Thanh Nguyệt nhìn xung quanh một lần nữa, giống như đang làm chuyện xấu sợ bị phát hiện. Cô nhìn hộp gỗ, bề mặt dính bụi, lấy tay phủi phủi lớp bụi trên đó đi, cẩn thận mở hộp.
Thanh Nguyệt nhìn thấy một chiếc bút, một cuốn sổ nhỏ, một nhành hoa khô. Cô tò mò cầm cuốn sổ nhỏ lên, đặt xuống sàn nhà, sau đó dở trang đầu tiên. Dòng chữ được viết ở dòng đầu tiên là tiếng Pháp.
"Je t'aime."
Dòng chữ được viết bằng bút lông đen, nét chữ rất đẹp.
Có điều, Thanh Nguyệt của hiện tại không biết tiếng Pháp, không hiểu ý nghĩa của dòng chữ này. Tư Hành nhìn cô qua camera, nhớ lại tuần trăng mật đầu tiên của hai người là tại nước Pháp.
Những kỷ niệm in sâu trong tâm trí, đến giờ khi nhắc lại, lòng anh lại cảm thấy ẩm áp. Thanh Nguyệt lật sang trang tiếp theo, dòng chữ được viết bằng tiếng Trung cùng một tấm ảnh.
Một tấm nhỏ, hình ảnh cô cùng Tư Hành đứng cạnh bên nhau. Anh mặc vest đen lịch lãm, Thanh Nguyệt mặc váy trắng tinh khôi, tay trong tay bên cạnh nhau. Cô ngắm nhìn bức hình, Tư Hành trong bức hình này rất trẻ so với hiện tại, cả Thanh Nguyệt cũng vậy.
Cô không nhớ, không biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện.
Hốc mắt Thanh Nguyệt bất chợt nóng lên, khóe môi cô hơi cong xuống. Thanh Nguyệt ngồi dựa vào tường, lật từng trang một. Đây không phải cuốn sổ mà anh tự viết hay tự biên, đây chính là cuốn sổ của Tư Hành và cô, một cuốn nhật ký ghi lại hành trình của hai người.
Thanh Nguyệt hiều không nhiều, nhớ nhớ rồi lại quên quên, vừa đọc rồi lại không thể nhớ nổi. Cô tức đến phát khóc, bật lực với bản thân mình, Thanh Nguyệt nhìn đi nhìn lại tấm hình duy nhất ở trang hai, thực sự không
muon quen.
Trí nhớ cô không tốt, một phần do tác dụng phụ của thuốc.
Anh biết điều này, hạn chế lượng thuốc uống trong tháng. Tư Hành không muốn điều này xảy ra, không muốn nhìn Thanh Nguyệt đau, sợ người rơi lệ, nhưng anh sợ mất cô.
Đây có còn là tình yêu không? Hay đây chỉ là sự tham lam và ích kỉ, cố chấp của Thẩm Tư Hành. Anh tự hỏi mình có đang làm đúng không, phải làm gì nữa, hiện tại bây giờ rất tốt. Nhưng còn tương lai thì sao? Chẳng ai có thể nói trước.
Tư Hành rời khỏi ghế, bước ra khỏi nơi được gọi là thư phòng.
Anh đi tới trước cửa phòng mình và Thanh Nguyệt, biết cô đang ở bên trong. Tư Hành không vào, anh ngồi xuống, dựa lưng mình lên cánh cửa. Muốn Thanh Nguyệt có một khoảng thời gian riêng tư thật sự, muốn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc khi ấy của cô một lần nữa.
Đáng lý ra ngay từ đầu Tư Hành phải giết Thanh Nguyệt, mục đích ban đầu của anh chỉ là trả thù. Nhưng trải qua 6 năm hôn nhân cùng cô, tâm Tư Hành đã động trước người con gái này.
Anh đi yêu người con gái của kẻ đã giết cả gia tộc mình, chưa từng hận Thanh Nguyệt lấy một lần.
Lúc đầu, Tư Hành coi cô như một công cụ thực hiện tư thù cá nhân, về sau lại muốn Thanh Nguyệt cả ngàn đời trăm kiếp cũng không thể thoát khỏi mình, anh không biết cách yêu, không hề biết.
Tư Hành ngồi ở cửa một khoảng thời gian rất dài, chân anh đã tê, cũng không hề biết người trong phòng hiện giờ đang làm gì. Tư Hành đứng dậy, anh chầm chậm mở cửa, nhìn mọi thứ trong phòng.
Tư Hành nhìn thấy cảnh trước mắt, khóe môi thấp thoáng nụ cười, cô nằm gọn trên giường. Mi mắt khép lại ngủ một giấc, chiếc hộp cũng đã được để lại chỗ cũ, anh bước thật nhẹ, sợ làm Thanh Nguyệt tỉnh giấc.
Tư Hành đi tới bên giường, cúi người hôn lên trán cô, để lại hơi ấm nhỏ nhoi. Ánh mắt anh ngập tràn sự dịu dàng.
Giọng nói thấp trầm rất nhỏ, giống như chỉ muốn để mình bản thân nghe được:
"Thanh Nguyệt, anh xin lỗi, anh nợ em."
Thanh Nguyệt ngồi nhìn Tư Hành cắm hoa vào bình, quan sát thật kĩ từng hành động của anh, Tư Hành quay sang nhìn cô. Anh cười nói:
"Thanh Nguyệt, em giúp anh đặt bình hoa này lên bàn ở phòng khách nhé."
Thanh Nguyệt ngạc nhiên đến tròn mắt, cô lần đầu tiên được Tư Hành nhờ làm việc nhà, anh trước giờ đều không cho Thanh Nguyệt đụng vào bất cứ thứ gì. Mắt cô lóe lên một tia sáng, khóe môi bất giác cong.
Lần đầu tiên giúp Tư Hành làm việc, Thanh Nguyệt cảm thấy rất vui.
Cô mềm mại đáp: "Vâng."
Thanh Nguyệt đứng dậy, tươi tắn nhận lấy bình hoa nhỏ từ tay anh. Vui vẻ bước ra khỏi phòng bếp, phòng khách cách đây không quá xa. Cô ngày nào cũng đi qua đi lại, có thể nhớ rất rõ, Thanh Nguyệt bước đi trên hành lang, cảm thấy hôm nay có chút khác lạ.
Những bức tranh phong cảnh treo hai bên tường tại hành lang, giờ đây không có lấy một tranh. Ánh sáng của đèn điện cũng rất yếu, ánh sáng chỉ mờ mờ trên đỉnh đầu, cô rùng mình lạnh sống lưng.
Bước thật nhanh vào trong phòng khách, phòng khách sáng đèn, chiếc bàn được đặt bên phải căn phòng. Thanh Nguyệt điều chỉnh nhịp thở của bản thân, đặt lọ hoa lên bàn, nói thầm: