Thanh Nguyệt lắc đầu, thực sự không giận, cô cọ cọ má mình vào lòng bàn tay ấm áp của anh. Nũng nịu nói:
"Thanh Nguyệt muốn ăn kẹo."
Tư Hành nuông chiều Thanh Nguyệt, đòi gì được nấy:
"Được, anh lấy cho em."
Nhưng trước tiên, ánh trăng nhỏ phải vệ sinh miệng sạch sẽ trước.
Cô ngồi trong lòng anh, miệng ngậm kẹo sữa ngọt ngào, cảm thấy rất thoải mái. Thanh Nguyệt ngả lưng, dựa vào lồng ngực Tư Hành, hỏi:
"Tư Hành, cô gái kia là ai vậy?"
Anh hơi cúi đầu, lắng nghe cô, Tư Hành đáp:
"Thanh Nguyệt không thích cô gái đó sao?"
Thanh Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Không, không có."
Cô từ khi tỉnh lại, không được nhìn thấy quá nhiều thứ, ngày ngày quẩn quanh quấn quýt bên anh. Thanh Nguyệt lúc được Tư Hành đọc sách cho, cô được nghe về những vương quốc, những người dân, có hoàng đế và hoàng hậu, Thanh Nguyệt thắc mắc:
"Tư Hành ơi, ở đây chỉ có chúng ta thôi sao?"
Tư Hành vòng tay ôm trọn eo thon nhỏ, thuần thục xoa bóp, bình tĩnh trả lời:
"Không phải còn một người nữa ư?"
Cô cười: "Ừm, có một người nữa"
Thanh Nguyệt vân vê khớp xương trên tay anh, cảm thấy nhàm chán, rất muốn khám phá mọi thứ. Cô nhìn về phía cửa sổ, nhìn khung cảnh trắng xóa do bão tuyết bên ngoài, khát khao một thứ gì đó.
"Thanh Nguyệt, đi tắm nhé."
Thanh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, theo Tư Hành đi khắp mọi nơi.
Đêm tới, màn đêm buông xuống, những bông tuyết trắng bay lất phất trong gió đông. Cô nằm gọn trong lòng anh, được Tư Hành vuốt ve dỗ dành, cũng được anh âm thầm bế lên. Đưa Thanh Nguyệt rời khỏi phòng, đi ra khỏi biệt thự rộng lớn, tới một nơi khác.
Cô nằm trong lòng Tư Hành, được anh tiêm một liều thuốc mê. Cả hai ngồi trong chiếc Maybach, tại ghế sau, Thẩm Diệp cầm lái phía trước, màn đêm u tối che phủ tứ phía, gió lạnh từng cơn rít gào. Tư Hành nâng niu thân thể gầy yếu trong lòng, anh cúi xuống hôn lên trán Thanh Nguyệt.
Một tương lai mới... phải, một tương lai mới.
Chiếc Maybach dừng lại trước một cánh cổng, xung quanh hàng dài ngôi nhà nối nhau, hàng quán đều có đủ. Tưởng như đã rời khỏi nơi núi tuyết lạnh lẽo, nhưng không. Mọi thứ đều được Tư Hành chuẩn bị, kể cả người, cô thích, anh chiều.
Mọi thứ Thanh Nguyệt muốn, Tư Hành đều có thể cho, không để cô thiếu bất cứ thứ gì. Chỉ có tự do, anh không thể.
Nơi này Tư Hành xây lên, giống như một chiếc lồng khổng lồ giam lỏng một Đường Thanh Nguyệt. Anh cẩn thận bế cô lên, cánh cổng được mở ra, Tư Hành bế Thanh Nguyệt đi vào nhà.
Thẩm Diệp đứng phía ngoài, cô vẫn sẽ ở lại đây cùng ông chủ mình, âm thầm quan sát Thẩm phu nhân.
Căn nhà không lớn, đầy đủ tiện nghi, một ngôi nhà được sơn màu trắng, phía trước là một khoảng sân không lớn không nhỏ. Loài hoa đỗ quyên được trồng khắp xung quanh sân, một khung cảnh yên bình.
Thanh Nguyệt bị thanh âm "linh kinh" của chuông gió đánh thức, mi mắt cô nặng trĩu, hai bên thái dương đau nhức.
Một nơi xa lạ.
Đó là những gì Thanh Nguyệt nhìn thấy, cô khẽ nhíu mày, người đầu tiên muốn nhìn thấy là Thẩm Tư Hành. Thanh Nguyệt nhấc mình ngồi dậy, thân thể cô nặng nề giống như bị đá tảng đè, mày giãn ra, Thanh Nguyệt dụi dụi mắt.
Thanh âm "linh kinh" vang vọng, hòa cùng tiếng gió tạo thành một bản nhạc không lời. Cô mơ hồ nhìn mọi thứ xung quanh, mọi thứ đều xa lạ, Thanh Nguyệt rời khỏi giường. Cô chầm chậm tiến lại phía cửa sổ, ánh quang dịu dàng hắt lên thân thể Thanh Nguyệt.
Mọi thứ chìm trong màn đêm tĩnh lặng.
Cô tròn mắt nhìn về phía đối diện. Có một ngôi nhà khác!
Thanh Nguyệt ngạc nhiên, thò đầu ra phía ngoài cửa sổ, gió lạnh quật vào da thịt cô. Rất lạnh, cánh môi Thanh Nguyệt hé mở ngạc nhiên, không chỉ một ngôi nhà, mà là rất nhiều nhà.
Đột nhiên eo cô bị túm lấy rồi kéo về sau, Thanh Nguyệt giật mình la lên:
"Á..."
Giọng trầm thấp vang lên bên tên tại cô:
"Suỵt, em phải để hàng xóm ngủ chứ"
Thanh Nguyệt nhanh chóng nhận ra giọng nói này, cô dần thả lỏng, mặc cho anh ôm eo. Thanh Nguyệt không thể chờ được mà hỏi:
"Tư Hành, chúng ta đang ở đâu vậy?"
Giọng Tư Hành rất thấp:
"Ở nhà, nhà của chúng ta."
Cô quay lại, ngước mắt lên nhìn anh. Nhà, đã trở về nơi gọi là nhà.
Thanh Nguyệt không nhớ gì của trước kia, cô ép bản thân phải nhớ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể. Nhà, sao chữ nhà lại ấm như vậy, sao giọng nói của Tư Hành lại khiến Thanh Nguyệt muốn khóc thế này.
Mũi cô cay xè, hốc mắt nóng lên. Thanh Nguyệt không biết mình nên nói gì vào lúc này, cô tức bản thân mình, thương anh. Thanh Nguyệt không thể nhớ những gì của trước kia, cả hạnh phúc lẫn đau khổ, cả lý do khiến cô trở nên như vậy, cả kỉ niệm giữa hai người.
Thanh Nguyệt thương, vì cô nghĩ Tư Hành đã phải chịu khổ vì mình, luôn luôn bên mình, không bỏ rơi mình. Thanh Nguyệt vòng tay ôm anh, chỉ có thể ôm bằng một tay, cô ước lúc này mình có thể ôm bằng cả hai tay, ôm thật chặt.
Thanh Nguyệt vùi mặt vào lòng Tư Hành, giọng ghẹn lại: