Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 26: Đừng đi



Như Hứa lần đầu tiên có khái niệm với cái ch*t, là khi nghe thấy tin người nuôi mình ch*t, đã vậy mà còn không kịp gặp mặt.

Toàn bộ thế giới binh hoang mã loạn.

Có người sờ sờ đầu nàng, thở dài, nàng ngây thơ chớp chớp mắt, lấy nước mắt nhìn người chung quanh, nghĩ, thì ra nghênh đón cái ch*t là nước mắt.

Theo tuổi tác gia tăng, cuộc sống không sóng không gió, vô tai vô nạn, cũng chưa từng trải qua khi một người mất là thế nào, nhiều nhất chỉ là nghe nói người nhà ai đó mất, trên đường buông một câu nén bi thương.

Cái ch*t thường thường không có dự báo. Ít nhất, ngày đó ông nội rời đi là như thế.

Tử Thần tìm tới cửa, vì sao không gõ cửa trước?

Khi nhận được điện thoại từ bệnh viện, là lúc đêm khuya.

Lúc chạy tới, bên giường bệnh tụ đầy người, trên mặt Hà Uyển và Giang Ái treo đầy nước mắt, Giang Ngu ôm bụng lớn, đầu dựa vào trong lòng ngực Chu Liêm, khóc run rẩy.

Hốc mắt Giang Bình Triều hồng rực, quay đầu đi, để cho Giang Đường Dã đi qua.

Ông cụ nằm trên giường, mí mắt gục xuống, nếp nhăn trên mặt lộ ra hết, môi răng run run, tay vươn tới máy thở, không màng người chung quanh khuyên can, kéo xuống dưới.

“Thế này… Mới, dễ chịu.”

Ông hình như muốn cười, nhưng ngay cả cười cũng là một việc cực kỳ cố sức.

Nên từ biệt thì đã từ biệt.

Ánh mắt ông cụ xẹt qua Giang Đường Dã và Như Hứa, dừng một chút, chậm rãi vươn tay.

Ông nắm tay Giang Đường Dã, đứt quãng nói mấy câu, nói, người lớn chừng này, còn khóc, mất mặt quá, còn nói Giang Đường Dã từ nhỏ đã không nghe lời, nhưng ngược lại lại nói ông xin lỗi hắn.

Ông cụ không còn nhiều sức lực.

Cuối cùng, ông để những người khác rời đi, để lại Như Hứa.

Như Hứa quỳ trên mặt đất, còn chưa nói chuyện, rớt hai giọt nước mắt trước, ngay sau đó lén lau đi, giống như trước cười cười, nhưng giây tiếp theo đã không nhịn được nức nở.

Thiếu nữ tựa đầu vào mu bàn tay già nua của ông cụ, tấm lưng nhỏ bé yếu ớt giật theo tiếng khóc run rẩy, nàng không nói nên lời, chỉ khóc lóc thảm thiết, cả mắt toàn là nước mắt.

“Vì sao lại…”

Rõ ràng vài ngày trước đó vẫn luôn khỏe mạnh.

Đôi mắt ông cụ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trần nhà, bỗng nhiên chậm rãi cười một cái, tựa như hồi quang phản chiếu, hướng bầu trời mượn chút tinh thần, nói cho xong lời còn chưa nói xong.

“Ông nhớ rõ, khi đó cháu còn nhỏ, rất sợ ông, tránh ở sau A Tứ, không dám gặp người… Khi đó ông dữ lắm, có phải không?”

Không chờ Như Hứa đáp lời, ông đã tiếp tục mở miệng: “Ông cũng không muốn trách cháu, nhưng, một khi ông nhắm mắt lại, chỉ nghĩ đến người sống, trong lòng uất giận, không muốn gặp cháu, liên quan đến A Tứ, ông không thích.”

“Ai biết, cháu là một đứa nhỏ ngốc, một hai đối xử rất tốt với ông.” Nói đến lúc này, đôi mắt ông dần dần khép lại, giống như ngủ.

Như Hứa thò lại gần, bắt lấy áo của ông, gọi một tiếng sau lớn hơn một tiếng trước, muốn gọi ông trở về, không cho ông đi.

“Về sau gả chồng…” “Ngàn vạn…”

Hai câu nói mơ hồ không nghe rõ, Như Hứa dựa cực gần, nghe được con chữ rời rạc, không dám thở đến nửa nhịp, cảm giác toàn thân cứng lại, ngồi liệt xuống dưới đất.

Chờ mọi người tiến vào, chỉ thấy ông cụ trên giường bệnh ngủ rồi, thiếu nữ trên mặt đất còn nắm tay ông, như tượng điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.

*

Hai ngày sau, Như Hứa gầy rất nhiều, một mình một người ở nhà nấu cháo.

Phát ngốc, mãi đến khi ngửi thấy mùi khét mới phục hồi tinh thần lại. Vừa lúc có người gõ cửa, nàng tắt lửa, đi mở cửa.

Ngu Dữu đứng ở cửa, so với trước càng thêm trau chuốt chói lọi, thấy Như Hứa tiều tụy, nóng lòng mấy ngày qua cuối cùng mới tiêu tan được chút.

“Tâm sự với em về Giang Đường Dã được chứ?” Cô nhướng đầu mày, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Như Hứa ngồi trên sô pha, rót cho cô ly nước, thấy ngón tay cô khẽ che mũi, rũ mắt giải thích: “Ngại quá, vừa mới ngẩn người, lơ đãng nấu cháy.”

Ngu Dữu nhíu nhíu mày, bởi vì biểu cảm của Như Hứa không quá giống như cô tưởng tượng, vì thế cô hỏi: “Ông cụ nhà em không nói gì với em sao?”

Như Hứa ngước mắt: “Nói cái gì?”

Việc đã đến nước này, cũng không có gì giấu giếm nữa.

Ngu Dữu ngồi ngay ngắn, miệng nhấp một hớp nước nhỏ, kể chuyện như bình thường: “Trước đó chị có đi tìm ông cụ nhà em, cho ông xem tấm ảnh này.”

Cô tìm tấm ảnh đưa cho Như Hứa xem. Dụng ý không cần nói cũng biết.

Tay Như Hứa rót nước bỗng nhiên mất sức lực, ly nước đổ nghiêng trên mặt đất thảm, có giọt nước văng lên trên quần áo hai người, Ngu Dữu rút giấy một bên lau một bên chỉ trích: “Em làm cái gì……”

Nói đến một nửa, lập tức ngây dại, mặt lệch sang một bên, làn da nhanh chóng đỏ lên.

“Em đánh chị?”

Cô không dám tin vuốt nửa bên mặt nóng rực, chỉ thấy Như Hứa hồng con mắt, nhìn chằm chằm nàng, gằn từng chữ một nói: “Bỉ ổi.”

Bỉ ổi.

Cả người Ngu Dữu phát run, chỉ vào Như Hứa: “Em nói chị bỉ ổi?”

“Không biết liêm sỉ, quen với chính chú nhỏ của mình, tức ch*t ông nội của mình, rốt cuộc ai bỉ ổi?”

Gương mặt cô gái dữ tợn, không thấy tác phong dịu dàng ngày xưa, lời nói vừa ra, đã giơ tay lên, muốn đánh trả.

Như Hứa bắt lấy cổ tay của cô ta, trở tay lại đánh thêm một cái tát. Nửa khuôn mặt còn lại cũng đỏ.

“Cút đi.”

Ngu Dữu oán hận nghiến răng, nhưng chỉ trong chốc lát, sửa sang đầu tóc cho mình, xem xét lớp trang điểm, lấy tư thái người thắng rời đi.

Như Hứa ngồi trên sô pha, lau lau khóe mắt chua xót, tay bắt lấy vạt áo trước ngực, gần như không thở nổi, ho khan hai tiếng, tuôn ra toàn là nước mắt và không biết làm sao.

【 Về sau gả chồng…】

【 Ngàn vạn…】 Là cháu hại.

Thì ra, là cháu hại.

*

Buổi tối, lúc Giang Đường Dã trở về, phòng khách không bật đèn. Không khí còn tràn ngập mùi khét.

Như Hứa một mình ngồi trên sô pha, đôi tay ôm đầu gối, trên TV đang chiếu một vở kịch khôi hài, nàng chỉ lẳng lặng nhìn, không cười.

“Vì sao không bật đèn?”

Giang Đường Dã mơ hồ nhận thấy có chỗ không đúng, đi qua, ôm lấy Như Hứa.

Như Hứa tránh khỏi lòng ngực hắn, đôi mắt hồng hồng cười một cái, nói: “Chú nhỏ, cháu muốn đi du học.”

Giang Đường Dã tùy tay chọn một kênh, gật đầu nói: “Có thể.”

Như Hứa run tay, nhưng nàng nhìn chằm chằm màn hình TV, nhìn chằm chằm tới khi đôi mắt phát đau cũng không dời đi tầm mắt.

Nàng tận lực làm cho tiếng nói của mình bình tĩnh, bình tĩnh hơn nữa, dường như đang nói một chuyện nhỏ đến mức không cần chớp mắt.

“Chúng ta, chia tay đi.” “Vì sao?”

Giang Đường Dã nghe ra được Như Hứa không phải vui đùa miệng lưỡi, cũng biết nàng sẽ không nói giỡn chuyện kiểu này.

“Chỉ là không thích chú nữa, hoặc là nói, không thích chú tới vậy.”

Người đàn ông cúi đầu, cầm lấy dao nhỏ và quả táo trên bàn trà, chậm rãi gọt vỏ, đưa cho Như Hứa, đối mắt với nàng, rất dịu dàng cười một cái: “Vậy thích một lần nữa đi, thích thêm một lần nữa là được.”

“Nhưng mà, chú nhỏ…”, hốc mắt thiếu nữ chứa nước mắt, môi hơi hơi mím, kiệt sức ức chế nước mắt tươi cười: “Cháu phải rời khỏi chú.”

Kỳ thật một xíu thích cũng chưa từng thiếu, mà còn thích thêm nhiều. Nhưng, em phải rời khỏi anh.

Người đàn ông đứng dậy rời đi.

Nàng nhìn chằm chằm nghệ sĩ hài diễn trên TV, cười chảy nước mắt. Càng cười, nước mắt càng nhiều.

Như Hứa nghĩ, vì sao một chút cũng không khôi hài.

*

Đêm, bọn họ ôm lẫn nhau, so với trước còn nhiệt liệt hơn, càng bừa bãi hoan ái triền miên hơn, tóc, thái dương, cổ, tất cả toàn là mồ hôi, nhưng thiếu nữ giống trước đó, nhiều nước mắt.

Nàng uống rượu xong, mặt đỏ hồng, khóc lóc hôn Giang Đường Dã nói, em thật sự rất thích anh, cô gái nhỏ non nớt mới vừa cao trào một lần, tiếng nói mềm nhũn, thừa nhận thích, nhưng ngược lại vẫn nói, em phải rời khỏi anh.

“Lặp lại lần nữa.”

Hắn nảy sinh ác độc gần như muốn tháo dỡ cơ thể của nàng, không cho sống yên ổn, không cho được thoải mái.

“Em phải rời khỏi anh.”

Như Hứa cười đến xán lạn, cũng cười đến bi thương. “Nói thật vào.”

Nhưng cô gái nhỏ quật cường, nói lại vài lần chỉ là câu “Em phải rời khỏi anh”, kỳ thật so với câu “Em không thích anh” dễ nói hơn nhiều, nhưng nàng không thốt khỏi miệng nổi, nếu nói ra miệng, chỉ sợ tối nay không có nửa miếng trái cây ngon để ăn.

Người đàn ông hút thuốc, nàng dùng miệng ngậm thử thuốc của hắn, lẩm bẩm nói: “Thì ra là vị thế này.”

Nàng nói không phải mùi thuốc lá, mà là vị khác, là vị yêu say đắm chua xót.

Sau nửa đêm, khó giữ nhất là sau nửa đêm.

Hắn ở trong phòng ngủ tới tới lui lui xâm chiếm, thiếu nữ nhỏ xinh nằm dưới người hắn, dục vọng chôn trong cơ thể mềm mại của nàng, nhưng hắn có thứ dục vọng mãnh liệt hơn muốn phát tiết, hắn ra vào làm đôi mắt nàng mê ly, nước xuân tràn lan, mềm không ra dáng vẻ gì, sau đó đè nàng ở trên tường, dùng sức đánh vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, mỗi một chút, mang theo tình yêu, cũng chứa cả hận.

Hắn hỏi, không phải em nói, em yêu anh sao?

Hắn nói, em cứ nói nỗi khổ của em ra đi, để cho anh nghe một chút. Hắn hỏi, có phải em muốn anh cầu xin em phải không.

Thiếu nữ sớm đã u mê, một mặt rên la một mặt khóc, cắn đầu vai người đàn ông, không biết vì sao sẽ thành cái dáng vẻ loạn lạc này, cũng không biết vì sao hắn hận mình, ở trong cơ thể nàng tác oai tác phúc, thậm chí dọa nàng nói rằng muốn bắn vào trong, để nàng mang thai, ôm bụng to, không cho đi đâu hết, cả đời ở bên người hắn, để cho hắn thao.

Cồn cắn nuốt thần trí.

Như Hứa sợ tới mức rớt nước mắt, vuốt bụng nhỏ, nói, đừng mà, đừng.

Người đàn ông cũng rớt nước mắt theo nàng, đã gần 30 tuổi, giống như một đứa trẻ, khóe mắt rớt nước mắt lạnh lẽo, đầu rúc vào cổ nàng, khi mút vào kèm theo một chút ôn tồn cuối cùng.

Hắn nói chuyện rù rì, tiếng nói khàn khàn không như bình thường. “Anh xin em, có thể đừng đi được không?”

Anh sống non nửa đời, chỉ từng yêu một người đau triệt nội tâm như này. Nhưng cô ấy nói, em phải rời khỏi anh.

Có được tính, là báo ứng nửa đời trước khốn nạn.

Nhưng anh đã nói với Phật Tổ rằng anh biết sai rồi, nguyện nửa đời sau thất vọng đau khổ, đổi lấy cô ấy nói yêu anh.

Nhưng người không đồng ý cho anh. Người không đồng ý cho anh.