghĩ nhiều rồi. Chỉ là con… vừa mới hủy hôn chưa lâu, cứ thế mà đi xem mắt thì người khác sẽ nghĩ con là loại phụ nữ gì chứ?"
Diệp Ân tuy được báo chí quan tâm, nhưng cô lại chẳng phải người của công chúng, nên nếu cô không vi phạm pháp luật hay đạo đức thì không hề ảnh hưởng đến công việc của mình.
Cô đưa ra lý do đầy lỗ hổng chỉ để né tránh, sau đó không nán lại lâu nữa mà trốn về công ty.
Trước cửa công ty lại đang có một mối đe dọa rình rập mà cô không hề hay biết.
Lúc bước xuống xe cô rất tự nhiên, đột nhiên có một người mặc trang phục đen trùm kín từ đâu chạy thật nhanh đến.
Người này đeo một chiếc túi khá lớn, trên tay còn đang cầm hai quả trứng đang ở tư thế ném.
Bảo vệ nhìn thấy ngay lập tức hét lớn và chạy đến.
"Giám đốc cẩn thận…"
Hắn ta chạy đến rất nhanh, Diệp Ân có chút hốt hoảng liền theo quán tính mà quay lưng lại, cúi thấp đầu xuống đưa hai tay lên che chắn, bảo vệ bộ phận quan trọng nhất của mình.
Ngay giây phút quyết định, bỗng có người chạy kịp đến liền kéo cô vào lòng, bờ lưng rộng che chắn gần như hoàn toàn cơ thể mảnh mai của cô.
Đồng thời những âm thanh lụp bụp liên tiếp phát ra cùng mùi hôi thối cũng xộc lên nồng nặc.
Khuôn mặt Diệp Ân bị áp vào khuôn ngực lớn, không hề nhìn thấy gì ngoài chiếc áo hoodie màu đen, mùi hương tỏa ra từ người này cũng quen thuộc với cô đến như vậy.
Cô không chần chừ mà ngay tức khắc ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt như bị xịt keo mà hoàn toàn cứng đờ.