Nói rồi Thời Phong liền rời khỏi văn phòng, Diệp Ân vừa buông lời gắt gỏng vậy mà cũng dõi mắt theo từng bước anh đi.
Trong lòng có chút hụt hẫng khi không hề thấy anh ngoảnh đầu lại nhìn, bước đi lại vô cùng dứt khoát. Dường như hôm nay mới chính là kết thúc thật sự cho mối quan hệ mờ mịt này.
Thay vì thoải mái vì đã trút bỏ được gánh nặng không đáng có, Diệp Ân lại cảm thấy cảm xúc của mình rối loạn hơn bao giờ hết.
Cô ngồi huỵch xuống giường, bàn tay vô tình chạm vào chiếc chìa khóa mà anh để lại, nhìn nó mà tâm tình của cô nặng nề phức tạp.
Thời Phong bước ra với bộ đồ tây lịch thiệp, nó không giống phong cách thường ngày của anh nên có chút cảm giác không thoải mái.
Nhưng nghĩ tới gương mặt sững sờ ửng hồng của Diệp Ân vừa rồi, anh không kìm được bất giác mỉm cười, có lẽ cô thích bộ dạng này của anh, chắc sau này anh phải tập dần thích nghi với nó rồi, nhưng cũng không biết còn có cơ hội đó hay không.
Một lúc không lâu sau, cánh cửa văn phòng vừa có dấu hiệu hé mở, Thời Phong còn chưa bước ra đã bị Mạn Thư chặn đường hỏi han ân cần.
"Cậu hai, cậu về à? Quần áo tôi chuẩn bị tốt chứ? Mặc có vừa vặn không?"
Dù là hoa đã có chậu nhưng ngay khi nhìn thấy bộ dạng sáng rực như nam thần bước ra từ truyện tranh của Thời Phong, trong lòng Mạn Thư không khỏi xuýt xoa, biểu hiện ngây ngất lộ rõ ra mặt.
Thời Phong nhíu nhẹ hai đầu lông mày, có vẻ không hiểu Mạn Thư đang nói gì.
"Cậu hai?"
Vẻ mặt của Mạn Thư lập tức sượng lại, trong đầu cũng đại khái đoán ra được có gì đó không đúng.
"Hả? Không phải… cậu là em trai của…"
Dường như không mấy quan tâm đến sự nhầm lẫn này, anh bỗng ngắt lời cô thư ký khi cô còn chưa nói hết câu.
"Tôi có thể trao đổi số điện thoại với cô không?"
Mạn Thư bị lời đề nghị đột ngột làm cho bừng đỏ mặt, biểu cảm bất chợt lúng ta lúng túng, không ngờ rằng anh lại thẳng thừng tán tỉnh mình trong khi hai người gặp nhau còn chưa đầy năm phút.
Mạn Thư bỗng chốc như bay bổng lên chín tầng mây, không thể tin được bản thân mình lại có sức hút đến như vậy.
Nhưng có thế nào cũng không thể phản bội bạn trai hiện tại, dù có chút tiếc nuối vẫn phải từ chối không còn cách nào khác. Mạn Thư e thẹn bấm ngón tay, ấp úng nói.
"Không… không được đâu, tôi có bạn trai rồi…"
"Nếu Diệp Ân có chuyện gì, xin hãy gọi nói cho tôi biết."
Chát, Mạn Thư có thể nghe thấy tiếng ai đó đã tát vào mặt mình một cái đến điếng người mà bừng tỉnh ngộ. Ảo tưởng vụn vỡ, Mạn Thư nhục nhã đến mức chỉ muốn ngay tức khắc tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ đắn đo, Mạn Thư cũng quyết định đồng ý trao đổi số điện thoại với anh, chung quy cũng bởi vì vẻ ngoài cực soái của anh thuyết phục. Còn về chuyện tình báo, chắc chắn cô sẽ không bao giờ phản bội giám đốc của mình.
Thời Phong ngay khi lấy được số liên lạc của người thân cận nhất bên cạnh Diệp Ân, anh chỉ cảm ơn một tiếng rồi lạnh lùng quay người rời đi.
Mạn Thư vuốt cằm nhìn theo anh với ánh mắt dò xét.
"Giám đốc và người này… rốt cuộc là có quan hệ gì đây?"
Sau đó chừng vài phút, Thời Phong vừa bước vào thang máy đi xuống, bên cạnh, một chiếc thang máy khác đồng thời mở ra. Cao Minh đeo kính râm, sắt mặt nghiêm nghị sải từng bước đến thẳng văn phòng của Diệp Ân.
Mạn Thư từ xa đã nhìn thấy, nhanh chóng vắt chân lên cổ chạy vào bên trong báo cáo.
"Giám đốc, Cao Minh đến rồi."
Diệp Ân đang hút dở điếu thuốc, liền dúi đầu lọc vào gạt tàn, phả ra dòng khói trắng đục mù tịt. Tâm trạng sẵn không tốt nên giọng nói cũng u ám theo.
"Đến đúng lúc lắm."
Khi Cao Minh đến, Mạn Thư không làm khó dễ anh ta như lúc trước mà để anh ta vào bên trong một cách dễ dàng.
Ngay lập tức, một giọng nói mỉa mai có phần xéo xắt vang lên chào đón anh ta.
"Lại đến à? Còn ngày kỷ niệm gì mà anh quên sao?"
Sự chế giễu lộ rõ qua từng chữ một, ý chỉ trong thời gian qua anh ta cứ viện cớ để hèn hạ bám dính lấy cô.
Biết mình bị lừa trong suốt thời gian qua, Cao Minh không hề kiên dè mà tỏ rõ thái độ không vui ra mặt, nhưng anh ta vẫn kìm nén, không để bản thân mình bộc phát cơn tức giận.
Anh ta từ tốn tháo kính râm xuống cho vào túi áo, bước chân chậm rãi bước đến trước bàn làm việc mà cô đang ngồi vừa nói.
"Anh nghĩ chúng ta có hiểu lầm cần phải giải quyết. Anh biết việc ở buổi trao giải là do em làm, anh cũng không có gì để chối cãi. Nhưng anh muốn em biết anh yêu em thật lòng. Thú thật, anh là cô nhi, chỉ vì sợ bố của em bài xích gia cảnh của anh, anh mới thuê người giả làm bố mẹ để tạo cho mình một gia đình hoàn chỉnh, để xứng với em. Còn về những video đang lan truyền nói anh đi khách sạn với nhiều người, đó hoàn toàn là bịa đặt, đó không phải là anh, anh cam đoan."
Cao Minh tự tin mình che kín từ đầu đến chân không hề lộ mặt, như vậy sẽ không có bằng chứng buộc tội anh ta, thế giới hơn bảy tỉ người, người có hình dáng giống nhau là chuyện không hiếm.
Anh ta còn lôi cả gia cảnh ra để tranh thủ lòng thương của cô. Nếu không phải là người đã biết bản chất cặn bã của anh ta từ lâu, chắc cô sẽ xúc động mà mũi lòng.
Nhưng tiếc là từ nếu đó sẽ không bao giờ xảy ra, nhìn anh ta vẫn cố đóng vai nạn nhân, đến lúc này còn muốn ôm mộng hàn gắn, cô không kìm được mà cười khẩy khinh bỉ.
Chững lại một vài giây, cô thao tác nhanh trên màn hình cảm ứng rồi bất chợt ném chiếc máy tính bảng vào người Cao Minh.
Anh ta không hiểu gì liền nhìn vào chăm chú, sắc mặt ngay tức khắc tái nhợt, những âm thanh tình thú phát ra còn khiến Diệp Ân hổ thẹn thay, thì không biết chủ nhân của đoạn video ướt át này khi nhận ra bản thân là nhân vật chính trong đó sẽ như thế nào?
Những ngày qua, anh ta dùng mô tô đi đến đâu cô liền có được địa chỉ mà cho người hack vào camera ở đó, thành quả thu được thật khiến người ta sởn gai ốc.
Cao Minh bủn rủn chân tay, là anh ta đã quá xem thường khả năng điều tra của Diệp Ân rồi. Ôm hy vọng còn cơ hội với cô đến đây chưa được bao lâu thì bị dập tắt một cách tơi tả.
Anh ta thế mà lại chưa bỏ cuộc, buông chiếc máy tính bảng xuống, khuôn mặt biểu hiện ra vẻ cực kỳ thảm hại, mặt dày lên tiếng giải thích.
"Ân Ân, chuyện không phải như vậy? Anh bị bọn họ gài bẫy, anh…"
Chát, Cao Minh sững người khi bất ngờ bị Diệp Ân đứng bật dậy tát một cái thật mạnh, cảm giác sau khi tát xong vô cùng sảng khoái.
Cô cười nửa miệng, chửi mắng xuồng xã đã là chuyện xưa, cô chỉ thích mỉa mai đâm chọt đến khi nào lòng tự trọng của anh ta không còn mảnh giẻ nào thì thôi.
"Bẫy? Vậy ra đám người này có vấn đề về não bộ à? Gài bẫy xong không những không tống tiền mà ngược lại còn lấy cái danh fan tặng cho anh những món quà đắt đỏ, chi số tiền lớn mua hàng của thương hiệu anh làm đại diện, còn bao cả phòng vé mỗi khi anh ra phim mới. Bẫy này có lẽ hời cho anh quá nhỉ, vậy nên có biến thành một thằng trai bao bám váy phụ nữ… anh cũng tự nguyện mắc bẫy?"
"Cô…"
Diệp Ân cố ý gằn giọng nhấn mạnh, mỗi câu mỗi chữ đều mang hàm ý sỉ vả đánh trực tiếp vào sĩ diện hão của Cao Minh, khiến anh ta trong phút chốc còn định đưa tay đánh trả.
Nhưng anh ta đã kịp thu tay lại bởi hơn ai hết anh ta biết rõ bản thân đang trong tình thế bất lợi, đánh cô chỉ tổ rước thêm họa vào thân nên đã cố nhẫn nhịn.
Hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, anh ta cuối cùng cũng chấp nhận nhìn vào sự thật. Nụ cười trên môi anh ta bỗng nhiên trở nên lưu manh.
"Nếu cô đã biết hết tất cả rồi, tôi có trăm cái miệng cũng không nói lại được. Có vẻ cô đang rất hả hê vì đã đạp đổ được tôi, nhưng đừng tự cho mình thông minh, cô chẳng qua cũng chỉ là một con ngốc bị tôi lừa suốt ba năm nay, bây giờ cay cú nên quay lại cắn người mình từng vẫy đuôi khi nhìn thấy mà thôi."