Nguyên Đán, mọi người tụ tập ở nhà chính họ Giang Không khí náo nhiệt.
Hà Uyển ở trong phòng bếp bận trước bận sau, trò chuyện chuyện nhà với má Ngô, Giang Bình Triều đang chơi cờ với ông cụ, Giang Đường Dã ngồi một bên cắn hạt dưa, nhìn như xem diễn.
Giang Ái ngồi trên sô pha, trên mặt ôn hòa, con ngươi chứa vẻ gì đỏ mặt, nói gì gì đó.
Như Hứa ôm một đứa nhỏ trong lòng, lẳng lặng nghe, chậm rãi nở nụ cười, mặt mày như ngọc, minh diễm động lòng người.
Theo tuổi tác tăng lên, nàng cũng trổ mã càng thêm đẹp. “Thất thần gì đó?”
Ông cụ hốt đống hạt dưa trong tay hắn, một bên nhíu mày, một bên nhìn bàn cờ, suy nghĩ đi như thế nào.
Đợi cô đi lên trước được hai bước, lộ ra người đàn ông phía sau, trong ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ của mọi người nhàn nhạt mở miệng.
“Giới thiệu một chút, bạn trai của em.”
Không thể không nói, cái giọng này, cứ như là đang nói “Giới thiệu một chút, bạn trai em đã ch*t”.
Không khí đình trệ nửa giây.
Hà Uyển khẽ động khóe môi, xấu hổ buông lời giảng hòa.
“Ha ha ha, A Ngu nói giỡn với chúng ta thôi, sao… sao lại……”
Ông cụ miết con cờ trong tay, thật lâu mới hạ xuống, cũng không nhìn ngó bên này, chỉ nói với Giang Bình Triều nói: “Đến con.”
Giang Ngu đang muốn mở miệng, bỗng cảm giác tay mình bị người giữ chặt, ý bảo gì nên giật hai lần.
Cô quay đầu, cắn răng, không trưng ra được cái dáng vẻ bình đạm như nước, nhỏ giọng nói: “Tôi đã biết!”
Cô hít sâu một hơi, ngay trước một giây mọi người còn chưa phản ứng lại, lại ném xuống một quả bom.
“Em mang thai, chuẩn bị qua năm kết hôn.” Tĩnh mịch.
Ai cũng không dám mở miệng.
Lặng lẽ nhìn về phía bóng lưng hơi cong của ông cụ.
Một trận vỗ tay đánh vỡ mấy chục giây khiến lòng người giật mình. Giang Đường Dã thổi phồng, tươi cười đầy mặt, khen: “Chị, lợi hại nha.”
Nói xong, rồi hướng về người đàn ông với vẻ mặt ôn hòa tuấn tú, quen thuộc không thôi nói: “Chu Liêm, mày được lắm.”
Chu Liêm gật đầu thăm hỏi, mục đích đã đạt, cũng mặc kệ ánh mắt giết ch*t người của Giang Ngu, mạnh mẽ nắm lấy tay nàng, cho dù là loại trường hợp này, vẫn bảo trì sự ôn tồn lễ độ của cậu ta.
“Tuy rằng trước đó đã từng tới đây với bạn Giáng Tứ, nhưng lần này tới, là chào hỏi các vị, thuận tiện thương lượng chuyện hôn sự củ tôi và A Ngu.”
Giang Ngu nổi nóng, tránh không thoát tay hắn, tức không xả được, cậu ta lại quay đầu, nói: “Đừng tức giận, không tốt cho đứa nhỏ.”
Mẹ nó.
Thằng nhóc này.
Tâm đen ch*t.
Ông cụ đứng lên, nâng mí mắt, liếc mắt nhìn hai người một cái, nói: “Người đủ rồi, ăn cơm đi.”
Không khí trên bàn cơm rất xấu hổ.
Không nói tới chuyện không tiếp nhận mối quan hệ của hai người, chỉ là tới đột nhiên, giống như trò đùa, còn mang thai.
Tuy rằng ông cụ không cao hứng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, so với tưởng tượng thì bình tĩnh, chỉ nói để cho hai người tự mình quyết định.
Như Hứa cũng bị hoảng sợ, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó nấu cơm, chuyện Chu Liêm hỏi tới Giang Ngu.
Thì ra, anh ta đã sớm có ý.
Nghĩ tới xuất thần, bàn tay trái rủ xuống dưới bàn bị ai đó nhẹ nhàng bắt lấy, từng chút từng chút, giống như sâu cắn, nắm chặt đầu ngón tay, mân mê.
Động tác nuốt đồ ăn của Như Hứa khựng lại, không dám nhìn Giang Đường Dã, cũng không dám ngẩng đầu nhìn người khác.
Chỉ có thể cúi đầu, màu đỏ lan từ bên tai lên trên mặt.
Giang Đường Dã cười tủm tỉm Mân mê, lòng bàn tay vuốt ve lòng bàn tay non mịn của nàng, tâm cũng theo đó ngứa ngáy.
“Nấc…”
Thiếu nữ bỗng nhiên nấc một cái, mọi người buồn cười, sôi nổi cười rộ lên, Giang Đường Dã cười lớn tiếng nhất.
Như Hứa đỏ mặt như sắp rỉ máu, nhưng may cũng có lý do giải thích mình thẹn thùng.
“Ăn từ từ, của con hết mà.”
Hắn luôn nói lời nói có ẩn ý, ý có ám chỉ.
Thừa dịp không ai chú ý, Như Hứa hung hăng véo hắn một cái, vội ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái.
Người đàn ông cười càng thêm vui vẻ, khóe mắt đuôi lông mày nhuốm sự tươi cười sáng rọi, mắt đen thâm thúy, môi mỏng hơi nhếch.
Lơ đãng đối mắt với Chu Liêm, trong lòng hai người hiểu rõ không nói ra mà chỉ nâng ly, cười ẩn ý.
Mày ôm gạch vàng. Tao ăn cỏ non.
Những gã trai lão làng. –
Đông lạnh buốt, mưa nhỏ rơi tí tách tí tách.
Cơm ăn xong trễ, tối nay mọi người ở lại nhà chính hết.
Như Hứa ôn bài xong, ngáp một cái, tắm xong, chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thích hợp, chui vào ổ chăn, mí mắt đánh nhau, sau một lúc lâu đã chìm vào mộng đẹp.
Không biết khí lạnh từ chỗ nào chui vào, chăn xốc lên, một cơ thể lạnh lẽo dán sát vào thân mình mềm ấm thơm ngát của nàng.
“A…”
Mơ mơ màng màng mở to mắt, Như Hứa thấy Giang Đường Dã, lúc phản ứng lại, hắn đã lật người hôn tới.
“Đợi lát nữa… Sao mà anh…?”
Như Hứa đẩy hắn ra, hắn vặn lại cánh tay gầy yếu mảnh khảnh của thiếu nữ, chốt qua đỉnh đầu, hôn không ngừng.
“Điều hoà ở phòng anh hỏng rồi.” Vừa nghe là biết gạt người.
Quần áo bị cởi ra lúc nào không hay.
Nàng cuộn lại cơ thể trần trụi tuyết trắng, tựa như đứa trẻ dịu ngoan ngoan ngoãn, đón động tác của hắn, đầu ngẩng, từ cổ đến vai, hình thành xinh đẹp đường cong rõ nét, khiến người ta sinh ra lòng tham hơn xuống.
Giang Đường Dã hôn dọc xuống, ngậm vào bầu v* mềm mại đong đưa của nàng, trong miệng mút mát, thậm chí nhẹ gặm cắn.
Như Hứa hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, khóe mắt thấm ra nước mắt, thở hổn hển, hơi thở dốc, ngón tay trắng nõn xuyên qua tóc đen của hắn, sờ ra sau cổ hắn.
Khó dằn nổi.
Cơ thể thiếu nữ mềm mại ẩm ướt, như là sữa nóng vào đông, mầm non ngày xuân, quá mức mỹ lệ.
Hắn giống một đầu quái thú, vùi vào cơ thể của nàng, mới kiếm được một chút an ủi và an tĩnh.
Thời gian tựa như chậm lại.
Hắn cẩn thận nghiền nát nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, giống người cổ đại mài mực viết, mài đến kĩ càng, lúc chấp bút, mới có thể viết ra một nét chữ đẹp.
“Ê quá…”
Như Hứa nắm chặt tay, lông mi cong v*t run run, một đôi mắt ngâm nước khép nửa rũ xuống, ngẫu nhiên phun ra hai chữ, mang theo mùi thơm.
Hắn là lần theo mùi hương đuổi theo người. Không có chỗ trốn.
–
Dục vọng của hắn từ trước đến nay chỉ nhiều không ít.
Như Hứa rùng mình cả người, mỗi một lần, nàng bị làm tới mức nước mắt chảy ròng, khóc không ra tiếng, chọc người rũ lòng thương.
Bàn tay to véo eo nhỏ không thể nắm chặt của thiếu nữ, hán gần như véo đỏ, muốn dùng lực, rồi dùng chút lực, kiềm khối thịt trơn trượt ở lòng bàn tay.
Hắn ra vào không còn dịu dàng như lúc trước.
Luôn có mấy lần, khi hắn cười đẹp nhất, là lúc làm tình cay độc nhất. Giống một gã lãng tử lương bạc thô bạo.
Trong nháy mắt đó, Như Hứa cảm thấy sự an toàn thấp nhất.
Nàng muốn hắn cho một cái ôm, một cái hôn môi, một chút va chạm, chân chân thật thật, xác thực thiết thực, cảm nhận được hắn.
Vì thế, rên rỉ ra tiếng, không hề kiên trì rụt rè, mặc cho tình ái tự do sinh trưởng.
Hắn dường như kẻ thắng nở nụ cười, khen một câu bé ngoan, rồi che lại môi thiếu nữ, thở dài, bảo là chưa phải lúc.
Ở nhà rên thì tốt hơn rồi.
Hắn luôn có nhiều thao tác gợi tình.
Thí dụ như hắn đột nhiên lơi tay, tiếng rên rỉ được miêu tả sinh động là lúc, hắn hôn lên, ăn luôn nàng.
Tựa hồ càng là mùa lạnh, người ta càng yêu cầu hấp thu tình yêu. Động vật có thể ngủ đông, người thì không thể.
Nhưng Như Hứa cảm thấy, làm tình giống như một hồi ngủ đông ngắn ngủi, ấm áp yên lặng, không cần nghĩ đến chuyện khác, chỉ cần đi theo cảm thụ của cơ thể, yêu thì được rồi.
Yêu là được rồi.
Đây là một hồi hoan ái lần sau cao trào hơn lần trước. Vô cùng nhuần nhuyễn.
Giang Đường Dã sướng tới mức nghiến chặt răng, nàng hút càng chặt muốn hắn bắn, hắn càng không để cho nàng như ý, nảy sinh ác độc phân cao thấp với nàng.
Từng chút tiếp từng chút, không ngừng nghỉ, không thỏa mãn, ghi lại dấu ấn thuộc về mình trên cơ thể của thiếu nữ, chiếm hữu chỗ mẫn cảm của nàng, lấy răng cắn, lấy đầu lưỡi liếm, giống như có làm cỡ nào cũng không đã.
Không thể không phóng đãng.
Khi độ ấm thăng hoa, lúc mồ hôi nhỏ xuống, dâng lên trào ra.
Hắn tiếp được cơ thể mềm mại củ thiếu nữ, vén mái tóc đen hỗn độn của nàng ra sau tai, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyết trắng.
Môi nàng rất mềm.
Lòng bàn tay chạm chạm môi thiếu nữ, hắn cười một cái, trong lòng nảy sinh ý đồ xấu, sau đó áp xuống.
Thôi vậy.
Rốt cuộc vẫn còn học cấp ba.
Nhiều ít nên chừa đường sống.
Lúc sau kỳ thật không tính toán bắt đầu nữa.
Mà là tiếng động không mấy bình thường vọng tới từ cách vách. Như Hứa nghe thấy tiếng của Giang Ngu.
……
Không khí kỳ quái.
Như Hứa yên lặng ôm chặt chính mình, rụt rụt ra thành giường, người kia sau đó cũng theo lại.
Nàng áp tường, hắn áp nàng.
Nói đúng ra, là “em trai” của hắn áp nàng.
Chân Như Hứa còn mềm, nàng quay đầu, ngó lên trên hục hặc, vừa vặn bình ổn Giang Đường Dã.
“Có phải anh, có hơi quá mức không vậy?” Nàng chỉ ngón tay đi xuống.
Người đàn ông gật đầu, cũng vươn một ngón tay, chỉ đi xuống. “Em trai, có phải, có hơi quá mức không vậy?”
Như Hứa chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, ôm lấy cổ Giang Đường Dã, toàn bộ người ap vào trên người hắn, rồi ở hõm cổ hắn cọ một hồi.
Người đàn ông chỉ ngón tay, chỉ Như Hứa. “Em, có phải, có hơi quá mức không vậy?”
Như Hứa đột nhiên cười rộ lên, mềm như bông, dáng vẻ rất dễ bị bắt nạt.
Hoan ái qua đi, nàng giống như càng dễ cười, mang theo sự mê mang buồn ngủ, đáng đáng yêu yêu.
“Chú nhỏ, em mới mười tám à.” “Anh vậy mà thật quá đáng đó.”
“Thêm hai năm nữa, em đã có thể gả cho anh rồi.”
Lúc nói những lời này, giọng Như Hứa thấp thấp, cũng không có ngước mắt, mí mắt hơi mảnh dường như có thể nhìn thấy màu xanh lá nhạt, có hơi ngượng ngùng, không còn quá tự tin.
Giang Đường Dã không nói gì thật lâu.
Như Hứa cũng không dám ngẩng đầu nhìn, không chờ nổi câu trả lời, chóp mũi ê ẩm, trong mắt muốn phóng thích dũng khí nóng bỏng ra bên ngoài.
Quá tủi thân.
Thiếu nữ muốn lật người mình lại, bỗng bị đè lại vào trong lòng ngực, ôm gắt gao, hận không thể khảm vào cơ thể kia.
Trên đỉnh đầu vọng đến tiếng nói của người đàn ông. “Anh suy nghĩ một chút.”
“Chú nhỏ của hai năm sau, sẽ tốt hơn chú nhỏ của hiện tại.”
“Phải làm người đàn ông tốt đúng quy cách, mới có thể cưới em được.”
Hắn cười, xoá sạch nước mắt trên mặt của thiếu nữ, nói: “Đời trước, em nhất định thiếu nợ anh rất lớn, đời này, yêu anh đến vậy.”