Giám Đốc Ơi, Anh Có Thích Em Không?

Chương 10: Rung động?



Sau khi ăn xong, cô được Thanh Yên kiểm tra sức khoẻ lại một lần nữa, mọi thứ đều đang tiến triển rất tốt. Như Ý cảm thấy rất vui với tin tức này, vui đến nỗi vô tình cười tươi với giám đốc khiến anh ngẩn người. Khải Phong vội quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào ti vi đang phát tin tức gì đó, nhưng trong đầu đều là hình ảnh cô cười với anh.

"À còn nữa, tôi phát hiện ra, độ phù hợp của hai người rất cao, gần như là tuyệt đối. Có thể vì cái này nên Như Ý mới bị phân hoá. Nói một cách khác, hai người chính là..."

Câu nói còn chưa nói xong, anh đã bị Khải Phong bịt miệng túm đi, để lại Như Ý vẫn còn ngơ ngác nửa hiểu nửa không.

"Sao cậu lại nói đến chuyện này?" Khải Phong lôi Thanh Yên đến tận cửa chính mới thả ra, đỡ trán thở dài nói.

"Phải nói chứ? Như vậy thì cậu không cần phải tìm omega nữa, mà em ấy cũng không cần phải vất vả vượt qua kỳ phát tình mà không có alpha." Thanh Yên chỉnh lại kính, lật lại sấp tài liệu trên tay. "Hơn nữa không phải cậu thích em ấy sao? Tôi muốn cả hai tiến triển nhanh hơn chút thôi mà."

"Không cần cậu giúp. Cũng không cần thiết phải nói ra chuyện đó. Như vậy khác nào ép buộc em ấy ở bên cạnh tôi chứ?"

"Tôi có nói là ép buộc đâu? Nếu không nói, người khác sẽ cướp em ấy đó. Cậu tính sao hả?"

"Mơ đi, không có chuyện đó đâu." Vừa nói anh vừa phẩy tay. "Xong chuyện rồi thì cậu về đi. Đừng ở lại cản trở tôi nữa."

"Này nhé! Tôi có lòng tốt muốn giúp mà cậu không chịu. Sau này có gì đừng có tìm tôi! Bye à!" Thanh Yên tức giận đến mức xù lông, xoay người đóng cửa cái rầm để dằn mặt.

"Haizz..." Lòng tốt của Thanh Yên anh hiểu, nhưng anh không muốn thúc ép gì Như Ý cả. Anh muốn chậm rãi chờ Như Ý chấp nhận anh, yêu anh. Mưa dầm thấm lâu, anh không tin Như Ý sẽ không có cảm tình với mình.

Sau khi anh quay lại phòng khách, nhìn thấy cô vẫn còn thẩn thờ ôm gối suy nghĩ gì đó, hai tay anh nắm chặt lại, tim đột nhiên đập nhanh hơn một chút.

Như Ý nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía anh, nhớ lại lời của bác sĩ nói liền cảm thấy có chút vi diệu. Cả cô và anh trước giờ đều chưa từng quen biết nhau, vừa gặp mặt đã phát sinh quan hệ, cô còn vì pheromone của anh mà phân hoá, độ phù hợp gần như tuyệt đối. Nếu theo như logic trong mấy bộ phim ngôn tình, đây chính là định mệnh!

Hai chữ định mệnh vừa bật ra trong đầu, trái tim của cô liền đập mạnh một cái. Có thể đó chính là lời mà bác sĩ muốn nói, nhưng anh lại không thích nghe bác sĩ nói như vậy, còn bịt miệng bác sĩ nữa chứ. Lẽ nào anh không muốn nghe thấy hai từ đó ư, anh chỉ thích làm tình cùng cô thôi sao? Điều đó cũng có khả năng nhỉ, vốn dĩ hai người cũng đâu có yêu đương gì đâu, mà sao tim cô lại hơi đau đau nhỉ.



Nhìn thấy biểu cảm của cô liên tục thay đổi khiến anh có chút khó hiểu, không biết cô đang nghĩ gì trong đầu nhỉ? Chợt Như Ý đứng dậy đi tới chỗ anh, mang theo pheromone sữa dâu ngày càng nồng đi đến. Cô cúi đầu, không nhìn anh, nhưng tay lại nắm lấy góc áo của anh.

"Giám đốc... Tôi... Tôi muốn hỏi cái này. Chỉ là... Muốn làm rõ một chút..." Như Ý cảm thấy bản thân điên rồi, có lẽ cô đang bị pheromone của anh dẫn dắt nên mới như thế.

"Em hỏi đi." Anh không biết cô muốn hỏi gì, nhưng mùi sữa dâu này làm anh điên mất, xem ra cô vẫn chưa biết cách kiểm soát pheromone của chính mình.

"Giám đốc, anh... Có ghét tôi không?" Như Ý nhắm chặt mắt, siết lấy cái gối trong tay.

"...Không. Sao tôi lại ghét em chứ?" Anh phì cười vuốt nhẹ tóc cô, tay dần di chuyển đến gáy cô xoa nắn.

"Vậy... Vậy thì giám đốc thích tôi hả?" Lúc này cô mới ngẩn đầu lên, cô muốn nhìn thấy biểu cảm của giám đốc như thế nào.

Giống như đã đoán trước được câu hỏi tiếp theo của cô, anh nhìn cô cười. "Nếu tôi nói thích thì sao? Mà không thích thì sao? Em sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa hả?"

Như Ý lắc đầu, cô nhìn không ra tâm tư của anh. "Vậy giám đốc thích làm tình với tôi à?"

Câu hỏi này nằm ngoài dự tính của anh, khiến anh phải ngừng động tác xoa gáy cho cô, xịt keo nhìn cô. Sau vài giây, anh mới lấy lại được tinh thần, thở dài ôm lấy cô.

"Mặc dù làm tình với em rất thích, nhưng không phải tôi chỉ thích làm tình thôi. Tôi đâu phải con người tệ bạc đến vậy đúng chứ? Tôi không ghét em, nhưng nếu như em vẫn chưa sẵn sàng, thì tôi sẽ không nói thích em. Em hiểu không?"

"Ồ. Cũng tại lúc nào gặp anh cũng đều ở trên giường nên tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi." Như Ý vùi mặt vào trong ngực anh, âm thầm mỉm cười. Không ghét vậy thì chính là thích. Điều này làm cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút, chỉ là cô vẫn chưa biết mình đối với giám đốc là thích hay ghét thôi.

"Đừng nghĩ nhiều nữa. Hôm nay được nghỉ nên tôi đưa em đi chơi nhé?" Anh đẩy nhẹ cô ra, xoa đầu nhìn cô cười bất lực.

"Đi đâu ạ?"

"Hừm... Trung tâm thương mại? Nếu em không thích thì ta đi chỗ khác?"



"Cũng được. Nhưng mà đồ..." Như Ý nhìn xuống bộ đồ ngủ không biết từ đâu ra ở trên người mình, thầm nghĩ không lẽ cô phải mặc nó đi chơi à?

Đúng lúc này, Như Ý chợt nhớ đến chiếc nhẫn mà Minh Khang đã đưa cho cô, cô nhớ là mình để trong túi áo khoác khi đến đây. Không biết nó còn trong đó không nhỉ? Sáng nay cô cũng không thấy quần áo cũ của mình ở đâu cả? Cô liếc nhìn lên giám đốc, anh đang xoay người gọi điện cho ai đó. Hai mắt cô híp lại, chắc chắn người này biết hộp nhẫn đang ở đâu. Vì vậy, đợi anh gọi xong, cô liền lên tiếng hỏi.

"Khải Phong, anh có thấy hộp nào vuông vuông màu xanh đậm không?"

"Ý em là cái này?" Khải Phong móc ra từ trong túi hộp nhẫn mà cô nói, thờ ơ xoay nó vài vòng rồi nhìn cô cười. "Em muốn lấy lại hả?"

"Đúng rồi. Nó là của tôi mà?" Cô với tới, muốn lấy lại hộp nhẫn đó. Cô còn phải trả lại cho Minh Khang nữa.

Anh nghe vậy thì nhíu mày, cố ý đưa lên cao để cô không lấy được. Dù sao anh cũng cao một mét tám hơn, còn cô thấp hơn anh cả một cái đầu, sao mà lấy được. Vì vậy anh rất đắc ý cúi xuống, ghé vào tai cô nói.

"Muốn lấy nó thì đi chơi với tôi xong rồi lấy. Nếu em làm tôi vui thì tôi sẽ đưa, còn không thì tôi sẽ vứt."

"Anh! Điên hả? Chiếc nhẫn mắc lắm đó!" Như Ý lấy không được, tức muốn xù lông, lườm anh.

"Mắc? Cái này tôi mua chục cái cũng được. Yên tâm, làm tôi vui dễ mà. Ngoan nào, đợi đồ tới rồi chúng ta đi thôi." Anh đứng thẳng dậy, đặt tay lên vai cô, xoay người ép cô ngồi xuống ghế đợi. Còn bản thân thì thông thả đem hộp nhẫn giấu đi, rồi ngồi xuống cạnh cô, chuyển vài kênh xem có gì thú vị không.

"Anh cũng thấy mà. Đó là nhẫn mà bạn tôi..." Cô bức bối trong người, nhìn sang người bên cạnh vẫn thản nhiên như không.

"Tôi không thấy gì hết. Như Ý, tốt nhất em nên nghĩ cách làm sao để tôi vui đi."

Tuy trên mặt anh chả có biểu hiện gì là giận dỗi cả, nhưng pheromone xung quanh lại làm cô không khỏi run rẩy mà im lặng, nhưng không phải vì sợ mà là vì tức giận, trong lòng thầm chửi cả cô lẫn anh.

"Chắc chắn là do pheromone, chứ không thì mình không thể nào rung động với một người vô lý lại đáng sợ như thế này được. Còn dùng pheromone để đe doạ mình á? Trần Khải Phong, đồ giám đốc biến thái, ức hiếp nhân viên, lạm dụng quyền lực!"