Năm phút sau, Như Ý vẫn còn đứng trước cửa phòng giám đốc, do dự không biết có nên đi vào hay không. Lỡ như cô lại nghe thấy mùi của giám đốc rồi lại phát tình thì phải làm sao? Chỉ cần nghĩ đến cảnh cả hai làm ngay trong phòng của giám đốc, cả người cô liền nóng bừng, đầu cũng muốn xì khói đến nơi rồi.
Cô lắc mạnh đầu, ngăn cho bản thân không thể tiếp tục suy nghĩ những chuyện đồi bại trong chỗ làm việc nữa, sau đó xốc lại tinh thần, hít thở một hơi thật sâu, chỉnh lại quần áo một tý rồi gõ cửa đi vào.
"Giám đốc gọi tôi ạ?"
Như Ý nhìn người đàn ông trước mặt, hôm nay giám đốc có vẻ hơi tùy ý, không vuốt keo như hôm trước mà xoã tóc mái xuống, nhìn cũng đẹp trai. Nhưng mà ánh mắt gì kia, sao lại nhìn cô chằm chằm rồi cười nhỉ? Hôm nay cô ăn mặc cũng bình thường mà, cô cũng nhìn gương trước khi ra khỏi phòng rồi, vẫn xinh đẹp như mọi ngày ấy.
Chuyện mà Như Ý không biết, chỉ cần nhìn thấy cô thì anh sẽ không nhịn được mà cười vì nghĩ đến dáng vẻ của cô trên giường và lúc đi làm thật sự chả khác là bao cả, ngoại trừ lúc cô bảo muốn có em bé. Điều đó làm anh rất bất ngờ, dù omega lúc phát tình thường sẽ đòi hỏi những yêu cầu như thế, nhưng không phải chỉ là giữa những omega và alpha yêu nhau thôi hay sao? Thế mà cô trong lần đầu phát tình lại có thể nói ra những lời như thế, đúng là khiến người ta yêu chết đi được.
Khải Phong âm thầm đè nén trái tim đang loạn nhịp của mình lại, rồi vẫy tay gọi cô tới.
"Qua đây đi, tôi có chuyện muốn nói. À, chốt cửa lại đi."
Như Ý nghe vậy thì có hơi hoang mang.
"Chốt cửa làm gì ạ?"
"Có một vài chuyện, không thể để người khác nhìn thấy được đâu." Khải Phong chống cằm, nhìn cô tỏ vẻ nguy hiểm.
"Chuyện, chuyện gì ạ?" Như Ý lùi lại một nhịp, tay cầm chắc tay nắm cửa.
"Nếu em cứ đứng đó hoài thì mọi người sẽ nghi ngờ chúng ta làm gì trong này đấy. Yên tâm đi, tôi không làm gì quá đáng đâu."
"Thật không?" Như Ý nghi ngờ nhìn anh.
"Thật mà. Phòng tôi có camera đó, nếu có chuyện gì em có thể lấy cái đó làm bằng chứng." Khải Phong cũng cười đáp lại cô, chỉ tay lên phía góc tường. Nếu còn trêu chọc nữa chắc cô sẽ chạy mất.
Như Ý nhìn theo tay anh, cảm thấy yên tâm một chút. Nghĩ lại thì chuyện quá đáng anh cũng làm rồi, mà cô cũng đâu thể kể chuyện đó cho ai nghe. Nhưng nếu lần này anh được nước lấn tới thì cô sẽ kiện anh thật đó.
Cô chậm rãi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, khoá cửa theo lời anh nói rồi đi đến chỗ anh, cả hai bị ngăn cách bởi một cái bàn.
Khải Phong vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, xoay người vỗ tay lên đùi mình, ý bảo cô đến đây.
Như Ý nhìn lên camera rồi nhìn hành động của anh, cảm thấy bộ như thế chưa đủ quá đáng hả? Bảo cô ngồi lên đùi giám đốc á? Thế mà bằng một thế lực vô hình nào đó, dù rất xấu hổ nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh, không chỉ ngồi lên đùi còn rất hợp tác để anh ôm lấy mình, dụi đầu vào hõm cổ của cô.
"Gì đây? Làm nũng?" Như Ý thầm nghĩ, xung quanh cô đều đang bao bọc bởi pheromone của anh khiến cô có chút an tâm.
"Bác sĩ có nói cho em biết là phải nạp pheromone thường xuyên không?"
Đột nhiên nghe thấy giọng của anh làm Như Ý có chút giật mình, cố nhớ lại những lời bác sĩ dặn, nhưng nhiều quá khiến cô nhớ không nổi.
"Chắc là có...?"
"Tôi cá là em không nhớ." Khải Phong phì cười, hôn nhẹ lên cổ cô.
"Ưm..." Chỉ là một cái chạm môi nhẹ nhưng vì quá mẫn cảm nên Như Ý vẫn không kiềm chế được giọng mình.
"Vì em mới phân hoá, còn chưa ổn định, lại dựa vào pheromone của tôi, nên phải nạp thường xuyên đó. Có nhớ lần trước tôi nạp cho em bằng cách nào không?"
Như Ý thầm khóc trong lòng, những ký ức lần trước cô đã muốn quên đi rồi, giờ anh còn bắt cô nhớ lại nữa. Nhưng quả thật anh có nói qua, còn xoa nhẹ lên gáy cô nữa. Trong vô thức, cánh tay của cô cũng chạm nhẹ lên đó, chỗ đó đang dán một miếng dán ngăn mùi.
"Chỗ này ạ?"
"Ừm. Sau khi em ổn định, em sẽ giống như một omega bình thường, có thể nghe được mùi của những người khác nữa." Đương nhiên là, Khải Phong không thích điều này chút nào, anh chỉ muốn cô ngửi duy nhất pheromone của anh thôi.
"Không còn cách nào khác ạ?"
"..." Tất nhiên là có, nhưng tôi không thích. Khải Phong thầm nghĩ. "Em đoán xem?"
"Vậy... Vậy nhờ anh ạ..." Dù không muốn dính dáng gì đến giám đốc nữa, nhưng anh đã nói như thế rồi thì cô cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo cô phân hoá trễ như vậy cơ chứ?
"Ngoan."
Khải Phong ngồi thẳng dậy, xé miếng dán ngăn mùi ra một chút, mùi sữa dâu lập tức xộc vào mũi, mùi hương mà anh mong nhớ. Anh há miệng, cắn nhẹ lên gáy cô rồi truyền pheromone của mình lên người cô, do có miếng dán nên sau khi truyền xong, người khác cũng không thể nghe được mùi gì từ cô, mà cô cũng sẽ không bị khó xử.
"Ưm... Giám đốc à..." Người Như Ý run lên từng đợt, cô sợ người ngoài nghe thấy tiếng của mình nên vội dùng tay che miệng lại. Cô có thể cảm nhận được pheromone của anh đang len lỏi vào người mình, hơn nữa cảm giác còn rất...sướng? Lạ thật đó...
Khải Phong ôm chặt lấy cô, sau khi truyền xong liền nhả ra, liếm sạch vết máu dính trên gáy cô, sau khi vệ sinh sạch một chút rồi giúp cô dán miếng dán mới. Mọi công đoạn đều không cần Như Ý phải động tay động chân, cô chỉ cần ngồi trên đùi anh, ngơ ngác nhìn lung tung trong phòng. Nhờ đó mà cô phát hiện ra, căn phòng này còn có một kệ sách, mà trên đó có rất nhiều sách tiếng anh cũng như các tiếng khác.
"Xong rồi đó." Thấy cô ngẩn người, Khải Phong cười cười véo nhẹ má cô.
"À vâng. Cảm ơn anh nhiều. Vậy tôi quay về làm việc được chưa?" Như Ý nghe vậy rất muốn nhảy xuống chạy đi thật nhanh, vì cô cảm thấy có gì đó đang chọt vào mông mình rồi.
"Ừm. Em đem theo cái này nữa, để mọi người khỏi nghi ngờ." Khải Phong đưa cho cô một tập tài liệu.
"Cái này là gì thế?"
"Hợp đồng làm ăn. Chiều tan làm em đem trả lại tôi là được."
Hơ... Hợp đồng làm ăn mà cũng dám đưa cho cô hả? Người này tin tưởng cô dữ vậy?
Dù nghĩ là thế nhưng Như Ý cũng không dám chậm trễ, chào anh xong liền phóng vội ra khỏi phòng, để anh một mình trong phòng cưng chiều nhìn về hướng cô đi.