Thanh âm như muốn xé toạc cả một khoảng không tĩnh lặng, đôi mắt Thanh Nguyệt bất chợt hiện lên một tầng bạc ảnh sương mai, anh nhìn cô, trong đôi mắt ánh lên tia tức giận. Thanh Nguyệt không giám nhìn, cả người bất giác run rẩy, Tư Hàm bóp mạnh lấy cằm nhỏ. Giọng nói mang theo âm sắc lạnh đến kinh người:
"Được, em tát tôi một cái, thì tôi hôn em một cái."
Môi chạm môi, ẩm ướt mềm mại, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi điều này, anh chưa bao giờ thấy đủ. Tay kia bóp mạnh lấy eo nhỏ mà xoa nắn, dùng răng trắng cắn nhẹ lên cánh môi của Thanh Nguyệt, cô đau đớn nhưng chẳng thể la hét.
Chỉ có thể phát ra những tiếng nỉ non yếu ới, Tư Hành càng thêm tham lam, dục vọng trong thâm tâm trỗi dậy. Cánh môi hồng nhạt bị cắn tới mực bật máu, anh rời khỏi môi Thanh Nguyệt, nhịp thở hỗn loạn, mọi thứ đều bị người đàn ông trước mắt kiểm soát.
Đầu ngón tay thô ráp vân vê cánh môi nhuộm sắc đỏ.
Mùi tanh nhẹ phảng phất trong không khí.
Cô quay mặt đi, mắt nhắm chặt, giọt lệ nóng ấm lăn dài trên má. Bên tai Thanh Nguyệt truyền đến âm giọng trầm lạnh:
"Sao không tát nữa đi, tát cho tôi xem."
Đáp lại anh chỉ là tiếng khóc thút thít, thân thể cô vô lực run rẩy trong sợ hãi. Thanh Nguyệt liên tục lắc đầu, cổ họng khô rát, cố gắng nói ra mấy lời:
"Bỏ... bỏ... tôi..."
Thân thể cô lúc này tựa liễu yếu trước gió, sắc mặt không tốt, Thanh Nguyệt cảm thấy buồn nôn. Bụng cồn cào, nhịp thở dần yếu, bụng cô trống rỗng, lồng ngực như bị thứ gì đó thắt chặt, đau đớn quặn thắt.
Tâm can Thanh Nguyệt vỡ vụn thành trăm mảnh.
Ánh mắt yếu ớt, nhưng luôn luôn chứa một tia căm hận.
Đúng, cô chẳng thể làm gì, hèn mọn yếu ớt, Thanh Nguyệt cảm thấy căm hận chính bản thân mình, trách chính mình tại sao lại yếu ớt vô dụng như thế này. Cô muốn chết, muốn giết người đàn ông mà mình đã từng trao đi chữ tình, muốn xé hắn ra làm trăm mảnh rồi treo lên tường.
Muốn anh phải chịu tất cả nỗi đau kinh khủng nhất trên thế gian.
Sinh mệnh của Thanh Nguyệt mỏng manh như giấy, nằm gọn trong lòng bàn tay của Tư Hành, anh muốn cô sống thì phải sống, muốn chết thì phải chết. Thanh Nguyệt như một con rối vô tri vô giác, chỉ có thể sống theo ý chỉ của Tư Hành. Cô nhìn anh, ánh mắt chứa ý cười năm nào giờ đây chỉ có tràn ngập một bóng tối tuyệt vọng.
Tư Hành nhìn Thanh Nguyệt khóc, anh vươn tay, gạt đi giọt lệ trên má cô, giọng nói chua xót:
"Tôi yêu em, Đường Thanh Nguyệt, rất yêu em."
"Tôi yêu em như vậy, tại sao em lại cứ muốn rời khỏi tôi như vậy chứ?"
Tư Hành cúi xuống, cắn nhẹ lên bờ vai yêu kiều trắng nõn kia, rồi lại hôn lên vết cắn in hằn một sắc đỏ. Anh nói:
"Tôi nói cho em biết, em không yêu tôi, thì cũng không thể yêu bất kì một ai khác, em là của tôi, mãi mãi. Em hiểu không? Tôi chỉ yêu mình em thôi và em cũng phải vậy."
"Thanh Nguyệt, ngoan ngoãn bên tôi, tôi thương em."
Yêu? Thứ tình yêu này khiến cô kinh tởm, ghét bỏ, đây là tình yêu mà Thẩm Tư Hành nói ư.
Tình yêu như vậy, dù có trải qua trăm ngàn kiếp Thanh Nguyệt cũng không cần.
Cô vùng ra:
"Thả... thả... tôi ra."
Anh thấy Thanh Nguyệt không thuận theo mình, ngọn lửa trong người bùng lên, ngân xanh thay nhau nổi lên, Tư Hàm nắm chặt lấy cổ tay trái của cô, cổ tay bị nắm chặt đau đến thấu xương, vết đỏ in hằn nơi da thịt. Thanh Nguyệt bị anh kéo xuống giường, chân cô vô lực, đứng còn không vững nói gì là đi.
Thanh Nguyệt ngã quỵ xuống nền sàn lạnh lẽo, đầu gối ma sát trên sàn lạnh, cô sợ hãi tới mức khóc nấc thành tiếng.
Tư Hành quỳ xuống, lau đi giọt lệ nóng ấm, mày đen khẽ cau:
"Em khóc cái gì?"
Anh nắm chặt lấy eo Thanh Nguyệt, ôm cô, Thanh Nguyệt vùng vẫy không chấp nhận. Tư Hành bị cô cào, cấu tới mức chạy máu cũng không buông, anh ôm Thanh Nguyệt, nhấc bổng cô lên.
Tư Hành giữ chặt lấy Thanh Nguyệt, giống như cái cách anh giữ chặt cô, không cho Thanh Nguyệt thoát khỏi vòng tay mình.
Tư Hành bước đến bên ghế sofa, thả cô xuống, anh véo mạnh lấy má phải Thanh Nguyệt, giọng nói lạnh đến thấu tâm can:
"Ngồi yên đợi tôi, không cái chân này của em cũng không giữ nổi đâu đấy."
"Thanh Nguyệt ngoan."
Tư Hàm túm chặt lấy gáy cô, hôn lên má hồng thiếu huyết sắc. Thanh Nguyệt tránh không được, gáy bị túm đau đến tím tái, cô run rẩy nhìn anh rời đi. Thanh Nguyệt giờ đây không muốn chạy nữa, đáy mắt cô mang theo một sắc đen tuyệt vọng.
Thanh Nguyệt muốn giải thoát cho chính bản thân mình.
Cô gắng gượng đứng dậy, thân thể gầy yếu vô lực, Thanh Nguyệt vịn tay vào ghế lẫn những thứ có thể giúp cô giữ vững cơ thể. Từng bước từng bước yếu ớt đi tới bên cửa sổ, gió lạnh lướt qua mi mắt, Thanh Nguyệt nhìn xuống dưới.