Giám Đốc Ơi, Anh Có Thích Em Không?

Chương 3: Như Ý à, không được đâu. (18+)



Nghe cô nài nỉ mình như thế, sợi dây lý trí cuối cùng của Khải Phong cũng đứt, chỉ đành thở dài nhẹ nhàng xoay người cô lại.

"Bé con, em làm nũng vậy là không được đâu."Vừa nói anh vừa kéo khoá quần xuống, lấy bao cao su ra từ túi quần đeo vào.

Như Ý vùi đầu vào trong gối, nói ra câu đó làm cô cảm thấy rất xấu hổ, nhưng sao anh lại cho đó là làm nũng chứ. Cô đâu phải là đứa hư hỏng như thế. Còn nữa, sao anh lại chậm thế, cô muốn được thứ gì đó lấp đầy, ngay lập tức.

"A... Đau..."

Khải Phong chậm rãi đút vào bên trong, chỉ mới vào một chút đã nghe thấy tiếng kêu của cô khiến anh phải ngừng lại.

"Thấy chưa? Đau đó. Ngoan nào, thả lỏng đi."

Anh xoa nhẹ bờ mông căng tròn của cô, hơi cúi xuống hôn nhẹ lên gáy cô rồi tìm đến môi cô để trấn an. Cảm giác siết chặt phía dưới thật sự làm anh phát điên lên mất, hiện tại anh rất muốn đâm hỏng cái nơi chật chội, ấm nóng này. Nghĩ là làm, vừa đúng lúc cô vì nụ hôn của anh mà mất tập trung, anh liền thúc một cú thật mạnh vào trong, cảm giác bị thít chặt khiến anh phải hít sâu một hơi.

Mà Như Ý vì bị tấn công bất ngờ cũng giật nảy kêu lên một tiếng, phía dưới của cô bây giờ vừa đau vừa trướng, khó chịu vô cùng. Cô nắm chặt lấy ga giường, cũng muốn thả lỏng lắm nhưng cơn đau làm cơ thể cô căng cứng. Lần đầu tiên cảm nhận được vật đàn ông ở bên trong cơ thể, không ngờ nó lại to đến như vậy, cô cứ tưởng mình đã bị đâm chết rồi chứ.

"Giám đốc... hức... Không ấy... Hức... Đừng làm nữa... được không ạ?"

Đau quá. Cô muốn bỏ cuộc. Lúc đầu cô rất muốn, nhưng giờ phía dưới đau nhói không ngừng khiến cô không cảm thấy thoải mái chút nào.

"Ngoan nào. Đợi một lát sẽ hết đau thôi, nhé?"

Khải Phong ngược lại đang cực khổ ngăn cho bản thân không làm đau cô. Anh xoa nắn nhẹ cặp mông cùng bộ ngực tròn trịa của cô, lại phóng thêm một ít pheromone an ủi cô một chút.

"Tôi còn chưa biết tên em?"

"Như Ý..." Như Ý như ngửi đủ pheromone của anh, trong lòng cũng không còn sợ hãi như trước, cơ thể cũng dần thả lỏng mà chấp nhận cái thứ to lớn đang nằm trong người mình. "Anh... Anh tiếp tục đi..."

"Cảm ơn em nhé. Như Ý."

Khải Phong hôn nhẹ lên môi cô rồi ngồi thẳng dậy, nhìn ngắm cơ thể của cô từ trên cao rồi nắm chặt lấy mông cô thúc một cú thật mạnh, tiếp theo đó là từng tiếng thúc liên hồi vang lên cùng tiếng rên rỉ của Như Ý.

Không biết qua bao lâu, trong sọt rác đã có thêm vài cái bao, nhưng hai người trên giường vẫn ôm lấy nhau, quấn quýt không ngừng. Mà hiện tại trên người cả hai đã không còn mảnh vải nào che thân, trần trụi dính lấy nhau.

Như Ý lần đầu trải nghiệm cảm giác khác lạ, lần đầu bị kỳ phát tình chi phối, lý trí đã không còn nữa, so với lúc đầu bây giờ càng muốn nhiều hơn, trên môi liên tục phát ra những tiếng rên rỉ đầy gợi cảm.

"Ưm... Hah... Giám đốc ơi..." Như Ý ngồi trên người anh nhún lên xuống trong vô thức, mà tay anh lại đặt trên mông cô không ngừng vuốt ve.



"Tôi nghe."

"Hưm... Em muốn... Có em bé..."

Lời nói vừa phát ra, người dưới thân liền run lên, tiếp theo đó liền nắm chặt mông cô ép xuống. Như Ý bị đâm thật sâu, cũng không nhịn được mà bắn ra, cả người mềm nhũn nằm lên người của anh.

"Như Ý à, không được đâu."

"Tại sao ạ?" Cô ngước lên nhìn anh, hai mắt rưng rưng như sắp khóc.

"Khi nào em tỉnh sẽ biết." Khải Phong không nỡ nhìn cô khóc, nên ngồi dậy hôn lên mắt cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi lại tiếp tục công việc của mình.

"Ah... ưm... Giám đốc... ôm em..."

"Ừm."

Sáng hôm sau, Như Ý nghe thấy tiếng chuông báo thức liền mở mắt, trừng trừng nhìn lên trần nhà. Cô biết mình vừa trải qua những gì, nhưng ký ức chỉ dừng lại ở khúc đầu, cũng may khúc sau cô không nhớ, nếu không cô sẽ xấu hổ đến chết mất. Cô muốn ngồi dậy lấy tắt báo thức, nhưng vừa ngồi dậy, cả người như bị xe cán qua, đau nhức cực kỳ khiến cô khựng lại.

"Rốt cuộc... Là làm tới mức nào vậy..."

"Tới sáng sớm." Đột nhiên Khải Phong từ đâu đi vào.

Như Ý giật mình nhìn sang Khải Phong, trên người anh quần áo đã mặc kỹ càng, giống như lúc cô gặp anh ở công ty. Nhưng câu nói lúc nãy nghĩa là, hai người họ đã làm tới sáng sao? Má ơi, sức trâu sức bò gì vậy?

"Em sao thế? Tôi biết tôi đẹp nhưng mà không cần nhìn chằm chằm vậy đâu."

"Khụ khụ..."

Như Ý ho khan, đỏ mặt đi tìm điện thoại. Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, vội vàng vào lục tin nhắn. Chị San hôm qua không tìm thấy cô, không biết có lo không? Thế nhưng vừa mở lên chỉ thấy tin nhắn hỏi cô bị làm sao, cùng một cuộc gọi nhưng chỉ vỏn vẹn ba phút là xong. Cô nhìn sang người đang đi đến gần mình, mà người đó cũng nhìn lại cô, biểu cảm ngơ ngác có phần đáng yêu khiến anh phải bật cười giải thích.

"Cô ấy gọi hỏi em có chuyện gì. Tôi bảo em phát tình nên đưa em đến bệnh viện rồi. Tôi còn là giám đốc nên cô ấy không lo nữa. Nhìn mặt tôi uy tín quá nhỉ?"

"Vậy là anh với chị San không quen nhau hả?"

"Không."



"Vậy sao anh tìm được tôi...?"

"Mùi của em đó."

Như Ý nghe xong liền ngẩn người. Lúc này cô mới sực nhớ ra, bản thân vừa mới phân hoá thành omega từ hôm trước, vậy là cô đã toả ra mùi hương khắp công ty mà không biết hả.

"Cũng nguy hiểm thật. Nếu tôi không tìm ra em sớm hơn thì không biết thằng ất ơ nào đó lại bắt em đi mất." Khải Phong vừa nói vừa ngồi xuống cạnh giường nhìn cô cười.

Như Ý nhìn anh với ánh mắt "thằng ất ơ nào đó chính là anh đó".

"Hình như em chưa khống chế được pheromone của mình hả?"

"Sao ạ?"

"Mùi sữa dâu cứ thoang thoảng quanh mũi tôi ấy."

"Sữa dâu?"

Như Ý hít thử trên người mình, nhưng có vẻ cô không ngửi được mùi của mình. Cô nhớ là omega cũng có thể ngửi được mà, sao cô lại không ngửi thấy gì chứ? Ngược lại vẫn là cái mùi rượu hay gì đó cứ bay mãi trong phòng, nhưng lần này cô không còn thấy nóng nữa mà thay vào đó có chút an tâm, dường như rất thích ngửi thấy mùi này.

"Ừm. Nếu em cứ để như này đi làm thì không ổn đâu. Vậy nên hôm nay nghỉ đi nhé?"

"Vậy... có cần phải xin phép không ạ?" Như Ý liếc nhìn vị giám đốc trước mặt.

"Tất nhiên là không rồi. Nhưng mà với một điều kiện." Khải Phong nhìn cô cười rồi chỉ lên môi mình.

Như Ý nhìn thấy vậy thì đỏ mặt, ý của giám đốc rất rõ ràng, muốn cô hôn anh ta. Có nên không? Dù sao thì giám đốc cũng giúp cô vượt qua kỳ phát tình mà nhỉ? Đây chỉ là đáp lễ thôi nhỉ? Nhỉ???

Như Ý có hơi lưỡng lự, vậy nên Khải Phong trực tiếp kéo cô lại gần rồi đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.

Sau khi tách ra, mặt cô liền đỏ bừng, cả người cũng trở nên nóng rang. Cô tự hỏi có phải bản thân lại phát tình hay không?

Những phản ứng này thu vào mắt đối phương đều là sự dễ thương vô cùng, Khải Phong âm thầm cười nhẹ, trong lòng đột nhiên muốn chiếm cô làm của riêng, hay là cứ... Tay anh lại chạm vào gáy cô rồi xoa nhẹ.

"Một lát nữa bác sĩ sẽ tới khám cho em thêm một lần nữa. Em chỉ cần phối hợp thôi. Xong rồi tôi sẽ cho người đưa em về nhà. Được chứ?"

"Ưm... Vâng."