Giám Đốc! Tôi Không Có Ngốc A!!

Chương 23



Lâu lâu Tiểu Dư lại nhìn lén Thiên Vũ một cái, cậu đã nhìn thấy nhiều chị gái đặc biệt xinh đẹp ví như thư kí Nguy, Đình Đình hay trợ lí đối tác của anh…cũng đã thấy nhiều nam nhân tương đối có nét đẹp giống như nữ nhân nhưng Thiên Vũ  thực sự đẹp hơn những người đó, một vẻ đẹp khiến nữ nhân phải ganh tị, đôi mắt hoa đào lãng tử ở cuối chân mài có một nốt ruồi chu sa sắc xảo, mũi cao môi mỏng đỏ mộng, ngũ quan tinh tế xinh đẹp đầy cuồng mị, cậu khẳng định anh ta đẹp hơn nữ nhân rất nhiều.

Cậu chắc lưỡi, bạn bè thôi có cần đẹp đều như vậy không!

(Tội nghiệp Thiên Vũ của tôi lại bị người ta so sánh với nữ tử!!)

Thiên Vũ thấy cậu ngơ ngác nhìn mình thì dở khóc dở cười, nhướng mài tự tin hỏi cậu “Có phải tôi rất đẹp trai không?”


“Vâng” cậu xấu hổ gật đầu nhưng nó là sự thật mà.

Bức tượng triệu đô đang cảm thấy khó chịu! ( ˄ ̪  ˄)

Dựa vào thời thế thừa thắng xông lên, Thiên Vũ phải cho thằng bạn chí cốt luôn khinh thường mình biết giá trị về nhan sắc lẫn trí tuệ, Thiên Vũ tôi đây không hề thua Lâm Thành anh.

“Tiểu Dư, cậu thấy tôi với Lâm Thành ai đẹp trai hơn ai?” gương mặt đầy tự tin, kiêu hãnh như cả mùa xuân ập vào mặt anh ta khẽ nhướng mày như thách thức kẻ đối diện.

“ … ” động tác của cậu ngừng lại, cậu còn chưa tiêu hóa lời Thiên Vũ vừa mới nói, cậu không nghe lầm chứ! khó xử quay sang nhìn anh cầu cứu nhưng ai kia không hề tốt bụng như cậu nghĩ.(ngây thơ, chắc người ta cứu!)

“Trẻ con”

Bên ngoài anh vẫn bình thản như không phải là người đem ra so sánh, mặt vẫn suất, phong thái vẫn ung dung tao nhã mà nhìn chúng sinh nhưng bên trong cũng rất muốn biết câu trả lời của cậu, nếu cậu dám nói những lời không hay thì cậu cũng biết rồi đấy!


“Tôi…”

“Cứ nói đi, anh đây sẽ bảo kê cho cậu” Thiên Vũ vỗ ngực mình đầy tin tưởng xuất ngôn.

Tiểu Dư khóc ròng trong lòng, thiếu gia anh sẽ bảo kê cậu đây được mấy ngày, rồi mấy ngày sau cậu sống làm sao cậu khẳng định phía trước đầy mù mịt.

Cậu ngước lên chầm chậm đánh giá giá trị nhan sắc từng người, anh siêu cấp tuấn mĩ, anh tuấn bất phàm còn Thiên Vũ thì ngọc thụ lâm phong, quốc sắc thiên hương, cã hai đều là cực phẩm nhân gian nhưng nếu mẫu hình tượng cậu ao ước thì tức nhiên không ai khác ngoài anh, nếu Thiên Vũ biết cậu nghĩ vậy chắc anh ta sẽ tức giận chết mất.

“Tiểu Dư” Thiên Vũ quơ quơ tay trước mặt cậu, nãy giờ cậu đang đờ ra như kẻ mất hồn cũng nhục chí không làm khó cậu nữa.

“Hey, bỏ qua, biết cậu không dám nói tôi đẹp trai hơn anh ta mà” trong lời anh ta nói vẫn có cái gì đó sai sai ở đâu?


“ …” ║

“…” ║

Lâm Thành nghe tiếng động đã biết Lâm Như về, cô một thân mỏi mệt đầy uể oải chào anh rồi định đi thẳng lên phòng nhưng tiếng nói uy lực vang lên “Trưa lên thư phòng gặp anh” khiến vai cô run bần bật, đợt này chết chắc.

Thiên Vũ cùng Tiểu Dư rụt cổ thầm cầu nguyện cho cô nhưng hai lời cầu hoàn toàn đối lập một người là kiếp nạn qua đi, hảo bình an còn một người thì ngoan độc nguyện cô ta sẽ bị khóa tài khoản, cắt chi tiêu, không cho ra ngoài chạy nhảy, vân vân và vân vân, không nói thì mọi người cũng biết cái nào là của ai rồi.

Ăn xong 3 người lăng đến phòng khách, chị Mai bưng một dĩa trái cây to đùng thập phần bắt mắt mời các anh dùng, anh luôn dán mắt vào cuốn tạp chí kinh tế không bận tâm về thứ nào khác, hai người còn lại nói cười vui vẻ, 2 cặp mắt sáng như đuốc với đĩa trái cây mát lạnh.
“Ây da, Lâm gia tiếp khách thực chu đá, phải đến thường xuyên” Thiên Vũ không biết xấu hổ cười ha hả cầm miếng dưa hấu đỏ au lên ăn.

Nói chuyện từ trên trời xuống dưới đất hai người vô cùng ăn ý, anh còn nghĩ hai người đã quen từ trước không chừng, lời trên môi xuất ra càng nhiều thì càng tỉ lệ nghịch với số trái cây trên đĩa.

Thấy anh chưa hề đụng đến miếng nào vẫn tập trung vào mớ tạp chí, cậu cầm miếng lê giòn ngọt đưa cho anh trong lòng sợ anh sẽ chán ghét, không thích nó nhưng cậu thở phào nhẹ nhõm khi anh nhận nó.

Thiên Vũ mặt đầy ghét bỏ nhìn anh, đến ăn mà cũng chờ người ta dâng đến miệng, nữ nhân mắt đều mù hết rồi hay sao mà cứ vây lấy hắn, anh đây vẫn tốt hơn hắn nhiều.

Anh nhếch môi khẽ cười khêu khích thằng bạn thân “Ganh tị sao!”
“Xí, ông đây vẫn thấy mình tốt hơn anh nhiều”

“Vẫn có thể lấy tự mình ăn” nói xong như trẻ con mà cầm một miếng lên ăn như làm mẫu cho mọi người coi.

“Phốc, ha ha ha, bịt kín miệng” cậu biết mình bị hớ nên bụm miệng lại cố nén cười, Thiên Vũ cậu biết mình bị hớ nên bụm miệng lại cố nén cười, Thiên Vũ vừa rồi làm hành động đó, anh ta thật mất cười.

“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý”

“Không sao”

Biết lại bị Lâm Thành lừa, Thiên Vũ đầu bốc khói thầm chửi cmn, ông đây để các người chơi đùa à, tự nhiên giận thêm ai kia nữa. 

Tiểu Dư vẫn chung thủy với mớ lựu đỏ, nhưng tại sao trên đĩa to vậy trái cây cũng nhiều loại tại sao lựu đỏ của cậu có vài hạt vậy, huhu (người ta trang trí cho đẹp ông ơi!)

Thấy được biểu hiện của cậu, anh hiểu được cậu muốn gì “Trong tủ lạnh còn lựu đỏ” tay khẽ lật sang trang mới.
Cậu ngạc nhiên, lát sau chân bước như sáo chạy đến tủ lạnh,ôm ra một đĩa chất đầy lựu đỏ.

Thiên Vũ nhướng mi nhìn anh, ông đây cho anh bất ngờ ha ha

“Quên nữa, báo cho anh một tin bất ngờ!”

“Chuyện gì”

“Chẳng có lòng thành, là chuyện của anh đó”

“Muốn nói thì nói, không nói thì đừng nói”

Tiểu Dư vừa ăn lựu đỏ được chị Mai lột sẵn từ trước vì tay của cậu không tiện vừa nghe hai người nói chuyện, nghĩ thầm thái độ anh như vậy ai mà thèm nói cho anh biết để anh ôm một bụng tò mò nghẹn đi.

Thiên Vũ cũng thầm hỏi thăm độ phúc hắc của anh, đưa tay đầu hàng nói cho anh biết.

“Tiểu Á Hy của anh sắp về rồi kìa”

Anh khẽ khép quyển tạp chí lại, “Rồi sao” ngũ quan tuấn mĩ trầm ổn không lấy làm một tia ngạc nhiên.

“Sao anh bình tĩnh thế, vợ tương lai về mà không vui sao?” Thiên Vũ nghĩ rằng anh đã biết mới có thể bình tĩnh như thế.
“Tôi biết làm gì” con ngươi thâm thúy đầy nghiêm túc sau đó lại đổi lại biểu cảm đùa giởn.

“Cậu mách lẻo với mẹ tôi à”

Thiên Vũ chột dạ lánh sang chuyện khác, là bạn của anh mấy năm cũng hiểu được một phần nào thằng bạn chí cốt này.

“Ây, no quá!” anh ta xoa xoa cái bụng chật nít của mình.

Vì Thiên Vũ là khách quen nên chị Mai và dì Lý đều biết anh ta khá dễ ăn nên chuẩn bị dễ dàng nhưng thập phần hấp dẫn khiến anh ta suýt xoa không thôi “Cơm dì Lý nấu vẫn là tuyệt nhất”

Dì lý vui vẻ cười “Cậu cứ khen tôi, tôi đây già rồi mà còn cảm thấy xấu hổ”

“Ha ha….”

Tiểu Dư vẫn chậm chạp ăn vì tay không tiện nên còn dùng muỗng nhìn cậu vô cùng khả ái.

“Đây, cưa cưa ăn no rồi để cưa cưa gắp cho tiểu khả ái” anh ta gắp một miếng sườn xào cay đậm đà vào bát của cậu, nó rất đúng với tên của nó, bên ngoài miếng sườn phủ đầy ớt.
“A, cám ơn anh” Tiểu Dư nhìn miếng sườn lệ tuôn không ngừng trong lòng nhưng cậu không thể từ chối tấm lòng tốt của Thiên Vũ.

“Cậu ấy không ăn cay được” tức nhiên lời đó là của anh chớ còn ai khác nữa.

“Không sao” cậu cười cười cho miếng sườn vào miệng, nhai nhai cảm nhận nó ngon.

Thiên Vũ vui vẻ quan sát, anh thấy nó cũng không cay lắm lại rất ngon cho nên nghĩ cậu có thể ăn được.