Biệt Lý cũng không ngờ Song Song mới ra ngoài đi bộ một vòng, cả người lại như sắp bùng nổ, nhưng do do dự dự, nghĩ đi nghĩ lại, đành phải từ bỏ.
Dù sao đây cũng là chuyện của Song Song.
Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao việc làm ăn của địa phủ hiện tại lại kém như vậy, số lượng quỷ hồn đã giảm đến mức này mà Hắc Vô Thường vẫn không mang Song Song đi?
Biệt Lý có chút mơ hồ, đây là không định làm ăn à?
Văn Khúc lấy bút trong tay gõ một cái lên gáy cô, hỏi: "Nghĩ cái gì thế?"
Biệt Lý che đầu: "Không có gì, không có gì, anh giảng đi."
Văn Khúc lại dùng ngón tay chọc chọc trán cô, nói: "Nghe cẩn thận, nếu làm đúng đề tiếp theo anh sẽ đi thăm ban cùng em."
Biệt Lý nhìn sách một cách kiên định.
Chị gái ngực to không trở về mấy ngày, đoàn làm phim bên kia lại bắt đầu quay phim, lần này đổi chỗ khác, chắc là nghi ngờ địa điểm lần trước không may, lần này đổi đến một căn nhà cổ ở vùng ngoại thành của Nam Kinh, sau khi bố trí một chút, nhìn ảnh chị gái ngực to gửi về, tuy hơi lộn xộn nhưng ánh sáng mờ ảo, tùy tiện tìm một góc cũng rất có cảm giác.
Văn Khúc cầm tay trái của cô lên hôn một cái, nói: "Đây là phần thưởng thêm."
Biệt Lý mặt đỏ tai hồng, nhìn xung quanh, trách cứ anh: "Đây là thư viện."
Văn Khúc ngồi ngay ngắn, vẻ mặt vô cùng đứng đắn, toàn thân tràn đầy phong độ của người trí thức, không thể nhìn ra anh vừa mới làm loại chuyện này.
Sinh viên đi ngang qua cẩn thận mỉm cười chào hỏi Văn Khúc.
Biệt Lý vèo một cái thu hồi tay, cúi đầu đọc sách.
Rất hèn nhát, không còn lưu manh như trước, đương nhiên Văn Khúc cũng không đứng đắn như trước kia.
Vừa đến giữa trưa, hai người lập tức cất sách chạy lấy người, đi ăn cơm trước, sau đó về nhà đón Song Song, dù sao chuyến thăm chị gái ngực to lần này chủ yếu vẫn là vì Song Song.
Vừa đến nơi đã thấy một đám người bận đến chân không chạm đất, hai người một quỷ đang muốn đi vào trong thì có người tiến lên ngăn cản, nói không được vào trong.
Biệt Lý tặng người đó một gói thuốc lá, cười nói: "Bọn tôi tới thăm ban."
"Ai?"
Văn Khúc cười nói: "Hảo Nhi."
Người này đẩy điếu thuốc trở về, nói thẳng: "Không biết."
Hảo Nhi là diễn viên nào?
Biệt Lý âm thầm nghiến răng, thấy Song Song đã đi vào.
Hai bọn họ còn bị ngăn ở cửa, Biệt Lý hừ một tiếng, vừa muốn nói tôi cũng không muốn đi vào đâu, chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai.
Rất đúng lúc, Biệt Lý còn tưởng rằng Song Song bị người khác phát hiện, dọa người khác sợ, nhanh chóng chạy vào trong, mấy người tiến lên cũng không ngăn lại được.
Nhưng vừa đi vào, vì không muốn gây phiền phức cho chị gái ngực to nên sau khi hai người dạo một vòng quanh căn nhà thì lén lút ẩn thân, sau đó quang minh chính đại tiến vào trong.
Một ngôi nhà được trang trí theo phong cách nhà gỗ kiểu cũ, có một số đồ bên trong thật ra là được vẽ lên vách ngăn, cách âm cũng không tốt, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng la bên trong.
"Chị Hân! Chị Hân, tỉnh tỉnh! Còn ngây ngốc cái gì vậy? Gọi xe cứu thương đi!"
Lúc này cũng bất chấp việc có bị đồn đãi hay không, có người trong đoàn phim lập tức gọi điện thoại, dù sao cũng là người trong đoàn phim của mình, đột nhiên có người treo cổ ở nơi công cộng, nếu thực sự xảy ra chuyện, bọn họ cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Biệt Lý vừa mới vào cửa, thấy mọi người vây quanh một chỗ, người phụ nữ mặc váy cài cúc chéo vừa mở mắt ra, kêu lên hai tiếng, lập tức che cổ họng hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?"
Không khí bỗng nhiên im lặng, không người nào dám nói.
Biệt Lý vào cửa liếc nhìn chị gái ngực to đứng ở một góc sáng sủa cùng Song Song đang dính lên người chị gái ngực to, Song Song vẻ mặt tò mò, chị gái ngực to vẫn như trước, căn bản không có hứng thú, ngược lại quay đầu nhìn Biệt Lý, nhíu nhíu mày.
Biệt Lý cười toe toét, rất khoa trương.
Người đứng bên cạnh người phụ nữ tên "Chị Hân" có thể là trợ lý của cô ấy, run rẩy thiếu chút nữa khóc thành tiếng, lại giống như đang kiêng dè điều gì đó, cẩn thận hỏi: "Chị không nhớ chuyện vừa xảy ra sao?"
Chị Hân đứng lên vỗ vỗ bụi trên người, híp mắt, nói: "Không phải vừa mới quay xong, tôi nói nghỉ ngơi hai phút sao? Làm sao vậy? Đến gọi tôi mà thôi... Cũng không cần nhiều người như vậy... Chứ..."
Cô ấy càng nói trong lòng càng cảm thấy bất an, trước đó đoàn phim đã xảy ra quá nhiều chuyện thần bí, cho nên mới chuyển đến nơi này để quay, lại nghĩ đến ánh mắt của những người này.
Chị Hân sờ sờ cánh tay, cũng không bình tĩnh nổi.
"Tôi, sao cổ tôi lại hơi đau nhỉ?"
Vẫn không ai nói chuyện, có thể không đau sao? Cô ấy vừa mới được mọi người hạ từ xà nhà xuống đấy.
Một người đàn ông gầy gò sầu khổ bước tới đây, uy nghiêm nói: "Giải tán giải tán, nghỉ ngơi năm phút rồi tiếp tục cảnh tiếp theo."
Chị Hân không rõ cũng tiến lên hai bước, muốn đi uống nước để làm dịu cổ họng, thế nhưng vừa mới xoay người cầm lấy chén nước thì lập tức làm rơi chén nước kia xuống đất, choang một tiếng, nước ấm bên trong văng hết ra đất.
Vài người bên cạnh giật mình, theo phản xạ có điều kiện muốn chạy, miễn cưỡng nhịn xuống, hỏi cô ấy bị làm sao.
Sắc mặt chị Hân trắng bệch, lắp bắp nói: "Trong cảnh trước, tôi đi một đôi giày thắt dây màu đen."
Tất cả mọi người theo tầm mắt của cô ấy dời xuống, dừng trên chân cô ấy.
Là một đôi giày thêu màu đỏ.
Đôi giày này dùng khi quay cảnh hôn lễ, bây giờ còn chưa dùng đến, vẫn để trong rương.
Chị Hân hét to một tiếng, ngồi bệt xuống đất, bắt đầu đạp đôi giày kia một cách không có hình tượng.
Cũng giống như giày bình thường, vừa cọ đã rớt, lộ ra lớp lót màu trắng bên trong.
Không có gì bất thường, thế nhưng đôi giày này căn bản không nên xuất hiện ở đây.
Chị Hân trừng mắt nhìn đôi giày kia một hồi, không phát ra tiếng nào, đảo mắt, mềm nhũn ngã ra đất.
Biệt Lý cau mày, nhìn một vòng quanh phòng cũng không phát hiện có cái gì không nên xuất hiện, nhưng thật ra biểu tình của chị gái ngực to cũng không quá tốt, đã muốn dẫn Song Song đi ra ngoài.
Bên kia lại vừa ấn huyệt nhân trung vừa gọi, cuối cùng chị Hân cũng được trợ lý của cô ấy đỡ lên xe, bọn họ không chờ được nữa, muốn đi bệnh viện trước.
Thực ra khi ấn huyệt nhân trung chị Hân đã tỉnh rồi, một bàn tay dùng sức cầm lấy cổ tay trợ lý, còn lặng lẽ giật giật.
Trợ lý giật mình nhưng cũng ngầm hiểu, nhanh chóng nói: "Như vậy không được, chúng tôi đi bệnh viện trước, đạo diễn, ông cũng thấy đấy, cơ thể chị Hân vốn không khỏe."
Đạo diễn vẻ mặt đau khổ, ông ta còn có thể nói gì chứ? Chỉ có thể nói: "Tôi hiểu, an toàn là trên hết, trên đường cẩn thận, có cần gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Trên thực tế ông ta sắp khóc rồi, chủ đề của bộ phim này vốn không dễ qua xét duyệt, cuối cùng toàn bộ đều dựa vào việc tưởng tượng nữ quỷ thành nữ chính mà hoàn thành, mấy năm nay thị trường phim kinh dị cũng không quá thành công, may mắn chi phí chế tác thấp, cũng có một số đạo diễn thật sự yêu thích thể loại này.
Thế nhưng xem tình hình hiện tại! Từ khi khai máy đến bây giờ, đã đổi hai nữ chính rồi!
Chẳng lẽ ông ta cần dựa vào việc nhận tiền bồi thường hợp đồng để phát tài sao?!
Mọi người bị không khí này ảnh hưởng, đều rụt cổ lại, người quản lý trang phục lấy chìa khóa ra trước khi bị mắng, nói: "Chìa khóa vẫn luôn ở trên người tôi, tôi chưa từng bỏ ra."
Vì thế đôi giày thêu màu đỏ bị ném xuống đất kia trở thành một điều bí ẩn, ai cũng không dám đi lên sờ thử.
Đạo diễn nghẹn lại một hơi, chắp tay sau lưng than thở bước đi.
Không quay nữa.
Như vậy còn quay cái gì?
Hai ngày trước diễn viên nam trèo lên nóc nhà, trước khi nhảy xuống một giây mới tỉnh lại, sợ tới mức tè ra quần, bây giờ còn chưa trở lại bình thường, một chút gió thổi cỏ lay cũng sợ hãi, hiện tại nữ chính lại thiếu chút nữa treo cổ.
Đây là đụng phải loại tà thần nào vậy?
Chị gái ngực to được nghỉ lần hai.
Nghe nói đạo diễn đang cân nhắc xem có nên bồi thường cho tất cả mọi người hay không, gần đây tránh xa đầu sóng ngọn gió trước.
Nhưng suy cho cùng thì đây là một khoản chi phí lớn, hai khoản bồi thường kia cũng không đủ.
Chờ đến khi ra ngoài, Biệt Lý mới hỏi chị gái ngực to: "Đoàn làm phim của các người ngày nào cũng vậy sao?"
Chị gái ngực to cong đôi môi đỏ lên, nhưng trong mắt cũng không có ý cười, nói: "Cũng không phải."
Biệt Lý còn muốn hỏi tình hình thế nào, nhưng lại nghĩ nếu chị gái ngực to biết, có thể không nói với cô sao? Có lẽ cô ấy cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Chuyện này không lớn không nhỏ, coi như là lần biểu diễn đầu tiên của chị gái ngực to, Biệt Lý lo lắng nếu điều này tiếp tục kéo dài, chắc chắn tâm trạng của chị gái ngực to cũng không tốt, vì thế nói: "Có gì cần giúp, cô cứ nói với tôi, tôi mới lấy được một quyển sách từ chỗ Phán Quan, học được một ít pháp thuật nhỏ như bắt quỷ gì đó."
Chị gái ngực to nhìn cô, không thể nói rõ là biểu tình gì, nhưng chỉ trong nháy mắt, sau đó cô ấy cười nói: "Được, đến lúc đó tôi gọi cô, cô là một người sống, thân thiết với đám âm u ở địa phủ kia làm gì? Tử kiếp của cô... Xe đến trước núi ắt có đường, sao cô biết được không có khả năng xoay chuyển?"
Lần đầu Biệt Lý nghe chị gái ngực to nói những thứ này, cũng là lần đầu nghe chị gái ngực to nói cô cách xa mấy người địa phủ một chút.
"Sống ở một nơi không nhìn thấy người, nghĩ cách sống lâu hơn chút, mấy cái này có gì tốt?"
Chị gái ngực to cười nhạo, ý tứ châm chọc rất rõ ràng.
Nhưng Biệt Lý thật sự có chút tò mò, tại sao chị gái ngực to lại có vẻ rất quen thuộc với đám quỷ hồn của địa phủ vậy?
Còn ghét bỏ như vậy.
Chị gái ngực to cũng không nói gì nữa, nhìn Văn Khúc, không nói chuyện, nhưng lại giống như đang như trao đổi cái gì đó.
Biệt Lý cảm thấy kỳ quái, còn chưa hỏi, chị gái ngực to đã thúc giục bọn họ đi.
"Không phải cô phải chuẩn bị cho cuộc thi sao? Còn chạy đến nơi rừng núi hoang vắng này làm gì? Trở về chuẩn bị cho tốt, không đến lúc thi trượt rồi lại cảm thấy không xứng với người ta, trốn đi khổ sở một mình."
Biệt Lý cứng cổ nói: "Không thể nào!"
Vì thế đường về nhà biến thành hai người hai quỷ, đợi một lúc lâu mới ngăn được một chiếc xe taxi.
Trên đường giống như chị gái ngực to nói, rất hoang vắng, nhà cửa lụp xụp, cây cối thưa thớt, bông liễu bị gió thổi bay đầy trời, cửa kính xe đã đóng lại mà vẫn có thể bay vào. Khiến người khác chỉ muốn hắt xì.
Biệt Lý hắt xì được một nửa, hai mắt đẫm lệ mông lung mới nhìn rõ đường phía trước, vội vàng đè bả vai tài xế đằng trước lại, nói: "Anh đâm phải gì đó!"
Tài xế bị hoảng sợ, vẻ mặt mơ màng nôn nóng phanh xe, hỏi: "Cái gì?"
Biệt Lý mở cửa xe nhảy xuống, thấy một bé trai mặc sơ mi xanh đứng dậy từ dưới gầm xe, ngơ ngác nhìn cô.
Tài xế cũng xuống dưới, nhìn trái nhìn phải, gắt gỏng: "Có thể nhìn rõ rồi nói được không? Nào có người? Làm tôi sợ muốn chết!"