Giám Đốc Muốn Nằm Kèo Trên

Chương 37: Bữa tối có người thứ ba



Ngót nghét đã đến giờ nghỉ trưa, Diệp Ân định đi xuống canteen ăn cùng nhân viên thì bất chợt có cuộc gọi đến.

Bên phải túi áo cô mang theo chiếc điện thoại mới chỉ lưu số của hai người, bên trái túi áo lại là chiếc thoại chính thường dùng.

Cô biết rõ vị trí của cả hai, nhưng khi nghe tiếng chuông reo lại bất giác lôi chiếc điện thoại ở túi áo bên phải ra xem.

Mạn Thư thì không việc gì phải gọi cho cô vào số này nữa, vậy là dường như cô đang mong ngóng người còn lại sẽ gọi đến.

Nhưng màn hình chiếc điện thoại này lại đen kịt, đến một dòng thông báo cũng không có. Nét mặt của cô có chút hụt hẫng, rồi đột nhiên cô tặt lưỡi ném nó vào ngăn bàn, đóng sầm lại như kiểu giận cá chém thớt.

Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng reo, cô lại lôi ra chiếc còn lại, thấy Ninh Triết là người gọi tới, cô ho khan chỉnh trang lại giọng nói rồi nhanh chóng bắt máy với giọng điệu hồ hởi.

"Nghe đây Triết Triết."

"Ân Ân, tối nay đi ăn cùng nhau đi, dạo này cậu cứ bận tối mắt tối mũi, gặp cậu khó như lên trời ý."

Diệp Ân khẽ cười đùa giỡn.

"Được rồi, tối nay mình mời, bù đắp cô đơn cho cậu."

Giọng Ninh Triết trong điện thoại cực kỳ vui mừng, có thể nghe được tiếng cô ấy vừa hôn gió.

"Yêu cậu quá, vậy tối nay mình sẽ đến đón cậu. Bây giờ mình sắp có cuộc họp, ngắt máy trước đây bảo bối."

Lại là một tiếng hôn gió chào tạm biệt nữa trước khi tắt cụp, Ninh Triết vừa được thăng chức, có vẻ khá bận rộn.

Buổi tối, Diệp Ân mặc một chiếc đầm hai dây đơn giản đi ăn tối cùng người bạn thân như đã hẹn.

Địa điểm là một nhà hàng Ý nổi tiếng, không gian trong nhà hàng vừa sang trọng cũng vừa tao nhã với điệu dương cầm du dương êm tai được người nghệ sĩ biểu diễn trực tiếp.

Thế nhưng bầu không khí trên bàn ăn không quá thoải mái khi bất ngờ có sự xuất hiện của người thứ ba.

Bên dưới bàn ăn, Diệp Ân khẽ đá vào chân của Ninh Triết, ánh mắt hơi liếc ngang như ra hiệu, khuôn miệng lép nhép mấy tiếng chỉ đủ để người ngồi bên cạnh nghe thấy.

"Gì vậy? Chẳng phải bảo chỉ có hai chúng ta thôi sao?"

Ninh Triết ngồi trong không gian có máy lạnh vẫn đổ mồ hôi hột ở gần phía mang tai, nụ cười gượng gạo nhìn người đàn ông ở trước mặt rồi nhìn qua phía Diệp Ân đáp nhỏ.

"Anh ấy mới về nước, nên tiện thể…"

Diệp Ân cắn răng trong bất lực.

"Cậu đó…"

Người đàn ông ngồi ở phía đối diện là anh họ của Ninh Triết, tên là Ninh Thiệu Huy, là cháu trai đích tôn của nhà họ Ninh, năm nay đã ba mươi mốt tuổi nhưng vẫn còn độc thân, dù cho từ ngoại hình đến tính cách đều rất tốt, gia thế thì không phải bàn.

Ninh Thiệu Huy cho đến giờ không có một mối quan hệ yêu đương nào là do vẫn giữ một chấp niệm không thể buông bỏ đối với Diệp Ân, người đã từng từ lạnh nhạt từ chối tình cảm của anh ta khi ở Mỹ.

Đó cũng chính là lý do khiến Diệp Ân có phần khó xử khi đột nhiên gặp lại anh ta như vậy.

"Diệp Ân, đã lâu rồi không gặp, em vẫn xinh đẹp như vậy."

Diệp Ân tuy không mấy thoải mái nhưng vẫn cười lịch sự đáp lại, cố tỏ ra tự nhiên hết mức có thể.

"Anh quá khen rồi. Anh về từ khi nào thế?"

"Vừa mới thôi. Anh nghe nói em vừa mới huỷ hôn…"

Đang nói dở, đột nhiên bàn chân của anh ta bị một lực tác động khiến anh ta sực giật mình khựng người. Ninh Triết là người vừa đá anh ta, bây giờ lại cố mím môi, cau mày, lắc đầu ra ám hiệu.

Ninh Thiệu Huy nhìn thấy chợt hiểu ra vội vàng chỉnh lại câu nói.

"À, anh xin lỗi, anh không nên nói những chuyện như vậy…"

Diệp Ân vừa ghim nĩa xuống đĩa salad, cô thờ ơ đáp.

"Không sao, chuyện đã qua rồi, em không để tâm nữa đâu."

Reng, reng, đúng lúc này, chuông điện thoại của Ninh Triết bỗng nhiên reo lên, Diệp Ân giật mình ngay tức khắc làm động tác cho tay vào túi áo như thói quen, nhưng chợt nhận ra mình không mặc trang phục có túi, chuông điện thoại này cũng không phải là của cô, một nét thất vọng lại hiện trên khuôn mặt.

"Mình ra ngoài nghe điện thoại một lát, hai người cứ ăn đi, đừng đợi."

Ninh Triết đứng dậy kéo ghế rời đi, bầu không khí đã sượng trân ngay từ đầu, bây giờ lại càng u ám hơn.

Diệp Ân chẳng biết phải nói gì để gợi chuyện, cô cứ cúi đầu tập trung vào thức ăn.

Ninh Thiệu Huy thấy rõ được sự ngượng ngùng trong hành động của cô, anh ta lại không cảm thấy như vậy mà chủ động phá vỡ bầu không khí nặng nề, tự mình mở ra cơ hội để tiến gần với cô hơn.

"Diệp Ân, nghe nói em bị chứng rối loạn lo âu, sức khỏe của em vẫn ổn chứ? Anh có quen rất nhiều bác sĩ tâm lý giỏi, nếu cần anh sẽ giới thiệu cho em."

Diệp Ân vừa cắt một miếng bò, môi hơi cười mỉm trả lời thẳng tính.

"Em khỏe lắm, anh không phải là người ngoài nên em cũng không giấu gì anh, em chỉ là giả bệnh thôi. Anh biết cả chuyện em hủy hôn thì chắc cũng xem báo rồi, để đối phó với tiểu nhân thì mình cũng không cần phải làm quân tử."

Nhìn bộ dạng cô lạnh lùng trả lời, Ninh Thiệu Huy có chút bất ngờ, nhưng điều này cũng khiến anh ta thích thú mà bật cười nhã nhặn.

"Nhìn em như vậy anh có chút không quen đấy, em thay đổi nhiều quá."

Diệp Ân chỉ cười rồi cho miếng bò vào miệng mà không đáp lại gì thêm.

Đột nhiên, Ninh Thiệu Huy bỏ hẳn dao nĩa xuống, anh ta chống tay lên bàn, người hơi đưa về phía trước một chút, giọng điệu vui vẻ bất chợt thay đổi.

"Nhưng Diệp Ân à, anh thì vẫn như vậy, vẫn thích…"

"Sao Triết Triết lâu vậy rồi chưa vào nhỉ, để em ra ngoài xem sao?"

Diệp Ân tuy không nhìn anh ta, nhưng cũng đoán được những gì anh ta sắp nói mà gấp gáp đánh trống lảng.

Mặc dù anh ta là người tốt nhưng cô lại cứ có cảm giác hai người không thích hợp, nên lần nào cũng bất giác né tránh dù trong đầu không có chủ ý.

Bị cô ngắt lời, biểu cảm của Ninh Thiệu Huy cũng cứng đờ lại trong giây lát. Đúng lúc cô định đứng dậy ra ngoài tìm Ninh Triết thì điện thoại của cô lúc này mới thật sự reo lên, nhưng vẫn là cái tên quen thuộc gọi đến.

"Alo, cậu đang ở đâu đấy, sao lâu vậy rồi mà chưa vào?"

Bên đầu dây bên kia có tiếng ồn của động cơ xe hơi, cùng giọng nói áy náy của Ninh Triết.

"Xin lỗi cậu, đột nhiên bố mình bắt họp gia đình, mình phải về gấp. Lát nữa để anh Thiệu Huy đưa cậu về nhé. Thôi mình cúp máy đây."

"Này cậu…"

Tiếng tút tút vang lên thẳng thừng trong khi Diệp Ân còn chưa kịp nói gì.

Ninh Triết bên này mồ hôi chảy ròng, ngắt máy xong liền nhẹ thở phào.

"Phù, mong là sẽ thành công."

Tại dinh thự Diệp gia, vẫn là trong căn phòng sách của Diệp Hành, nơi ông xử lý các sự vụ ngoài giờ hành chính. Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên.

Dường như rất nôn nao, Lâm Sơ Ánh bất ngờ giật lấy điện thoại từ tay chồng mình tranh bắt máy.

"Alo, Triết Triết à, mọi chuyện sao rồi?"

"Dì Lâm à, Ân Ân và anh Thiệu Huy đang ăn tối riêng với nhau rồi, hai bác cứ yên tâm đi, anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho con gái bác."

Lâm Sơ Ánh tươi cười rõ ra mặt khi nhận được tin tốt, bà vừa nhìn Diệp Hành truyền tín hiệu đáng mừng vừa hân hoan đáp lại.

"Cảm ơn cháu, khi nào rảnh nhớ ghé nhà bác ăn cơm đấy nhé."

Ninh Triết cười tít mắt như nhận được phần thưởng.

"Vâng, cháu luôn sẵn lòng ha ha."

Lâm Sơ Ánh cúp máy, nét mặt vừa mới mừng vui, giờ lại đột nhiên đan xen chút lo lắng.

"Ân Ân không chịu xem mắt, chúng ta chỉ đành phải làm vậy thôi. Cũng may Thiệu Huy về nước đúng lúc, thằng bé thích Ân Ân lâu rồi, mong là lần này nó sẽ nắm bắt được cơ hội."