Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên

Chương 1: Ngày đón dâu



Lạc Dao, em ở bên này!

'Em đợi anh lâu chưa?'

- Một lúc rồi ạ!

Lạc Dao ôm lấy Giản Thuệ “Tiểu Thuệ, hay là anh bảo mẹ sang hỏi cưới em...có được không?”

Giản Thuệ hốt hoảng lắc đầu “không được đâu anh!”

“Sao vậy em?”

- Ba em sẽ không bao giờ đồng ý!

“Tại gia đình anh nghèo có đúng không em?”

Giản Thuệ im lặng không lên tiếng, cô biết ba cô sẽ không chấp nhận Lạc Dao, vì anh vốn nghèo lại còn bị người trong thôn ghẻ lạnh. Mẹ anh không chồng mà lại sinh ra anh, sém chút bà đã bị bỏ vào lồng dìm xuống sông. Người có lai lịch như Lạc Dao thì làm gì ba cô đồng ý gả cô cho anh.

'Nhưng Tiểu Thuệ à, anh yêu em nhiều lắm!'

*Á...bắt gặp quả tang rồi nhé!

Giản Thuệ nhìn chằm chằm vào người vừa lên tiếng, thấy là cô em gái khác mẹ của mình thì lắp bắp thốt lên “Tiểu...Tiểu Tình!”

*Đại tiểu thư của nhà họ Tiêu trốn ra ngoài hẹn hò với trai!

Giản Thuệ hốt hoảng che miệng em gái “Tiểu Tình, em đừng nói linh tinh“.

*Nói linh tinh sao? Vậy chị có dám theo tôi về gặp ba mẹ không?

- Chị...

Giản Tình quay lưng rời đi, để lại cho Giản Thuệ một ánh mắt đầy khinh bỉ.

- Lạc Dao, em phải về trước đây!

“Tiểu Thuệ!”

Giản Thuệ rụt tay lại và chạy một mạch...

Lạc Dao nhíu mày!

…………

Vừa về đến nhà đã thấy ba mình ngồi trang nghiêm giữa phòng khách, bên cạnh ông là người mẹ kế nham hiểm của mình và đứa em gái hống hách. Lòng thầm nghĩ “chắc là em ấy đã đến chỗ ba nói to nói nhỏ gì đó rồi!”

'Quỳ xuống!'

- Ba!

Chát...

Tát tai rơi xuống gương mặt xinh đẹp của mình, khiến Giản Thuệ đau rát thấu xương.



- Ba!

'Tao không có đứa con gái hư thân mất nết như mày'.

- Ba!

'Người đâu...nhốt Giản Thuệ vào nhà kho, không được phép cho nó ăn uống gì cả, bỏ đói cho đến khi nào nó chết thì thôi.

- Ba!

Giản lão gia lạnh lùng quay mặt đi...

- Ba!

Giản Tình khoái chí cười tươi như hoa, nũng nịu với Giản lão gia “Ba, mang chị ấy dìm xuống sông đi ba“.

'Tiểu Tình ngoan, mang thứ nghiệt chủng này dìm xuống sông thì khác nào cho cả cái thôn này biết mà cười vào mặt Tiêu gia chúng ta à?'

*Ba nói đúng, cũng tại con gái không nghĩ cho đại cuộc.

//Được rồi lão gia, tôi có chuyện muốn bàn với ông.

Giản lão gia ôn tồn lên tiếng “bà nói xem là chuyện gì?”

//Ừ! Tiêu gia thôn bên cạnh đang ráo riết tìm kiếm một thiếu nữ để minh hôn cho con trai họ.

//Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu nhập ngũ chưa được bao lâu thì qua đời, vì thương xót cho con trai, nhà họ Tiêu đang cực lực tìm kiếm thiếu nữ.

'Ý bà là sao?'

//Gả Giản Thuệ về bên ấy. Tôi nghe nói họ trao sính lễ đến trăm vạn vàng ròng.

'Trăm vạn vàng ròng sao?'

//Đúng vậy!

Nghe sính lễ có đến trăm vạn vàng ròng, Giản lão gia đâu còn nghĩ đến con gái ruột của mình. Ông liền gật đầu đồng ý.

Giản Tình cười tươi như hoa “ả Giản Thuệ đáng ghét kia bị đưa sang thôn bên cạnh để minh hôn...còn niềm vui sướng nào hơn.

Từ nhỏ mọi người trong thôn, ai ai cũng khen Giản Thuệ xinh đẹp tuyệt trần. Giản Tình thì chả được ai khen ngợi, mọi người cũng không thích tiếp xúc với cô...chính vì thế mà cô luôn ganh ghét với Giản Thuệ.

………………

//Đại tiểu thư, để em giúp tiểu thư thay hỷ phục.

Giản Thuệ khóc đến thương tâm “Lạc Dao, kiếp này đôi ta có duyên không nợ, nguyện được gặp anh ở muôn kiếp nào đó của lai sinh“.

//Tiểu thư, nhà trai sắp đến rồi.

Giản Thuệ như chết lặng, mặc kệ cho người hầu giúp cô thay hỷ phục.

Một lúc sau...

//Đại tiểu thư, cô xinh đẹp quá. Nhưng...



Giản Tình khẽ hỏi cô hầu nữ “nhưng thế nào?”

//Em có cảm giác lạnh lẽo quá tiểu thư à.

Cô hầu nữ bé nhỏ nhìn tiểu thư mình đến ngây dại, cô chưa từng thấy một cô dâu nào xinh đẹp hơn tiểu thư nhà mình.

Giản Tình cười khổ “lạnh lẽo?”

Cô hầu nữ cúi mặt “em xin lỗi vì đã lỡ lời!”

- Em không có lỗi gì cả! Em nói không hề sai.

//Tiểu thư!

…………

////Nhà trai đến...

Giản Thuệ gạt đi nước mắt, cô đứng bật dậy, cô biết rằng giờ cô có phản kháng cũng chỉ vô ích...cô cũng không muốn nán lại Tiêu gia thêm bất kỳ một giây phút nào.

Giản Thuệ được cô hầu nữ dìu ra phòng khách...

Đoàn người đón dâu đang vây kín cả con đường mòn, tiếng kèn trống vang vọng như xé toạc không gian.

Những nghi thức đón đâu bắt đầu được tiến hành.

Bà mối ma bước đến bên cạnh Giản Thuệ và đưa tay ra dìu cô lên kiệu hoa.

Ở vùng quê nghèo xa xôi, hẻo lánh này...việc minh hôn chỉ là một chuyện thường tình.

Đoàn người đón dâu đi qua từng con đường mòn hẻo lánh, càng khiến cho mọi thứ xung quanh thêm lạnh lẽo.

Những tiếng kèn đưa đón dâu kia hôm nay như trở nên quỷ dị, khiến người nghe phải rợn người.

Giản Thuệ vẫn nước mắt tuôn rơi ồ ạt, miệng luôn khẽ gọi tên Lạc Dao.

'Tiểu Thuệ...'

- Là Lạc Dao, là anh ấy!

Giản Thuệ vén tấm màn lên nhìn ra ngoài, thấy Lạc Dao đang cố sức đuổi theo...

- Lạc Dao!

'Tiểu Thuệ...'

Lạc Dao bị chặn lại vì sợ anh sẽ phá hoại hôn lễ.

Giản Thuệ đau đớn lòng, cô đưa tay kéo tấm màn che lại.

'Tiểu Thuệ!'

Đoàn đón dâu đã đi rất xa, nhưng Giản Thuệ vẫn nghe Lạc Dao gọi tên mình hoà lẫn trong tiếng gió.