Giám Đốc! Tôi Không Có Ngốc A!!

Chương 4



Lâm Thành lòng đầy thú vị về cậu bé này, có lẻ đây là lần anh cười nhiều nhất và tự nhiên nhất, anh thầm nghĩ “Trông cậu nhóc này cũng khá đáng yêu, nụ cười trong rất tỏa nắng nhỉ”.

Trên đường cậu để ý có rất nhiều ánh mắt nhìn về chiếc xe này với ánh mắt đầy hâm mộ pha lẫn chút tò mò, cậu nghĩ cũng không có gì ngạc nhiên chiếc xe bóng láng hạng sang, xa xỉ thế kia, trong cái thành phố phồn vinh này loại xe đắc giá nào cũng có nhưng cũng không được bao nhiêu chiếc như này, ngay cả cậu cũng không thể tin là mình đang ngồi trên chiếc xe cao cấp này.

Theo sau anh từ garage đi ra, cậu ôm chiếc cặp táp nhìn xung quanh rồi ngước lên tòa cao ốc chọc trời kia làm cậu kinh hãi, cái chữ “ The Sky” sáng chói đầy quyền lực, cậu sững sờ như đang ở trong mộng mọi thứ nó quá hùng vĩ, mình quá nhỏ nhoi trong thế giới này.


Bước chân của anh dần chậm lại, anh nhìn về phía sau thì thấy hình ảnh này, cậu như một bức tượng mặt hướng lên tòa nhà trong như một kho tượng được đặt ở trước công ty trong phi thường ngốc, anh khó chịu nhìn cậu “Nè, cậu định đứng đến khi nào”, cậu chợt thất thần “Tôi tôi xin lỗi, tại tôi…” chưa nói hết câu thì anh đã đi, cậu cong chân chạy theo anh.

Bước vào công ty, Tiểu Dư như mất đi công lực, cậu cảm nhận được nhiều ánh mắt soi mói tò mò nhìn về phía cậu, mọi người đều cung kính gật đầu chào anh và cậu, cậu lễ phép chào lại, anh vẫn thản nhiên phong thái ngời ngời mà hạ cước bộ vào thang máy chuyên dụng cho giám đốc, Tiểu Dư đứng phía sau anh mà thở hồng hộc mệt vì tích cực chào hỏi, anh nhìn cậu “ Mai mốt cậu không cần tích cực vậy đâu”, “Tôi biết rồi” cậu đáp lại anh giọng ngoan ngoãn.


Sau khi hai người vào thang máy, bây giờ mọi người mới biết họ có một tiếng nói chung, ít khi họ đồng lòng như vậy “Cậu ấy là ai?” và tiếng bàn tán bắt đầu xôn xao……

“Cậu ấy là trợ lí mới sao? Sao tôi không biết gì hết”

“Tôi không nghe thấy từ phòng thông tin truyền đến”

“Tôi cũng chưa từng nghe là ông bà Lâm có đứa con thứ hai”

“Chẳng lẻ là anh em cùng cha khác mẹ chứ họ có gì giống nhau đâu, một người thì anh tuấn, uy quyền còn một người thì thanh tú, đáng yêu”

“Cô nói bậy bạ gì vậy, nếu có ai nghe thấy thì chỉ còn đường cuốn gối mà đi”

………………..

Phòng làm việc của anh tạo cho cậu cảm giác rất khó nói, nó trang trí theo tông màu đen tinh tế và sang trọng mọi thứ đều hoàn hảo làm cho cậu hết kinh hách này lại tới  kinh hách khác, hôm nay cậu giống như đang kiểm tra một khóa rèn luyện sức bền đến tột độ.


“Cậu lấy cho tôi một tách cà phê không đường” anh nhìn vào màn hình máy tính nói với cậu.

Tiểu Dư đi đến nơi pha cà phê, cậu nhìn xung quanh, lòng hơi hồi hộp, đây là lần đầu tiên cậu đến mọi thứ không quen thuộc lắm, cậu bắt tay lần mò làm.

Sau một lúc lục đục, hương cà phê ngào ngạc khắp phòng, anh nhấp một ngụm im lặng đánh giá, anh không nghĩ giữa hai người pha nó lại khác nhau đến vậy, đều là một loại nhưng cách pha làm hương vị nó khác đi rất nhiều, nó rất ngon.

Dưới ánh mắt chờ đợi kết quả của cậu anh buông một câu “Tạm được”

Cậu hơi thất vọng nhưng không sao anh không chê là được rồi

Cậu hơi thất vọng nhưng không sao anh không chê là được rồi, lúc 8 tuổi cậu đã biết pha cà phê, lúc trước ông nội cậu sở hữu một quán cà phê nổi tiếng nhưng mọi thứ đều do cờ bạc phá hủy, ông cậu buồn phiền đến tự tử, tài sản bị tịch thu gia đình cậu chỉ còn ngôi nhà và một vài mãnh ruộng vườn bắt đầu như cuộc sống bình thường.
* Cốc cốc* tiếng gõ cửa làm cậu bừng tỉnh lại.

“Mời vào” giọng nói của anh đầy uy lực

Đây là An Nguy thư ký của anh, cô mặc đồng phục công sở ôm sát người, mái tóc dài uốn xoăn đầy quyến rũ, cô ôm sắp hồ sơ đến bên bàn cho anh, cô ngồi ghế đối diện với anh báo cáo lịch trình cho anh nghe, ánh mắt của cô cơ hồ thỉnh thoảng luôn liếc nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, anh thì vẫn chuyên chú nhìn vào máy tính nhưng vẫn nghe những lời cô nói.

“Hôm nay chúng ta có cuộc họp vào lúc 9h30”

“Lúc 2h, có cuộc gặp đối tác bên công ti xx, tôi đã đặt tại nhà hàng xxx”

………………….giọng cô khá ấm áp nhưng tác phong vẫn có tính chuyên nghiệp cao

“Anh còn gì căn dặn nữa không?” nói xong cô mới phát hiện trong phòng còn có một người, cô ngạc nhiên nhìn cậu.

Cậu gật đầu cười chào cô, cô tò mò về cậu nhìn cậu không giống đối tác lắm, mà cô làm công ty này cũng đã lâu nhưng cô chưa từng gặp qua lần nào.
Anh thấy ánh mắt của cô đầy thắc mắc nhưng không dám nói ra, anh thản nhiên trả lời “ Là do lão thái thái ở nhà không an tâm nên nhờ người khác giám sát hộ” anh chuyển mắt nhìn thấy cậu có vẻ rất lung túng trông rất buồn cười.

“A, thì ra là vậy, có người mẹ như bà tổng anh thật là hạnh phúc còn gì, bao nhiêu người mơ ước còn không được” trông giọng nói của cô có chút đau thương, anh nhận ra điều đó nên tránh sang chuyện khác.

“Dạo gần đây công việc khá nhiều có hơi vất vả, từ ngày mai cô không cần dọn dẹp phòng này, cậu ấy sẽ giúp cô, những chuyện lặt vặt cứ giao cho cậu ấy” anh là tổng giám đốc cũng biết gần đây công ti có nhiều việc nhân viên phải thường xuyên tăng ca, cô lại là thư ký phần công việc cũng nhiều hơn nhiều người nên cô không cần dọn dẹp thêm phòng của anh.
“Xin cô chỉ dạy” cậu hào hứng cười với cô, “Không có gì, vậy đành làm phiền cậu” nói xong cô chào anh rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Nhìn cậu rất hào hứng” Lâm Thành nhìn vẻ mặt của cậu đã nói lên tất cả

“Tất nhiên rồi, chớ ăn không ngồi rồi mà nhận lương của người khác tôi cảm thấy không tốt lắm với lại” cậu nói giữa câu thì ngắt cậu bịt miệng mình lại hình như cậu lỡ nói gì đó.

Anh phát hiện câu nói của cậu vẫn còn chưa nói hết, tại sao cậu không nói nữa anh nhìn cậu truy vấn “với lại gì?”.

Tiểu Dư sửng sốt, cậu biết mình vừa muốn nói cái gì nhưng nói ra thì không hay lắm, “Tôi định nói, với lại được làm việc chung với người tài giỏi như anh thì thật là may mắn”.

Khuôn mặt khôi ngô của anh nhìn cậu với ánh mắt sắc bén truy vấn, anh nhìn cậu chầm chầm làm cậu hồi hộp kinh khủng, hay tay toát đầy mồ hôi, cậu hít một hơi thật dài rồi quyết định tuôn nhanh một tràn dài “thực sự tôi định nói là được làm việc chung với thư ký Nguy xinh đẹp điều đó thật là tuyệt vời”, hai chân mày lưỡi kiếm của anh nhíu chặt nhìn cậu như tội nhân thiên cổ.
* Phốc………* anh cong khóe miệng cười đầy thoải mái, anh chỉ định đùa với cậu một chút không ngờ lá gan cậu lại nhỏ như vậy, cậu ngày càng thú vị.

Anh đứng dậy chỉnh lại áo vest của mình cầm laptop hướng về phòng họp bỏ lại cậu ngơ ngẩn một mình trong phòng.

Cậu đứng hả miệng ngơ ngác chẳng hiểu cái mô tê gì, nhìn phản ứng của anh cậu tưởng anh sắp bốc khói sau một giây anh lại đối ngược hoàn toàn bỏ cậu lại một mình ở đây ngàn câu hỏi trong đầu cậu, tính tình anh thật kỳ lạ.

Trong phòng một mình, cậu lấy ra cuốn sổ mà thư ký Nguy đưa cho cậu, trong đó ghi chép đầy đủ những công việc cậu cần làm như buổi sáng đến công ty phải lau chùi thật sạch sẽ phòng của anh, pha cà phê, châm trà, số điện thoại nhà hàng đặt cơm và những món anh thích,……….cậu nhìn đồng hồ, bấm vào số điện thoại như trên đặt 2 phần cơm.
Anh trở về là lúc nghỉ trưa, cậu gót cho anh một ly nước, cậu đến bên chiếc bàn gỗ nhẫn bóng được nhập từ nước ngoài dọn lên các món ăn thơm lừng, màu sắc hấp dẫn, anh nói chuyện điện thoại một lúc sau đó trở lại bàn làm việc mà xử lí công việc.

“Anh dùng cơm hãy làm tiếp, đồ ăn vẫn còn nóng”

“Cậu cứ để đó, một lát tôi sẽ dùng sau”, mắt anh vẫn dán vào đóng hồ sơ mà nói với cậu

Qua 20 phút, cậu đem từng món bỏ vào lò vi sóng cho nóng lại, cậu đến trước mặt anh lén ngó xấp hồ sơ của anh, sắp hồ sơ khá dày nếu muốn giải quyết xong cũng mất nhiều thời gian, cậu đành mạnh miệng nói “Anh có thể dùng xong rồi làm tiếp, nếu mẹ anh biết anh chưa ăn bà rất lo lắng”, bao tử cậu cũng đã gào thét bên trong.

“Anh làm vậy tôi sẽ rất khó xử”, cậu nhìn anh với ánh mắt thành khẩn vô cùng, anh vẫn im lặng với xấp hồ sơ
“Tôi năng nỉ anh đó!” cậu đưa mặt mình kế bên bàn làm việc của anh ánh mắt trong veo đầy đau thương.

Tiếng lẫn nhẫn bên tay làm anh cảm thấy phiền phức, anh đóng xấp hồ sơ lại đi đến bàn ăn, cậu thấy hành động của anh thì vui mừng như nhặt được vàng chạy tới giúp anh xới cơm.

Trong lúc ăn anh nhìn cậu đang nhìn mình “Cậu cũng ăn đi” lời nói của anh dù có nhẹ nhàng cũng đầy khí bức khiến cậu rùng mình, cậu xua tay cười “Anh không cần quan tâm tới tôi, tôi dùng sau cũng được”.

khi dùng cơm, anh cảm thấy có hơi mệt mỏi nên vào phòng nghỉ ngơi, phòng nghỉ được thiết kế thông với phòng làm việc bằng một cánh cửa tinh xảo.

Tiểu Dư một mình dùng bữa trưa, cậu ăn rất ngon miệng, cậu cảm nhận  thức ăn hấp dẫn vô cùng, mùi vị không phải chê, cậu ăn no nê và xử lí nốt phần còn lại của anh.
Ăn cơm xong, cậu mang cái bụng nặng nề của mình xuống canting công ty mua một chai nước có ga, lúc nãy ăn quá nhiều lúc này thấy bụng hơi khó chịu, tiện thể trong giờ nghỉ trưa nghỉ ngơi một chút, trước khi đi nghỉ anh đã nói với cậu nếu muốn nghỉ ngơi thì xuống canting có chỗ để nghỉ ngơi.(canting ở công ty có một khu xây dựng làm nơi nghỉ ngơi cho nhân viên).

Trong canting rộng rãi thoáng mát rất đông nhân viên nhưng mọi người rất nguyên tắc không ồn ào chen lấn, vội vã cho thấy chất lượng và uy tín của công ty rất cao