Giáng Đầu

Chương 37



Vẻ mặt con quỷ hiếu kỳ nhìn hai người đánh nhau, tựa hồ không nghĩ ra tại sao hai người này lại đánh nhau, nhưng nó không nóng nảy, cười khanh khách, phát ra tiếng cười bén nhọn như đòi mạng, chỉ cần là thịt người, chết hay sống khác nhau không nhiều, huống chi nếu như Hà Minh Hải gϊếŧ Trầm Liên, nó còn có thể ăn Trầm Liên. Trên người Trầm Liên có một sức mạnh, làm cho nó không cách nào tới gần, mặc dù nó thèm đến chảy nước bọt.

Khi nghìn cân treo sợi tóc, cửa bị một người đạp mở. Trầm Linh xuất hiện ở trước mắt của hai người. Trầm Linh khiếp sợ nhìn cảnh trước mắt, trong cơn giận dữ, bay lên hung hăng đạp hông Hà Minh Hải.

Thân thủ Trầm Linh đã luyện nhiều, một cú này tuyệt đối có thể đá gãy mấy tầng tấm ván gỗ, thế nhưng dù bị đá, mơ hồ nghe được tiếng xương sườn đứt đoạn, nhưng Hà Minh Hải lại vẫn bóp cổ Trầm Liên, có vẻ không bóp chết Trầm Liên thì tuyệt đối không bỏ qua. Trầm Linh cũng nổi giận, vung tay, lấy Hỏa Diễm phù dán trên mu bàn tay Hà Minh Hải.

Hỏa Diễm phù trong Tây Dương ma pháp trận của Kỷ Thư có uy lực rất lớn, hơn nữa tốc độ rất nhanh, loại này thích hợp để đấu trong cự ly gần. Tay của Hà Minh Hải lập tức đau nhức như bị đặt trong lửa, ngọn lửa màu đỏ chui ra từ mu bàn tay hắn, làm cho hắn phải buông tay ra, Trầm Linh nhân cơ hội đá bay Hà Minh Hải ra ngoài, vừa vặn đánh vào phía tế đàn của con quỷ, ngay cả tấm vải cũng bị kéo xuống.

Chớp nhoáng một cái, hết thảy động tác đều lưu loát nhanh chóng đã hoàn thành, cho dù dưới tình huống như vậy, Trầm Linh vẫn bình tĩnh như trước, cô không thể hoảng, nếu hoảng loạn sẽ liên lụy đến mạng của Trầm Liên.

Trầm Linh lập tức tiến lên ôm lấy Trầm Liên: "Tiểu công chúa, em không sao chứ? Em đừng làm tôi sợ."

Trầm Liên vừa được tự do và có được không khí mới, lập tức hít thật mạnh, còn hỗn loạn ho kịch liệt, nhưng cuối cùng cũng dần dần hết, thần sắc Trầm Linh mới nới lỏng, cuối cùng cũng chạy tới đúng lúc, nếu như trễ vài giây thôi, thì không gặp được Trầm Liên nữa.

- Khụ... em không sao... - Trầm Liên hít hít mấy hơi, rốt cuộc cũng khá hơn, tay nàng nắm thật chặt góc áo, nàng chỉ biết, Trầm Linh nhất định sẽ đến, sẽ đến đúng lúc.

Hai người còn chưa nói hết, chợt nghe Hà Minh Hải kêu thảm thiết, thì ra là Hà Minh Hải ngã đụng hư tế đàn của con quỷ, ngọn nến, lư hương, y phục, tất cả lăn đầy đất. Bình thường nếu ai đụng đến lãnh địa bất khả xâm phạm của con quỷ sẽ chết chết rất thê thảm, lần này còn đụng cả xương của con quỷ. Con quỷ luôn luôn rất hẹp hòi, làm sao có thể tha bổng cho Hà Minh Hải.

Trên da hắn, từng khối từng khối máu đầm đìa bị xé rách rơi xuống, theo tiếng thét tê tâm liệt phế của Hà Minh Hải, hắn không ngừng lăn trên mặt đất, nhưng dù là thế nào cũng không thoát khỏi con quỷ.

Trầm Linh lạnh lẽo nhìn Hà Minh Hải, nghĩ đó là kết cục hắn phải nhận, cũng đỡ cho cô khỏi động thủ, nhưng Trầm Liên không nhịn được, lôi kéo y phục Trầm Linh: "Linh, xin Linh, hãy cứu cậu ta."

"Ai." Trầm Linh bất đắc dĩ thở dài, tâm địa Trầm Liên quá thiện lương, vừa nãy thiếu chút nữa Hà Minh Hải đã gϊếŧ nàng. Nhưng cô không lúc nào cự tuyệt thỉnh cầu của Trầm Liên được.

Trầm Linh nhẹ nhàng buông Trầm Liên, đứng lên, đánh bùa vào con quỷ đang phách lối, nếu tế đàn con quỷ không bị hủy, nó cũng sẽ không chú ý tới sự tồn tại đáng sợ của Trầm Linh, bùa chú này làm nó chú ý tới Trầm Linh.

Con quỷ đầy oán khí và sát khí không có chỗ xả, thấy Trầm Linh cũng không kịp sợ, vọt thẳng tới Trầm Linh. Trầm Linh cười lạnh một tiếng, bàn tay mở ra về phía con quỷ, một bùa chú màu đỏ chu sa vô hình trong lòng bàn tay đánh vào người của con quỷ.

Con quỷ lập tức đau xót lăn trên đất, phát ra tiếng kêu thê lương như dã thú.

- Ở trước mặt tao mà dám lớn lối như vậy, mày cho là mày đã thành Quỷ Vương thì tao sợ à? - Trầm Linh chỉ dùng tay để phóng Lôi phù về phía con quỷ, Lôi phù mang theo linh lực của cô đánh tới thì con quỷ vừa thành Quỷ Vương làm sao có thể chịu được.

Trầm Linh tung thêm bình thủy tinh nhỏ rỗng, thu con quỷ vào, cuối cùng cũng bắt được một con sống làm mẫu, mang đi xét nghiệm, không khéo sẽ điều tra được gì đó. Còn xương con quỷ rơi bên chân cô, Trầm Linh ung dung thản nhiên đạp nát bấy. Đã không còn ký thể, con quỷ này sống không được mấy ngày nữa.

Nhưng khi quay đầu lại nhìn Hà Minh Hải máu tươi nhễ nhại kia, Trầm Linh lại mềm lòng một chút, không biết vì sao, cô bỗng nhiên nghĩ đến huyết chiến lần cứu Kỷ Thư. Cô và Kỷ Thư gϊếŧ đến đỏ cả mắt, trong ánh mắt, ngoại trừ màu đỏ chỉ có màu đỏ.

Trầm Linh cúi người xuống ôm lấy Trầm Liên, đưa cho Hà Minh Hải một lá bùa màu trắng, có thể loại trừ kịch độc con quỷ lưu lại, về vấn đề hắn có thể sống sót hay không, chỉ có thể xem may mắn của hắn, nhưng sẽ kêu xe cứu thương.

Có thể nói đêm nay cả thể xác và tinh thần Trầm Liên đều mệt nhọc, sau khi thấy Trầm Linh, cả người đều buông lỏng xuống, yếu ớt tựa ở trong lòng Trầm Linh, ngủ thiếp đi.

Đợi khi nàng tỉnh lại, Trầm Liên đã phát hiện mình nằm ở trong bệnh viện. Một tay đang truyền dịch, tay kia được Trầm Linh nắm. Trầm Linh ghé vào bên tay nàng ngủ gật. Nàng đột nhiên nở nụ cười, mỗi một lần nàng gặp chuyện không may, khi tỉnh lại người đầu tiên thấy luôn luôn là Trầm Linh. Tựa hồ cô mới là thiên sứ bảo vệ nàng, chứ không phải bà đồng gì cả. Do góc nhìn, Trầm Liên có thể thấy rất rõ ràng cái bớt khóe mắt của Trầm Linh. Bởi vì nhắm hai mắt, cho nên cái bớt hiện ra vô cùng hoàn chỉnh.

Trầm Linh luôn nói nó là thứ xui xẻo, bảo nàng đừng chạm vào, thế nhưng nàng lại không kiềm được du͙ƈ vọиɠ muốn đụng vào. Lúc này đây, nàng lại muốn đứa tay đến. Bởi vì động tác trên tay nên đánh thức Trầm Linh.

Ngẩng đầu nhìn thấy Trầm Liên đang nhìn chằm chằm cô: "Em tỉnh rồi? Có gì khó chịu không?"

- Không, em rất khỏe, Linh có mệt không? - tay của Trầm Liên xoa xoa gò má của Trầm Linh, nơi trơn bóng ấm áp.

- Không mệt, tôi quen rồi. - Trầm Linh đứng lên giúp Trầm Liên điều chỉnh góc giường và gối đầu cho nàng nằm thoải mái hơn một chút.

Lúc đang điều chỉnh, nhìn thấy một vòng vết thương màu tím nơi cổ Trầm Liên, yết hầu còn có hai vết, đó là do bị bóp quá sức để lại, cô không khỏi thương tiếc, vì sao tiểu công chúa của cô lại gặp nhiều tai nạn như vậy chứ.

- Đừng tự trách, đây không phải lỗi của Linh, huống hồ Linh cũng tìm được em đúng lúc rồi, không phải sao? Em biết Linh nhất định sẽ đến. - Trầm Liên kéo tay của Trầm Linh qua, nàng bị thương, Trầm Linh nhất định rất phiền muộn.

- Tiểu công chúa, em đừng tốt quá mức, tôi sợ tôi sẽ yêu em quá nhiều, sẽ làm hại em. - Trầm Linh thở dài, không biết nói sao về tấm lòng lương thiện của Trầm Liên.

- Linh sẽ không. - Trầm Liên mỉm cười nhìn cô, nàng tin tưởng, bất cứ lúc nào bất kỳ trường hợp nào, Trầm Linh cũng sẽ không làm thương tổn nàng.

- Em tin tưởng tôi vậy à, em phải biết rằng kết quả không thể lường trước được. Em quá tin tưởng người khác.

- Thế nhưng Linh khác, em nghĩ người đơn thuần và một lòng nhất trên quả đất này là Linh đó. Người khác không hiểu, không biết, nhưng em hiểu Linh.

Trầm Linh không được tự nhiên quay mặt đi, sắc đỏ ửng leo lên trên mặt cô, cho tới bây giờ cô chưa từng được ai khen, lại còn nói Trầm Linh cô đơn thuần, nếu như đổi lại là người khác nói, cô nhất định sẽ cho rằng là châm chọc cô, thế nhưng Trầm Liên nói, nàng thật tâm, cho nên... cô xấu hổ.

- Không thèm nghe em nói nữa... Em mới vừa tỉnh, thân thể còn yếu, nằm xuống nghỉ ngơi đi. - Trầm Linh giúp Trầm Liên điều chỉnh chăn, đắp kín đầu vai đang lộ ra bên ngoài.

- Em không có dễ vỡ như vậy. - Trầm Liên buồn cười nhìn Trầm Linh, cô quá khẩn trương rồi.

- Mấy ngày nay em bị thương nhẹ thương nặng liên tục, nếu không điều dưỡng cho tốt, về sau nhất định sẽ để lại di chứng. - Trầm Linh vỗ vỗ đầu Trầm Liên, ý bảo nàng không nên nghịch ngợm.

- Ừ. - Trầm Liên rầu rĩ lên tiếng, coi như gần đây nàng thật xui xẻo, cũng có thể tưởng tượng trước đây Trầm Linh giúp nàng ngăn cản bao nhiêu tai kiếp, chính cô cũng khổ bao nhiêu.

- Sao lại không vui. - Trầm Linh bóp bóp gò má của Trầm Liên, kéo kéo một chút, kéo ra một khuôn mặt tươi cười: "Tiểu công chúa phải cười lên mới đẹp."

- Ừ... - Trầm Liên lắc đầu, rút khuôn mặt đáng thương khỏi bàn tay quỷ dữ của Trầm Linh: "Linh, nói cho em biết chuyện khi còn nhỏ được không? Linh nhất định đã rất khổ."

- Tôi khi còn nhỏ? - Trầm Linh dừng một chút: "Không có gì đáng nói, không phải là suốt ngày học tập cách hại người sao? Nếu như em thấy tôi thua thiệt, thì bảo vệ tốt chính mình là được rồi, đừng để tôi nhận tội không phải của mình là được rồi."

- Ừ. - Trầm Liên dùng sức gật đầu, nàng lần đầu thấy thần sắc hốt hoảng như vậy của Trầm Linh, chạy ào vào gian phòng, trong mắt cô có không đành lòng, thương tiếc, phẫn nộ và khổ sở, khiến nàng hầu như quên mất mình đang ở bờ vực sinh tử, một lòng nghĩ thế nào để an ủi cô.