Trên đường không có ai, Biệt Lý nhìn trái nhìn phải không nỡ chớp mắt, sau đó bị tơ liễu bay vào mắt.
Xoa đôi mắt đỏ như mắt thỏ, cô liên tục ngáp và ho khan để nước mắt sinh lý chực trào ra, sau khi tự động rửa mắt xong thì Biệt Lý mới mở mắt, tiếp đó đối mặt với bóng đen trước mặt.
Khối tròn màu đen đang hưng phấn giương nanh múa vuốt, cái miệng rộng như túi vải bố há to về hướng Biệt Lý.
Một luồng âm phong thổi qua mặt cô.
Biệt Lý bỗng nhiên bị dọa sợ, may là lúc nào cô cũng mang bình câu hồn và bùa chú bên người, phản ứng cũng nhanh hơn trước kia rất nhiều, trước khi bóng đen kia nhào lên, một tay cô ném bùa chú, tay còn lại cầm bình câu hồn hút nó vào trong.
Có gì đó không đúng, hiện nay ở nhân gian quỷ hồn tàn tạ ít đến đáng thương, sao bỗng nhiên xuất hiện loại vật này mà còn hai con liên tiếp chứ?
Biệt Lý cau mày, bên đường bụi mù mịt, một chiếc xe máy dừng lại bên cạnh cô, người lái xe trung niên hỏi cô: “Cô có đi không?”
Biệt Lý nói: “Đi.”
Lái xe ngồi phía trước, đưa cho Biệt Lý một chiếc nón bảo hiểm: “Cô đi đâu?”
Thật hiếm khi thấy một chiếc được trang bị đầy đủ như vậy, Biệt Lý khá thích thú, cười nói: "Đi Đạo Bắc."
Nơi này là ngoại ô Thành Tây, Đạo Bắc là xe lửa Đạo Bắc tương đương với Thành Bắc, cũng rất xa.
“Đi đâu mà xa vậy chứ.”
Chân Biệt Lý đạp lên chỗ gác chân, nói: “Ừm đi thôi.”
Đường đi rất nhanh, Đạo Bắc còn hoang vu vắng lặng hơn cả Thành Tây, ông anh không hỏi đi đâu nữa nên Biệt Lý thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô chỉ chạy về hướng khu đèn đỏ ở phố cũ Thành Nam.
Ông anh lái xe sửng sốt: “Cô gái đẹp đang đùa tôi à?”
Biệt Lý nắm thanh vịn sau xe, nói: “Sao lại vậy được, tôi thật sự có việc, cuối cùng tôi sẽ thanh toán.”
Từ phía Thành Tây đi tới, không có một u linh ác quỷ thậm chí không có một tàn hồn nào, dường như mọi thứ trước đó đều chỉ là ảo ảnh, Biệt Lý quyết định đi đến gần nhà của cậu bé xem thử.
Đi từ Đạo Bắc về phía nam gần như đi xuyên qua cả Nam Kinh nhưng mà vẫn không phát hiện gì, cho đến khi đi vào khu đèn đỏ, người phụ nữ dựa vào cổng trang điểm đậm, chân mang tất đen dài, hai chân bắt chéo nhếch lên, váy ngắn lộ một phần trên lưới, phần mông dưới đùi lộ ra một chút.
Biệt Lý nhìn xung quanh một vòng, sau khi xuống xe thì híp mắt dò xét một lượt, thật sự không phát hiện gì cả, cậu bé kia nói có quái vật muốn ăn cậu bé, có lẽ chỉ là hai con kia?
Cái này không bình thường lắm.
Nam Kinh gió êm sóng lặng, nhưng mà quỷ hồn U Minh từ đâu đến? Lối đi Địa Phủ mở ra ở nơi nào?
Lối đi…
Biệt Lý lại lên xe, bảo lái xe chở cô đến trạm xe lửa.
Cô muốn đến thôn Thạch Oa nhìn thử.
Nơi đó từng bị chị gái ngực to bổ ra một miệng lối đi, sau đó cô cũng không đi xem qua, Văn Khúc cũng không. Hơn nữa hiện tại phong thủy của thôn Thạch Oa rất tệ, vẫn nên đi xem cho chắc.
Đi xe lửa nhanh hơn đi đường cao tốc nhưng khi cô đến nơi thì trời đã tối, bầu trời tối om, ngoài ga người ta đang đợi để đón người, tài xế taxi và tài xế xe đen nhìn thấy người đi ra lập tức đi theo hỏi: “Đi đâu đi đâu?”
Biệt Lý liên tục hỏi ba người, người cuối cùng do dự thật lâu, Biệt Lý thêm hai mươi đồng người ta mới chịu đến thôn Thạch Oa một chuyến.
“Chủ yếu là đường bên kia không dễ đi, bây giờ còn trễ như vậy nên không tiện lắm, tôi đưa cô đi thì lúc về chẳng đón được khách về.”
Biệt Lý ừm một tiếng.
Tài xế kia lại hỏi: “Cô đi thăm người thân à?”
Biệt Lý lại ừm một tiếng.
Thấy cô không muốn nói chuyện cho lắm, tài xế cũng yên tĩnh lại.
Khi xe ra khỏi ga phải leo một con dốc cao mới có thể đi lên.
Anh ta đã đi con đường này hơn mười năm, nhắm mắt cũng có thể đi lên, nhưng lần này xe mới đi được nửa đường thì đột ngột dừng lại và bắt đầu trượt xuống.
Tài xế đạp mạnh chân ga, xe taxi oành một tiếng.
Mắt Biệt Lý khẽ híp lại, ngón tay cô kẹp một lá bùa, quay kính xe xuống ném ra ngoài, u hồn đang kéo xe hét lên một tiếng rồi mờ đi một nửa, một nửa khác chui vào bình câu hồn của Biệt Lý.
Không có lực cản, chân ga không thay đổi, xe vọt lên gầm rú lao đi.
Cánh tay tài xế cũng đang run rẩy, môi run run mắng: “Đệt, trúng tà à?”
Biệt Lý yên lặng đóng nắp bình câu hồn rồi bỏ vào túi.
Nơi này rõ ràng nhiều u hồn hơn Nam Kinh.
Một con nằm sấp trên đèn đường, sau khi thấy xe Biệt Lý ở sườn núi thì cứ bám theo sau.
Biệt Lý nói: “Trước chưa vội, tôi phải đi mua một ít đồ,”
Xe dạo một vòng quanh huyện, dẫn tới bảy tám u hồn.
Chúng tranh nhau chen lấn nhào lên người Biệt Lý, đôi mắt tỏa sáng.
Đến lúc này Biệt Lý lại bình tĩnh, đằng sau không có đường lui thì chỉ còn cách đi về phía trước.
Cô còn đang băn khoăn Văn Khúc đang bị thương, không biết bây giờ có nên gọi anh tới hay không.
Nghĩ lại vẫn nên gửi cho anh một tin nhắn, nhìn tình huống nơi này có lẽ là lối đi chưa được lấp kỹ lúc ban đầu.
Đêm hôm khuya khoắt, tài xế taxi dừng xe ở cửa hàng áo liệm, nhìn đèn lồng đỏ trong cửa hàng cũng cảm thấy quỷ khí âm trầm, nhất là trên sườn núi từ nhà ga đi ra, bây giờ anh ta còn nơm nớp lo sợ.
Tuy nhiên Biệt Lý đã đưa cho anh ta nhiều tiền hơn.
Anh trai nhỏ chủ cửa hàng hương nến còn nhớ cô, vừa nhìn thấy cô tới đã cười nói: “Lần này cô tới mua gì?”
Biệt Lý không nhìn nữa, cô nói: “Chu sa lần trước còn không? Chu sa, bùa vàng, bút lông, có máu chó mực không?”
Ông chủ sững sờ: “Không có máu chó mực…”
Anh ta mở tiệm này chỉ vì yêu thích, bây giờ còn ai mua những thứ này chứ? Có chu sa và bùa vàng đã chuyên nghiệp lắm rồi.
Anh ta vừa lấy chu sa ra vừa hỏi Biệt Lý: “Lần trước cô mua nhiều như vậy đã dùng hết rồi sao?”
Biệt Lý đáp lời, nghiêng mặt quay đầu ném ra một lá bùa vàng, lá bùa vàng giống như một con dao găm sắc bén, phát ra âm thanh xé toạc không khí, sau đó tựa như đụng trúng thứ gì đó, chỉ dừng lại chốc lát trong không khí rồi đột nhiên bốc cháy.
Ngọn lửa màu vàng nhanh chóng thiêu đốt, chỉ trong nháy mắt chỉ còn lại một nhúm tro đen lơ lửng trên mặt đất.
Ông chủ mở to hai mắt nhìn, không thể tin nói: “Đây là gì vậy?”
Biệt Lý đang vội, cô cầm ly nước của anh ta đang để trên bàn làm ướt chu sa rồi vẽ ngay tại chỗ.
Ông chủ cửa hàng vò đầu bứt tai, nhịn nhịn một hồi lại không nhịn được, vừa nhìn ra hướng cửa vừa cẩn thận hỏi: “Cái này… Đây là có thứ không sạch sẽ à?”
Biệt Lý vẽ xong cất lại, hết sức nghiêm túc nói: “Rất sạch sẽ, không khí trong lành, anh không nên nghĩ đông nghĩ tây, phải tin tưởng khoa học.”
Chủ cửa hàng: “…”
Cô có biết hành vi và lời nói của cô không khớp nhau không?
Biệt Lý không quan tâm những cái kia, không biết có phải do có ánh mắt khó hiểu hay không, cho dù đêm nay không có máu chó mực thì năng suất cũng đã cải thiện rất nhiều.
Ông chủ do dự hỏi: “Tôi có thể mua hai tấm không?”
Trước khi đi, Biệt Lý vẽ một tấm bùa bình an và một Trần hồn phù, cô cũng không nói có ích lợi gì chỉ đẩy về phía trước, nói: “Giữ lại chơi đi.”
Bóng đêm ngoài cửa dày đặc, chủ cửa hàng nhìn bóng lưng Biệt Lý, tự dưng cảm thấy mình gặp được cao nhân.
Cao nhân Biệt Lý vừa ra khỏi cửa đã rụt vai lại.
Không thể không nói, dù đã tháng năm, ban ngày đi ra ngoài mặc áo ngắn tay vẫn ổn nhưng trời vừa tối thì lông tơ trên cánh tay chen nhau dựng lên, cọng này thẳng hơn cọng kia, giống như binh sĩ bị kiểm tra, chỉ hận không thể bay lên.
Tài xế taxi thấy cô đi ra tay không, trong lòng khó chịu.
Dù sao đêm hôm khuya khoắt đi ra từ chỗ như thế, trên người ít nhiều cũng sẽ có chút mùi không biết tên.
Biệt Lý nhìn thoáng qua phía sau, nói: “Đi thôi.”
Người lái xe dường như nhìn thấy một chút ánh sáng vàng trong đôi mắt đó, có lẽ là do đèn trong xe phản chiếu? Anh ta tắt đèn trong xe.
Trong nháy mắt xung quanh tối sầm lại.
Đường núi quả nhiên khó đi, xe leo lên leo xuống lắc lư làm người ta ngất ngây con gà tây.
Xe mới vừa lên dốc núi, tài xế nơm nớp lo sợ.
Biệt Lý bỗng nhiên nói: “Đến đây thôi.”
Xe thắng két một tiếng rồi trượt thêm vài mét.
Ngoài cửa sổ là một màu đen kịt, đường ở thôn núi không có đèn đường, chỉ có thể dựa vào ánh mắt để phân biệt xung quanh.
Biệt Lý trả tiền, lúc xuống xe dán lên chỗ kín đáo trong xe hai lá bùa.
Bỗng nhiên muốn xuống xe giữa rừng núi hoang vắng, tài xế cũng không dám nghĩ nhiều, sau khi nhận tiền cũng không dám quay đầu lại, giẫm mạnh chân ga hộp số chạy đi.
Nhưng trong mắt Biệt Lý, bóng tối này tựa như không hề tồn tại.
Đôi mắt này đúng là rất kỳ lạ.
Cô đưa tay sờ vào hốc mắt trên mặt mình, không có ánh sáng ảnh hưởng, những u linh ác quỷ đi theo sau cô càng chói mắt hơn.
Biệt Lý sờ lên túi, may là đi mua thêm hàng rồi.
Bây giờ nhìn cô nom rất lợi hại, thật ra chỉ có ba vũ khí, lá bùa, khẩu quyết và bình câu hồn.
Khẩu quyết sẽ không hết, bình câu hồn ở trong tay cô nhưng mà nếu sử dụng hết lá bùa thì cũng chỉ còn nước chạy trốn.
Cô không nghĩ tới Địa Phủ lại ra tay nhanh như vậy, không còn là trò đùa trẻ con như trước đó mà là thế giới để những thứ kia từ Địa Phủ lao ra.
Bây giờ thần tiên trên trời ốc còn không mang nổi mình ốc, Vũ Khúc Tinh còn yếu hơn thi thần mới ra đời, đám thần tiên này xuống đánh nhau với Địa Phủ, kẻ tám lạng người nửa cân chưa biết ai trâu bò hơn, dù sao Địa Phủ cũng có Thập Điện Diêm La.
Mặc dù bây giờ có lẽ chỉ có Diêm La Vương điện thứ năm có chút năng lực.
Càng đến gần nơi này, những ác quỷ này càng mạnh, Biệt Lý quăng ra một lá bùa, nhiều nhất chỉ có thể làm xước một vết trên cơ thể chúng.
Hơn nữa không biết có phải vì lúc này là buổi tối hay không, trong núi rừng quỷ ảnh hiện lên không ngừng.
Bọn chúng đều bị đôi mắt Biệt Lý hấp dẫn, tranh nhau chen lấn bay về phía Biệt Lý.
Biệt Lý bị áp đảo, đành phải vừa đánh vừa lui lên núi.
Càng nhiều U Minh quỷ hồn xuất hiện, Biệt Lý càng có nhiều khả năng tìm ra nơi chúng xuất hiện.