Cũng chẳng phải lần đầu cô khóc nhưng lần này lại khiến lòng hắn có chút nhói lên. Vẻ mặt tiều tụy, phúc chốc thoáng lên vẻ mệt mỏi lại của cô lại khiến hắn có chút không nở.
Nhân cơ hội hắn không còn làm khó từ hắn nên cô bước nhanh qua người hắn rồi lên phòng. Đi tìm hắn cả buổi chiều thì không ai biết, đã vậy còn bị hắn hiểu làm là đi dạo.
Ha! Đời thật biết cách trêu đùa đó chứ. Sở Nhi lấy đồ rồi đi tắm, cho dù có mệt mỏi lắm chứ nhưng trước hết vẫn là lo cho bản thân trước, tại sao phải vì chuyện đó mà bỏ mặc bản thân mình chứ.
Tắm xong cô vẫn skincare như thường lệ thì chợt nghe tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào,không cần biết thì vẫn có thể đoán được là của Vương Nam Phong.
Hắn mở cửa bước vào nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi trên giường skincare. Hắn tiến lại gần cô còn chưa kịp hỏi thì cô đã nhanh chóng soạn đồ đứng dậy né tránh.
Nhưng rất nhanh đã bị hắn nắm lấy cổ tay giữ lại gằng giọng hỏi:
- “Bộ cô mắc câm lắm hả?”
- " Anh mở mồm ra chỉ có vậy thôi à."
Bây giờ cô mới lên tiếng nhưng lạ lắm, nói ra chỉ toàn mùi thuốc súng.
- “Cô…”
- "Anh nghĩ chỉ có một mình anh là biết nói, biết ra lệnh thôi à? "-Còn không để hắn nói tiếp thì cô đã nhanh miệng chặn lời hắn chuẩn bị nói ra.
- “Nghị Sở Nhi, ai làm gì cô mà cô nổi điên hả?”
Một loạt hành động kì lạ từ nãy đến giờ cả cô khiến hắn như chết đứng, chẳng biết trong thời gian hắn họp chuyện gì lại khiến cô coi thường mạng sống của mình đến vậy. Điều gì to lớn khiến cô thay đổi 180° chỉ trong vòng hơn 3 tiếng đồng hồ.
- " Nếu tôi nói anh là người khiến tôi nổi điên thì sao, anh giết tôi hay đánh gãy chân tôi hay là phạt tôi sống không bằng chết?"
- “Được vậy cô nói đi, tôi đã làm gì cô.”
Lời nói vô tình thản nhiên như không có chuyện gì khiến cô chết lặng. Chẳng còn một tia sáng nào dành cho hắn cả.
- " Vậy cả buổi chiều nay tôi đi tìm anh thì anh đã và đang ở đâu? Đến khi tôi về tới đây thì đã bị anh mắng vì lén anh ra ngoài dạo. Thay vì hỏi lý do tôi ra ngoài thì anh lại trách vấn tôi vì dám lén anh ra biển dạo. Tóm lại anh định nhốt tôi ở nơi kì quái này đến bao giờ hả."
Cuối cùng những lời nói bị kìm nén từ chiều tới giờ, những ấm ức chẳng biết nói với ai giờ đây đã được bộc phát.
Trái với sự thoải mái nhẹ nhỏm vì đã được nói lên tiếng lòng thì ngược lại Vương Nam Phong lần nữa rơi vào trầm tư và có chút hụt hẫng nhận ra bản thân lần nữa hiểu lầm cô khiến cô đau lòng.
- “Rồi đó vừa lòng anh chưa. Bây giờ anh buông tha tôi được rồi chứ?”
Nói rồi cô thẳng tay hất tay hắn ra rồi rời khỏi phòng. Để lại hắn một mình trầm tư, lần đầu cảm nhận sự suy sụp, bất lực chẳng làm được vì.
Sở Nhi xuống dưới lại phòng bếp, tuy người làm đã chuẩn sẵn đồ ăn nhưng cô chẳng thèm động lấy dù chỉ một miếng. Cô đi lại mở tủ lạnh lấy phomai, xúc xích, rau củ có sẵn trong tủ. Tự làm cho bản thân mình một tô mì tôm.
Làm xong cô chẳng kiêng dề gì bê ra bàn ngồi ăn trước mặt nhiều người trong khi ba người họ Hữu và trợ lý Đức Uy vẫn đứng đó chờ đợi lão đại của hắn xuống. Nhưng chờ mãi chẳng thấy lão đại hắn xuống mà chỉ có mình cô.
Vì họ cũng đang đói nhưng chưa được phép từ hắn nên không ai dám ăn trước chỉ mỗi mình Sở Nhi dám ăn. Nhìn cô ăn chỉ khiến họ có chút đói nên không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
- “Tiểu thư, lão đại đâu rồi ạ?”
- “Sao lại hỏi tôi? Giữa tôi và hắn có liên quan gì à.”
Sở Nhi đến nhìn cũng chán nên nhàn nhạt trả lời, mắt vẫn đắm vào tô mì trước mặt, tay thì liên tục gắp rồi đưa vào miệng.
Vừa đúng lúc hắn đi xuống nghe được vừa định tức giận nhưng nghĩ lại cũng không sai. Ngay cả việc tin tưởng cô hắn còn không làm được thì làm gì có vụ liên quan ở đây chứ.
Thấy hắn cô cũng chẳng để tâm vẫn tiếp tục không kiêng dề gì mà ăn tiếp.
Thấy biểu hiện như vô cảm của cô hắn khó chịu rồi nói:
- " Em xem tôi còn không bằng tô mì này sao?"
- “Không đúng sao, tô mì còn ăn được còn anh thì không.”
- “Ồ vậy à, vậy em muốn thử không?”-Hắn nghe đến đây nhoẻn miệng cười châm chọc lời cô nói.
Nhìn biểu hiện chế nhạo từ hắn cô mới ngẫm lại câu nói của mình mới giật mình vì nó.
Thế là cô đỏ mặt, nuốt nước bột trấn tĩnh bản thân, cố né tránh ánh nhìn chằm chằm từ hắn.
- “T…tôi ăn xong rồi, lên phòng ngủ đây.”
Sở Nhi buông đũa xuống tay thoáng chút run rồi đứng dậy. Toàn bộ cảnh tượng này đều lột vào mắt hắn khiến hắn không nhìn được mà buồn cười.
- “Mới 8 giờ em ngủ cái gì?”
- “Nh…nhưng t…tôi buồn ngủ.”
- “Em chắc chứ, vậy đi thôi tôi ngủ với em.”
Dứt lời hắn cũng đứng dậy cầm tay cô kéo lên phòng nhưng được 2 bước đã bị cô vùng vẫy cố thoát ra khỏi tay hắn.
- “Ơ… tự dưng tôi cảm thấy đói lại. Để tôi ăn tiếp vậy.”
Xong cô lại ngồi vào bàn cặm cụi ăn tiếp. Bây giờ cô mới chợt nhận ra mọi người xung quanh đều đang nhịn cười về chuyện vừa xảy ra có chút khiến cô ngại mà chẳng dám đối diện với họ.
Còn Vương Nam Phong hắn dường như đang mê đắm vẻ ngại ngùng đáng yêu lúc này của cô mà chẳng để ý ai ngoài việc chăm chú nhìn cô với anh mắt toàn phần chiều chuộng.
Càng nhìn hắn lại càng tự trách bản thân vì khiến cô oan ức đến khóc tức tửi.
- “Ngày mai tôi đưa em về.”
- “Hửm thật sao?”
Sở Nhi ngạc nhiên hỏi lại thì được hắn gật đầu lần nữa thì không khỏi vui mừng mà quên cả ăn.