Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 51: Cứu người



Đáp lại sự cảm khái của hắn là một cái liếc mắt khinh thường của Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân không khỏi bật cười, lúc này mới giải thích một chút, "Ta cũng đang định đi Ninh thành xem xét sự việc. Việc này không giống như sự kiện hái hoa tặc bình thường. Bây giờ lại trùng hợp có cơ hội, dĩ nhiên là phải đi xem thử."

Mộ lâu chủ nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, "Không phải là trùng hợp có cơ hội mà là ngươi tạo ra một cơ hội tốt như vậy, phải không?"

Hắn không có khả năng sẽ đoán ra được mệnh lệnh của Mặc Thiên nhưng hắn có thể châm ngòi cuộc chiến giữa Thái tử điện hạ và Vân quý phi.

Quốc sư đại nhân một chút cũng không có cảm giác bối rối khi bị vạch trần, ngược lại tâm tình thật tốt, câu môi cười nói, "Cứ giằng co như vậy mãi cũng không phải là cách hay, ta muốn tạo một ít cơ hội cho hắn ta."

Mặc dù bị Kinh Thiên tiểu tặc quấy nhiễu chuyện tốt nhưng Quốc sư đại nhân cũng kiên trì cho bằng được mới thôi. Vì vậy, Quốc sư đại nhân lấy cớ sắp phải ly biệt, ôm Mộ lâu chủ chiếm hết tiện nghi mới chịu an phận nghỉ ngơi.

Khi trời còn tờ mờ (chưa sáng hẳn), Mộ lâu chủ đột nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng lấy cánh tay đặt ngang eo mình ra, đứng dậy mặc y phục, nhìn người vẫn còn đang ngủ say, nhíu mày, sau đó, trực tiếp đẩy cửa, bỏ chạy.

Một lát sau, Quốc sư đại nhân "đang ngủ say" mở mắt ra, nhìn cửa phòng đến thất thần, tay day day thái dương, hơi có chút đau đầu, bất đắc dĩ thở dài, "Thật sự là nữ nhân vô lương tâm." Trong giọng nói mang theo bảy phần buồn bực, ba phần ai oán, một biểu cảm có độ phức tạp rất cao nha!

Hắn giả vờ ngủ là hy vọng nàng có thể chủ động yêu thương nhung nhớ mình, biểu đạt một chút quyến luyến. Cuối cùng, nàng lại làm điều ngược lại, thế nhưng vô thanh vô tức trực tiếp bỏ chạy, hắn làm sao có thể coi trọng nữ nhân có ý chí sắt đá như vậy?

Bên ngoài phủ Quốc sư, xe ngựa đã đến từ sớm, khi chủ nhân lên xe liền chạy không ngừng.

Không lâu sau đó, lại có một xe ngựa khác xuất hiện, đi về hướng ngược lại.

Ninh thành với Hướng Liên Thiên các - một nam, một bắc, phương hướng hoàn toàn trái ngược nhau.

Loáng thoáng có tiếng nói chuyện bên trong xe ngựa, "Chủ thượng, người yên tâm để Chủ mẫu đi một mình sao?"

Một lát sau, thanh âm trầm thấp mới vang lên, lạnh nhạt nói, "Không phải đã có Minh Y đi theo sao?"

"Làm sao mà giống được? Chủ thượng, bây giờ Chủ mẫu đã để lộ nhan sắc thật, không giống với lúc trước, khẳng định là có không ít ong bướm muốn bám theo. Minh Y chỉ giỏi về khoản đánh nhanh thắng gọn mà thôi, chuyện khác khó nói lắm. Vạn nhất gặp phải một đối thủ bám mãi không buông thì y nhất định không phải là đối thủ của tên kia. Đến lúc đó, nếu như Chủ mẫu bị người đoạt đi thì người sẽ hối hận đến xanh ruột cho mà xem!"

Qua một thời gian mới nghe Quốc sư đại nhân lười biếng nói, "Được rồi, Bổn toạ tự có cân nhắc."

Không cần nghĩ cũng biết, Quốc sư đại nhân nhất định sẽ không để Mộ lâu chủ đi Đại hội Võ lâm mà không có chuẩn bị gì. Mặc dù hắn cảm thấy không có bất kỳ lý do nào để Mộ lâu chủ coi trọng Dạ Trạch, mà nàng cũng không giống như có cảm giác đặc biệt gì với gã ta nhưng lúc trước hai người suýt chút nữa thành thân cũng đã là sự thật. Kỳ thật, nếu tính cẩn thận thì hẳn là đã xem như là thành thân, bất quá, Quốc sư đại nhân của chúng ta lại một hai không chịu thừa nhận.

Sự tình quỷ dị, lại có liên quan đến Mộ lâu chủ, hắn dĩ nhiên sẽ cẩn thận ứng phó.

Mặt trời dần ló dạng, xe ngựa của Mộ lâu chủ đã ra khỏi Kinh thành. Tuy rằng tối qua bị Quốc sư đại nhân huyên náo suốt cả một đêm nhưng Mộ lâu chủ không cảm thấy buồn ngủ chút nào, đùa nghịch khối ngọc bội hoa sen trong tay, hơi hơi nhíu mi.

Rõ ràng là cùng một hương vị nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, Mộ lâu chủ không khỏi bất đắc dĩ thở dài, đây quả thực không phải là hiện tượng tốt.

Lúc này, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Mộ lâu chủ mới phục hồi tinh thần lại, lên tiếng hỏi, "Làm sao vậy?"

Ngoài xe ngựa, âm thanh lạnh như băng của Thiên Liễm vang lên, "Lâu chủ, phía trước có người bị thương, không biết còn sống hay đã chết."

Mộ lâu chủ có chút không yên lòng, cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp, "Đi xem đi."

Thiên Liễm có chút kinh ngạc. Dù sao, bình thường Mộ lâu chủ đều rất sợ phiền toái, nếu gặp tình huống như vậy hẳn là phải đi đường vòng mới đúng. Tuy rất kinh ngạc nhưng nàng ấy vẫn luôn phục tùng mệnh lệnh của Lâu chủ, lập tức ném roi ngựa, nhảy xuống xe, đi qua xem xét, chỉ trong chốc lát đã trở về.

"Lâu chủ, người bị thương là đại đệ tử Lục Diễn phái Vô Song. Vết thương hẳn là do Phệ Nguyệt Kiếm pháp tạo thành, bị thương rất nặng, chỉ còn lại một hơi thở, có thể cứu được." Bất quá, cứu hay không cứu, dĩ nhiên là phải nghe theo Mộ lâu chủ.

Mộ lâu chủ cuối cùng cũng hoàn hồn, nhíu nhíu mày, vén mành xe, đi xuống. Quan hệ giữa Phái Vô song và Lạc Tiên lâu luôn tốt đẹp, nếu đã gặp được, không cứu đúng là có chút không phải đạo.

Nhìn kỹ miệng vết thương trên người Lục Diễn, đúng là do Phệ Nguyệt kiếm pháp tạo thành. Phệ Nguyệt kiếm pháp là kiếm pháp do hữu sứ Địa Ngục nhai sáng tạo - đây cũng là nguyên nhân mà nó thành danh (bộ kiếm pháp đó). Không biết là Lục Diễn như thế nào chọc tới Địa Ngục nhai, cư nhiên để hữu sứ Địa Ngục nhai tự mình thu thập hắn ta.

Tuy rằng Lục Diễn còn một hơi thở nhưng xem xét độ nghiêm trọng của vết thương, hữu sứ đó nhất định là không muốn lưu lại một mạng của hắn ta.

Mộ Lưu Ly đưa cho Thiên Liễm một bình thuốc nhỏ, thản nhiên nói, "Cấp hắn ta nuốt vào."

"Lâu chủ..." Hiển nhiên, Thiên Liễm có chút không muốn, dù thương thế có vẻ nghiêm trọng nhưng nàng ấy có thể chữa khỏi, không tất yếu phải dùng dược của Lâu chủ. Nếu cấp hắn ta dùng thì đúng là quá lãng phí.

Tuy rằng Mộ lâu chủ rất ít cứu người nhưng y thuật của nàng cao hơn y thuật của Thiên Liễm rất nhiều. Suy nghĩ một chút là biết, tinh thông độc dược như Mộ lâu chủ, y thuật khẳng định sẽ không thể nào kém được.

Cho nên, lúc trước nàng không để ý đến vết thương trên mặt của mình khiến cho Thiên Liễm cùng Bích Tiêu nghĩ rằng nàng đã nản lòng thoái chí. Đây cũng là nguyên nhân hai người bọn họ rất chán ghét Dạ Trạch. Nếu không phải Mộ lâu chủ nói không cần gây chuyện với Hướng Liên Thiên các, bọn họ tuyệt đối khắp nơi nhắm vào Hướng Liên Thiên các.

Đại hội Võ lâm lần này, Bích Tiêu cũng muốn đến, kết quả Mộ lâu chủ lại để hắn ta lại trấn thủ Lạc Tiên lâu. Mặc dù Bích Tiêu trăm ngàn lần không muốn nhưng vẫn phải tuân theo mệnh lệnh. Bất quá, hắn ta đã cố ý dặn dò Thiên Liễm không cần nương tay với Dạ Trạch, khi cần ra tay thì phải dứt khoát, dưới tình huống không vi phạm mệnh lệnh của Lâu chủ thì hung hăng thu thập gã ta.

Dĩ nhiên Thiên Liễm cùng Bích Tiêu không biết, lúc trước Mộ lâu chủ không để ý đến vết thương trên mặt căn bản không phải là vì nản lòng thoái chí mà là vì lười.

Không nói đến việc phải nghiên cứu phương pháp giải độc, quan trọng nhất là phải thu thập thảo dược trân quý, rất phiền toái. Hơn nữa, Mộ lâu chủ rất rõ ràng, chỉ cần công lực tăng lên, vết thương trên mặt không cần dược cũng sẽ tự lành. So với việc phí công giải độc còn không bằng luyện công. Dưới tình huống như vậy, Mộ lâu chủ sợ phiền toái dĩ nhiên sẽ chọn mặc kệ nó.

Nhìn ra được Thiên Liễm không muốn, Mộ lâu chủ chỉ thản nhiên nói, "Chúng ta đang vội." Ngụ ý là, không có thời gian đợi Thiên Liễm chậm rãi cứu người.

Lúc này, Thiên Liễm mới không tình nguyện đút dược cho Lục Diễn, trong lòng lại âm thầm thề, nàng ấy nhất định phải nghiên cứu y thuật cho thật tốt, nếu nàng ấy tinh thông y thuật thì sẽ không cần phải lãng phí dược của Lâu chủ nữa.

Không biết là do dược của Mộ lâu chủ tốt hay là động tác đút dược của Thiên Liễm quá mức thô lỗ, sau khi Lục Diễn nuốt vào, người vốn không có động tĩnh liền giật giật mắt, hơi hơi mở mắt ra.

Tuy rằng tính mạng của Lục Diễn đã không còn gì đáng lo ngại nhưng vẫn còn suy yếu, mở to hai mắt cũng chỉ nhìn thấy một bóng trắng mông lung, rõ ràng là gần ngay trước mắt nhưng lại có cảm giác xa tận chân trời, không nắm bắt được, tốt đẹp như vậy, không khỏi giật giật môi, yếu ớt phun ra hai chữ, "Tiên nữ..."

Thiên Liễm nghe rõ lời nói của Lạc Diễn, không khỏi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xem hắn ta như sắc lang. Cùng lúc đó, một con bồ câu đưa tin được thả ra, bay theo hướng Quốc sư đại nhân đã đi.