Giáng Đầu

Chương 24



Vẫn chờ đến tối, Nhan Hi Nhiễm không yên tâm lắm cho nên cũng muốn đi theo Trầm Linh và Kỷ Thư, Trầm Linh nói lầm bầm hai tiếng, không phản đối, chỉ là cảnh cáo Kỷ Thư: "Người của mình thì tự coi chừng cho kỹ."

Kỷ Thư nghe xong lập tức muốn đánh Trầm Linh một quyền, nói thì nói thế thôi như đành để đó. Nhan Hi Nhiễm là người thật hấp dẫn, nhưng cô đã sớm hỏi rõ, người ta đã kết hôn rồi, Kỷ Thư cô còn không đến mức giao thiệp với người đã có chồng. Nói lớn tiếng như vậy, nhỡ ra Nhan Hi Nhiễm nghe được thật thì rất phiền.

- Chớ giả bộ, em cũng như tôi thôi, người không hứng thú sẽ không để ý. - Trầm Linh vừa loay hoay thần đàn trong tay, vừa tiếp tục thảo luận cùng Kỷ Thư: "Em nói xem những vu sư là nữ như chúng ta, vì sao có nhiều người tìm những cô gái để sống cùng cả đời? Đây thật là một hiện tượng kỳ quái."

- Bởi vì làm nghề này, tiếp xúc với nhiều thứ, biết rõ đàn ông không có bao nhiêu kẻ có thể tin. Hoặc là mạnh mẽ như chúng ta, không có mấy tên chịu đựng được. - Kỷ Thư nhún vai, lúc này thảo luận vấn đề này thật có chút buồn chán.

- Thế nhưng tôi nghĩ, chỉ là trùng hợp bị hấp dẫn thôi, trước kia tôi không nghĩ nhiều như vậy. Kỳ thực rất nhiều thứ, tôi không nghĩ đến. - Trầm Linh đốt ngọn nến sau cùng: "Gọi chị ta đến đây đi."

- À. - Kỷ Thư nhìn thoáng qua Trầm Linh, lần đầu tiên nghe được cô nói những lời bất đắc dĩ như thế, có chút thất thần.

Kêu Nhan Hi Nhiễm đứng ở bên cạnh mình, mới nhìn Trầm Linh: "Có thể bắt đầu rồi."

Trầm Linh gật đầu, xuất kiếm gỗ đào, lấy cờ chiêu hồn vị trí phía đông bắc và tây nam ra, dùng lửa ngọn nến đốt cháy sạch trong nháy mắt, đồng thời trong miệng niệm: "Thiên địa đồng sinh, phân tán lại tụ thành khí, tụ thành hình, lấy thần hợp thần, thần linh tương trợ ta, ta tương trợ thần linh, theo người xưa tam thông, vạn thần ứng nghiệm. Thu hút vong hồn, nhanh đến trước đàn. Lập tức tuân lệnh..."

Khi Trầm Linh niệm chú, Nhan Hi Nhiễm cảm thấy nhiệt độ không khí chung quanh giảm xuống cấp tốc, không tự chủ được ôm hai vai. Kỷ Thư nhìn thấy, an ủi: "Không có việc gì, bởi vì âm linh thoắt cái đều tụ tập đến, cho nên âm khí nặng, nhiệt độ tất nhiên cũng tụt xuống."

- Ừ. - Nhan Hi Nhiễm gật đầu, nàng đột nhiên cảm giác được hai người trước mắt kia đều rất thần bí.

Bởi vì chuyện Ti La Bình lần trước mới gặp phải Kỷ Thư, trên bản năng nàng nghĩ Kỷ Thư là người nguy hiểm, cho nên cũng không hi vọng lui tới với Kỷ Thư. Thế nhưng không nghĩ tới sau khi Kỷ Thư rời đi, trường học liên tiếp phát sinh chuyện quái lạ, nàng phải tìm Kỷ Thư hỗ trợ, bởi vì nàng thực sự nghĩ không ra còn có ai có thể giúp nàng. Tuy rằng trước đây nàng không tin, thế nhưng trải qua chuyện đó, không tin cũng phải tin. Nhưng thật ra người đang siêu độ vong hồn này làm nàng thấy nguy hiểm hơn, thậm chí có chút sợ hãi, thời khắc này Kỷ Thư so với cô bé kia, lại thấy dễ thương hơn nhiều.

Trầm Linh niệm chú xong, cắm ba cây nhang thơm, lại đốt rất nhiều phù chú và giấy tiền vàng mã để tế, mới coi như xong.

Ngẩng đầu nhìn Nhan Hi Nhiễm: "Giờ Quỷ Môn Quan mở, rất nhiều hồn phách đều tự đến nơi chúng thuộc về, nếu như chị thấy nghi thì cứ tận mắt nhìn xem?"

- Hả? - Nhan Hi Nhiễm bị lời nói của Trầm Linh làm sửng sốt, bỗng không phản ứng kịp.

Kỷ Thư cảnh giác lôi kéo Nhan Hi Nhiễm: "Này, chị lại muốn làm cái gì?"

- Không có gì. - Trầm Linh nghiêng người dựa vào pháp đàn, nhàn nhã nhìn Kỷ Thư và Nhan Hi Nhiễm: "Nhìn mặt chị ta không tin, cho nên hỏi một chút xem có muồn tận mắt chứng kiến không, nếu như sợ, quên đi."

- Không phải, tôi muốn xem một chút. - Nhan Hi Nhiễm muốn, nếu đã bắt đầu quan hệ với hai người này, sau này chắc là sẽ không an bình, nhìn thì nhìn, sớm muộn cũng gặp phải. Có một số việc luôn rất kỳ quái, hoá ra chưa chạm mặt, tiếp xúc một lần, dần dần sẽ thay đổi, sau này vẫn phải gặp lại.

- Ok, cái này rất dễ, hơn nữa chỉ một lát thôi, không để chị nhìn quá lâu. - Trầm Linh lấy một tờ giấy nhỏ, mở ra.

- Đây là cái gì? - Kỷ Thư chỉ nhìn thấy một ít bột phấn màu đen.

- Phấn mắt quạ đen, là mắt quạ đen phơi khô nghiền thành phấn. - Trầm Linh rẩy rẩy bọc giấy: "Dùng cái này sát lên mất, xong rồi tôi sẽ giúp chị ta mở mắt thì có thể nhìn thấy âm giới rồi. Cơ mà thời gian duy trì được không bao lâu, không cần lo lắng."

- À. - Tuy rằng nghe Trầm Linh nói như vậy nhưng Nhan Hi Nhiễm vẫn có chút khẩn trương.

Kỷ Thư không biết rõ trong lòng Trầm Linh muốn làm cái gì, nhưng vừa nghĩ cô không cố ý đi hại người, chỉ là lạnh lùng một chút thì cũng để tùy cô.

Trước tiên Trầm Linh dùng nhang xông mắt Nhan Hi Nhiễm, sau đó ngón trỏ và ngón giữa khép lại, để ngang hai bên mắt Nhan Hi Nhiễm, từ từ kéo ra, như mở một đôi mắt vô hình. Sau đó giúp Nhan Hi Nhiễm mở mắt, lau đi chút phấn quạ đen trên mắt Nhan Hi Nhiễm.

Trầm Linh phẩy ba cây nhang, cho Nhan Hi Nhiễm cầm trong tay: "Chị cầm giữa cây nhang được rồi, đừng đốt lâu quá, tôi nói trước, tôi sợ chị không chịu nổi, nhìn một chút là được rồi. Hơn nữa, mắt của chị chỉ cần nhìn chằm chằm cây nhang này được rồi, đây là đầu hồn, linh thể cũng sẽ xuất hiện quanh đây."

Nhan Hi Nhiễm gật đầu, làm theo Trầm Linh nói, đi đến chỗ cây nhang hướng phía đông bắc. Từ lúc cầm ba cây nhang này, Nhan Hi Nhiễm thấy bốn phía ấm hơn. Nghe được tiếng xù xì kỳ quái, không ngừng tiến vào lỗ tai của nàng, giống như là muốn tiến vào và chọc thủng thân thể nàng, giác quan cảm nhận rõ ràng như vậy khiến nàng sợ hãi. Tất cả xúc giác cũng bắt đầu nhạy cảm lên, nhưng trống rỗng không cách nào hình dung, thân người như được treo cao lên, không gian trống rỗng trong suốt dần hiện lên trước mắt, còn có một vài thứ mà nàng không biết là gì, có lẽ là một loại cảm giác, chỉ là chút thấu lạnh trong đáy lòng, không phải là trong phim kịnh dị, có hình dáng quỷ, chúng nó vô hình nhưng cũng làm kinh hãi. Sợ hãi trước đó chưa từng có, biết rõ Kỷ Thư và Trầm Linh ở sau lưng nhưng vẫn vô cùng bất lực, sợ hãi đong đầy trong lòng, bất tri bất giác khóc lên, ngồi xổm dưới đất, siết nhang trong tay.

Kỷ Thư vừa nhìn thấy Nhan Hi Nhiễm không ổn, vội vàng đi tới ôm nàng, Nhan Hi Nhiễm lập tức ghé vào trong lòng Kỷ Thư khóc lên, tay siết góc áo Kỷ Thư, giống như một cái phao cứu mạng.

Kỷ Thư vừa an ủi Nhan Hi Nhiễm, vừa lấy nhang trong tay Nhan Hi Nhiễm ra: "Được chưa? Lần nữa chị ấy không chịu nổi đâu."

- Ừ, không nghĩ tới những tên này tham ăn như thế, em xem, nhang tàn nhanh như vậy. - Trầm Linh kết luận từ nhang Kỷ Thư đưa tới, tiện tay quăng vào góc: "Đến đây đi, tôi giúp chị che mắt thì không sao nữa."

Nhìn Nhan Hi Nhiễm sợ như vậy, Trầm Linh có chút nhẹ dạ, cô nghĩ tới Trầm Liên, nàng xuyên qua bãi tha ma hẳn là còn đáng sợ hơn Nhan Hi Nhiễm, không biết sức mạnh nào khiến nàng kiên trì chống đỡ.

Trầm Linh lấy tay xóa sạch phấn mắt quạ đen trên mắt Nhan Hi Nhiễm, sau đó đốt một lá bùa trước mắt Nhan Hi Nhiễm giúp nàng che mắt, thuận tiện trừ khử vận đen trên người.

- Ở đây giao cho em, tôi về. - Trầm Linh thu dọn tàn cục một chút, lần này cô cũng không mặc kệ những hồn phách siêu độ không được như cô nói, mà là chỉ mở cửa, dẫn những hồn phách này về nơi vốn thuộc về. Không một chút nào giống tác phong của cô, nhưng cô cũng lười so đo, quan trọng nhất bây giờ là đi bệnh viện gặp tiểu công chúa của cô. Nhan Hi Nhiễm thì giao cho Kỷ Thư an ủi thì được rồi, dù sao sau đó cũng có Kỷ Thư lo.

Tiếng bước chân Trầm Linh từ từ đi xa, Kỷ Thư vẫn duy trì tư thế ôm Nhan Hi Nhiễm, cô cũng không biết phải an ủi như thế nào, ban nãy cô cũng đoán được ý tốt của Trầm Linh. Dù sao cô cũng là vu sư, dù cho không âm tà giống Trầm Linh, nhưng Hắc ma pháp cũng không phải hiền lành gì. Cô thích Nhan Hi Nhiễm, có hứng thú vô cùng với Nhan Hi Nhiễm, nhưng Nhan Hi Nhiễm chưa hẳn có thể tiếp thu bản thân cô, tiếp thu nghề nghiệp của cô. Nhưng tại sao hiện tại phải khiến Nhan Hi Nhiễm nếm chịu? Lẽ nào Trầm Linh không biết Nhan Hi Nhiễm đã kết hôn rồi sao? Huống hồ bản thân cô vẫn còn đang rối rắm.

- Tôi... có phải là rất vô dụng hay không? - Nhan Hi Nhiễm khóc, thút tha thút thít hỏi, thế nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

- Không có, chị rất dũng cảm, có thể đứng một mình ở Quỷ Môn Quan lâu như vậy. Chị là người thường, và chúng ta khác nhau, vu sư bọn tôi trời sinh có thể chất đặc biệt, cho nên ít bị âm khí ảnh hưởng. - Kỷ Thư vỗ vỗ lưng Nhan Hi Nhiễm: "Đứng lên đi, đến chỗ khác nghỉ ngơi, chị còn đứng ở cửa tử đông bắc đấy."

- Á... - Nhan Hi Nhiễm kinh sợ kêu một tiếng, nhảy dựng lên.

- Kỳ thực là do bọn tôi sai, hù dọa chị, cơ mà Trầm Linh không có ác ý, chỉ là chị ấy muốn chị biết bọn tôi là loại người gì, tiếp xúc với cái gì.

- Không có việc gì, tôi cũng hiếu kỳ, giờ khá rồi. - Nhan Hi Nhiễm cười cười: "Cám ơn em đã giúp, nếu không chị không biết nên làm gì đây, em biết trường học không được làm những chuyện này, chị không thể nào tìm hiệu trưởng mời pháp sư đến đuổi quỷ."

- Tôi biết, cho nên mới tìm Trầm Linh hỗ trợ, đổi lại là một pháp sư khác, không quét nổi một mẻ lớn đâu. - Kỷ Thư vốn định thu hồi thủy tinh vô sắc của Ngũ Vong Tinh trận chôn dưới đất, nhưng suy nghĩ một chút, lại giữ lại: "À... không có chi, tôi đưa chị trở về nhé, ngày mai tôi còn phải đi học."

- Ừ phải rồi, em còn là sinh viên, thầy cô không thích sinh viên trốn học nhé. - Nhan Hi Nhiễm nở nụ cười: "Hơn nữa, tôi có thể tự về, không thể để cho sinh viên đưa giáo viên về nhà."

- Cái này hình như không liên quan lắm... - Kỷ Thư thở dài: "Tôi không phải học sinh của chị."

- Ừ... - Nhan Hi Nhiễm còn đang do dự.

- Đi thôi. Kỷ Thư đi tới bên cạnh nàng, tự nhiên dắt tay nàng.

Nhan Hi Nhiễm càng thích cảm giác gợn sóng bây giờ, còn hơn trước đây khi gặp phải Ti La Bình được cô che chở trong lòng. Kỳ thực nàng có thể cảm giác được, Kỷ Thư và Trầm Linh là cùng một loại người. Chỉ là Trầm Linh có vẻ lộ liễu hơn, viết tất cả tâm tình lên mặt. Mà Kỷ Thư luôn cười nhàn nhạt, lại làm cho không người nào có thể đoán được cô suy nghĩ gì. Cơ mà nàng rất thoải mái khi ở cùng Kỷ Thư, tiếp xúc mấy lần với cô, nàng không tự chủ được lại đến gần, ngược lại thì Kỷ Thư vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Nàng cho rằng đó là bản năng của Kỷ Thư, nhưng bây giờ được cô nắm tay đi trên con đường vắng, nàng đột nhiên cảm thấy nếu như cứ đi thẳng mãi như vậy thì thật tốt. Nàng thích xem Kỷ Thư cười nhàn nhạt, thích xem Kỷ Thư gặp phải bất kể điều gì cũng bình tĩnh như vậy, nàng rõ ràng lớn hơn Kỷ Thư, nhưng ở trước mặt cô, nàng như một đứa trẻ.

Lẽ nào ở chung với những đứa trẻ quá nhiều, người ta sẽ trở nên ấu trĩ?

Hai người một đường đi, không có quá nhiều chuyện để nói với nhau, nhà Nhan Hi Nhiễm là do trường bố trí, ba gian hai phòng, cách trường học rất gần, cho nên nàng đều đi bộ đi làm, bởi vì trong nhà Nhan Hi Nhiễm còn có chồng nàng. Nhan Hi Nhiễm năm nay 27 tuổi, kết hôn đã sắp hai năm rồi, có một người chồng rất thương mình, nghề nghiệp ổn định, là một cô gái hạnh phúc. Kỷ Thư đột nhiên cảm giác được, trêu chọc Nhan Hi Nhiễm là sai trái. Làm bản tính ghê tởm phát tác.

Thế là lôi kéo Nhan Hi Nhiễm đưa nàng về nhà, không gặp mặt nữa, nếu không sự xuất hiện của cô sẽ có ảnh hưởng tất yếu đến Nhan Hi Nhiễm. Đoạn đường này, là lần đầu cũng là lần cuối đi cùng.