Như Hứa trang điểm nhẹ, chọn tô màu son rực rỡ bắt mắt, mặc chiếc váy đỏ mà trước giờ nàng chưa từng thử qua, đeo giày cao gót, cầm theo áo khoác ra cửa.
Tới quán bar, xuyên qua đám người ồn ào, tìm thấy Anna.
Hai mắt Anna mở to, theo bản năng hô “oh my god”, chàng trai bên cạnh huýt sáo với Như Hứa, tràn đầy ý tứ khiêu khích.
Như Hứa không nói gì, đôi mắt ửng đỏ, không biết bản thân mình xinh đẹp nhường nào, cũng không biết vẻ xinh đẹp này bộc lộ sự mâu thuẫn nhu nhược đáng thương.
“Tớ muốn uống rượu.”
Anna nhận ra tâm trạng của Như Hứa không được tốt, sau khi xua đuổi đám con trai kia đi, lôi kéo Như Hứa đến một góc sô pha ngồi xuống, rồi giơ tay lên sờ gương mặt non mềm của nàng.
“Bảo bối, cậu bị sao vậy?”
Cơ thể có chút nóng, Như Hứa cởi áo khoác, để lộ ra đường cong tuyệt đẹp, cầm lấy rượu trên bàn, ngẩng đầu lên, không màng đến mùi cay sộc lên mũi, uống một hớp lớn.
Anna lần đầu tiên nhìn thấy hành động khác người như vậy của Như Hứa, đoạt lấy bình rượu, phủ thêm áo khoác cho nàng, ngăn trở những ánh mắt xung quanh, nói: “Xin lỗi cậu nhiều, tớ không nên rủ cậu tới, chúng ta về nhà thôi.”
Như Hứa cười một cái, khóe mắt thế nhưng lộ ra chút phong tình mỏng manh, môi đỏ cong lên, nàng dùng tay sờ sờ đầu Anna, vẫn là dáng vẻ thật nhẹ nhàng, chỉ là nhẹ nhàng đến điên cuồng.
“Tớ cũng muốn về nhà.”
“Chỉ là, tớ không biết nhà tớ ở đâu.” “Uống say, hẳn sẽ biết.”
Trong mộng, sẽ có người đưa nàng về nhà không?
Anna ngồi một bên, mới đầu giằng co với Như Hứa không cho nàng uống, sau đó lại thật sự không nhịn nổi ánh mắt đó của nàng, đành phải nhượng bộ, nói, một hớp thôi, chỉ một hớp, cũng không biết sao lại thế, đến cuối cùng hết một bình.
Có nam sinh đến gần.
Như Hứa mời người ta ngồi xuống, khuôn mặt xinh đẹp giống đóa hoa mỏng manh, duỗi tay chạm vào một cái, lập tức sẽ bị tan nát đổ máu.
Nàng nói, uống cùng tôi đi, khỏi khiêu vũ, uống được thì tôi ngủ với cậu.
Anna quá mức kinh ngạc cảm thán Như Hứa của ngày hôm nay, tựa như biến thành người khác, sự lớn mật phóng túng trong cơ thể tất cả đều thoát ra, nhưng cô không thích một Như Hứa như vậy, quá bi thương.
Cái loại bi thương này từ trong xương cốt toát ra, bạn liếc nhìn nàng một cái, là có thể cảm nhận được.
Có nam sinh ngay từ đầu đã bị khí thế dọa lui, cho rằng Như Hứa uống quá nhiều, mới có thể nói ra lời như vậy.
Cũng có nam sinh uống với Như Hứa, nhưng uống được một nửa đã rời đi, tới nơi này để tìm nhạc, không phải vì bồi quỷ rượu uống rượu.
Vì thế lúc sau, cô gái nhỏ người Trung Quốc xinh đẹp một mình ngồi trong góc uống say như ch*t.
Sau đó, Như Hứa giống như ngủ mất.
Quán bar dần thưa người, không còn náo nhiệt như lúc trước. Khi tỉnh lại, Anna còn nắm tay nàng, vẫn đang ngủ.
Đối diện lại có người ngồi xuống.
Như Hứa xoa đầu, duỗi tay sờ bình rượu, lắc lắc xem còn không, đưa cho người nọ.
“Uống trước đã, uống đủ, tôi ngủ với anh.”
Nàng nói bằng tiếng Anh, bởi vì uống say, khẩu khí rất lợi hại, nhão nhão dính dính lâng lâng, cũng không biết mình đang nói cái quỷ gì.
Nhưng người nọ cố tình nghe hiểu.
Trong tầm mắt của Như Hứa chỉ nhìn thấy tây trang thẳng thớm và giày da của người đó, hướng lên trên xem, chỉ nhìn thấy yết hầu, đầu quá nặng, nâng không dậy.
Rất gợi cảm.
Không biết cọng dây thần kinh nào đáp sai chỗ, quỷ rượu nở nụ cười, bừng tỉnh Anna đang ngủ say.
Anna xoa xoa đôi mắt nhập nhèm còn buồn ngủ, xoa đến lông mi giả cũng rơi mất, bày ra biểu cảm buồn cười, nhìn người đàn ông ngồi đối diện, từ dại ra biến thành kinh ngạc, rồi lại dại ra.
“Oh my god.”
Cô hoài nghi bản thân còn chưa tỉnh ngủ, muốn quay đầu hỏi Như Hứa một câu, nhưng người bên cạnh so với nàng còn không tỉnh táo hơn.
Nghĩ như vậy, Anna quyết định tiếp tục nhắm mắt lại vừa ngủ vừa nghe ngóng.
Nhất định là nằm mơ, nhất định là nằm mơ.
Người đàn ông đối diện chờ nàng cười xong, không nhanh không chậm cởi áo khoác tây trang, nới lỏng cà vạt, mở ra hai cúc áo, Như Hứa nhìn chằm chằm đốt ngón tay rõ ràng gợi cảm của hắn, cảm thấy dường như đã từng gặp qua người này.
Dường như đã gặp qua ở đâu. “Anh sợ em ngủ không dậy nổi.”
Người đàn ông nói câu này cũng bằng tiếng Anh, hơn nữa còn phát âm dễ nghe.
Hắn mượn xe người khác tới, không thể uống rượu.
Đi đến chỗ ở của nàng gõ cửa nửa ngày, không ai ở nhà, lướt vòng bạn bè của Anna – bạn cùng phòng của nàng, phát hiện vừa đăng một trạng thái mới, trong góc có cặp mắt say lờ đờ mê ly của nàng.
Tức tốc chạy đến đây.
Ngón tay hắn tìm được chiếc cằm nhỏ xinh của thiếu nữ, cảm giác mềm như mỡ dê, nhẹ nhàng kéo về trước, vuốt ve một cái, thiếu nữ giống như con mèo nhỏ dụi đầu, dán gương mặt nóng bỏng vào lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Hạ nhiệt độ.
Thật thoải mái.
Giang Đường Dã không bị biểu cảm của nàng mê hoặc, nâng mặt nàng lên, cẩn thận nhìn khuôn mặt đoan trang của nàng, son môi đã sớm lem, nhưng mặt mày vẫn vẫn xinh đẹp.
Nàng giống như đã trưởng thành.
Trở thành một người phụ nữ xinh đẹp.
Nhưng đối với hắn, nàng vĩnh viễn là tiểu tiểu Như Hứa xinh đẹp đáng yêu.
“Không uống thì sao có thể ngủ?”
Như Hứa đánh một cái vào tay của hắn, không cảm giác, một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể thuận theo nằm trong lòng bàn tay của hắn, mặc hắn xoa nắn.
“Tôi gạt anh đó.”
Nước mắt đong đầy khiến thiếu nữ giờ phút này thu người lại, dịu ngoan giống con dê nhỏ, nhắm mắt lại, lộ ra nụ cười nhỏ, một nụ cười xấu xa, đủ để người đàn ông nhìn thấy răng nanh của nàng.
Tựa như hình ảnh nàng nói muốn ăn hai cây kem chỉ mới ngày hôm qua. “Em gạt gì?”
Hắn hướng dẫn từng bước.
“Tôi sẽ không ngủ với anh đây, ai cũng sẽ không.”
Nàng từng chữ từng chữ bật ra, kiên định nhưng mềm mại.
Giang Đường Dã cúi người xuống, véo đau hàm dưới của thiếu nữ, giọng điệu trầm xuống, không thấy ngả ngớn phong lưu lúc trước, đôi mắt đen sắc bén thâm thúy lại nguy hiểm.
“Không bằng mở mắt nhìn tôi rồi quyết định?” Câu này là câu chữ tiếng Trung rõ ràng.
Cặp lông mi dài của nàng hơi run, chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt mơ hồ không rõ của người đàn ông, ngũ quan hán chồng chéo nhau, nàng híp mắt, nhìn nửa ngày, bỗng nhiên cứng đờ.
Đêm nay nàng mặc bộ váy đỏ này rất xinh đẹp, tôn lên màu da trắng nõn nà, tựa như người xinh đẹp như vậy, nên mặc màu sắc như thế, làm người nhìn không rời được mắt, làm người nghĩ muốn có được, cũng nghĩ muốn hủy diệt.
Sao lại nằm mơ.
Đầu ngón tay của thiếu nữ dịu dàng phác hoạ gương mặt của người đàn ông, cho đến khi chạm đến môi mỏng đang mím chặt của hắn, mới dừng lại, dùng lòng bàn tay nhẹ chà, liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, nghe thấy âm thanh run rẩy không rõ ràng của bản thân.
“Em có thể hôn anh không?” Trong mộng không cần lễ phép.
Như Hứa giữ chặt cà vạt của người đàn ông, kéo cả người hắn dưới, sau đó hướng về phía trước dùng sức cắn bờ môi của hắn, là cắn, không phải hôn, một chút cũng không dịu dàng.
Nhưng cảm nhận được. Không phải mộng.
Như Hứa hoảng hốt cảm giác người đàn ông đang ôm eo mình, hôn nàng ác hơn, đoạt lấy tất cả của nàng, đánh thức linh hồn ngu ngốc của nàng.
Nước mắt nóng bỏng nơi khóe mắt rơi xuống. Hắn tiếp được.
“Chú nhỏ…”
“Có phải anh tới đón em về nhà không?” Thế giới kỳ quái, bỗng nhiên an tĩnh.
Như Hứa nghe thấy có người nói với nàng: “Anh tới đón em về nhà.”