Như Hứa là cố ý chọc tức hắn, hắn là cố tình có ý đồ không thuần khiết.
Hai người cách rất gần, sau một hồi giãy giụa, Như Hứa gần như đã lăn vào trong lồng ngực hắn, hắn có thể ngửi được hương bưởi trên người nàng.
”Giang Đường Dã…”
Thiếu nữ cắn răng, con ngươi ngậm nước mắt, nghiêng nghiêng đầu liếc hắn, vẻ lấp lánh sống động khiến tim người bị nhìn đập hẫng một nhịp.
Trong lòng Giang Đường Dã bị tiếng gọi này của nàng dấy lên cơn sóng, cảm thấy nàng giống như con nhím nhỏ, giả vờ che giấu vỏ gai, phơi ra cái bụng nhỏ mềm mại của mình, ngay cả hắn cũng bị lừa gạt.
Thì ra, lúc nàng quát người mới sinh động nhất.
Hắn vươn ngón tay ra, khều khều cằm nhỏ của nàng, như trêu đùa thú cưng, được một lúc thì mạnh tay, để lại dấu tay hơi hơi hồng trên da thịt nàng.
“Cháu còn muốn quậy nữa?”
“Gọi một tiếng chú nhỏ, chú sẽ thả cháu đi.”
Nói vừa dứt lời, hắn bắt lấy tay Như Hứa gia tăng lực.
Như Hứa bắt được cơ hội, cắn vào cánh tay của hắn, lúc đầu thì cắn rịt lấy, tựa như quắp lấy một miếng thịt, lúc sau miệng càng lúc càng mỏi, còn có cả vị máu nồng đậm ùa đến, đành phải nhả ra.
Sau khi cắn đã, nhìn thấy miệng vết thương chảy máu đầm đìa, có chút hơi sợ, sợ hãi lui về phía sau.
Giang Đường Dã sờ sờ dấu răng, đau thì đau, nhưng trong lòng lại có loại cảm giác kì dị, không thể nói lên lời, có vẻ như đã bị tê rần một ít.
“Ngủ đi, lúc khác lại giải quyết với cháu.” Hắn đi rồi.
Như Hứa nằm trên giường phát ngốc một lúc, chùi đi vết máu ở khóe miệng, rũ mắt, che lại suy nghĩ nhàn nhạt trong mắt.
Cắn đủ tàn nhẫn.
Hắn mới có thể nhớ lâu một chút. Duy trì hứng thú lâu một chút.
Một đêm không bình tĩnh cứ thế qua đi nhanh chóng.
Ngày hôm sau, lúc Như Hứa đi học, quầng mắt thâm nặng, Lục Giảo liếc mắt một cái đã nhìn ra, hỏi nàng có phải học đến khuya quá không.
Như Hứa học từ đơn tiếng anh, dừng một lúc, nói: “Đánh nhau đi.” Câu trả lời chọc cho Lục Giảo cười sảng khoái.
Thời gian nghỉ trưa, Như Hứa tìm được Giang Ái trên sân thượng của trường, chị ấy và Chu Mục đang ở với nhau, biểu tình trùng xuống, hình như đang nói gì đó.
Nhìn thấy Như Hứa, Giang Ái giật mình, hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Như Hứa lược qua đoạn mông bị đánh, giương mắt liếc qua Chu Mục, ngày đó chỉ thoáng thấy qua kẽ cửa, lúc này mới thấy rõ bộ dáng của cậu ta.
Thiếu niên nhuộm tóc, ngũ quan tuấn mỹ, không mặc đồng phục, gu đồ rất chất, dáng người cao gầy, giống móc treo quần áo, nghe đồn hấp dẫn không ít nữ sinh ngây thơ.
Nhận ra ánh mắt đánh giá của Như Hứa, cậu ta lạnh lùng nhìn lại, sau đó liếc mắt một cái lại qua ra nhìn chằm chằm Giang Ái.
Như Hứa giữ chặt tay Giang Ái, nhẹ giọng nói: “Bị chú nhỏ phát hiện rồi, nhưng chú ấy nghĩ là em.”
Giang Ái lập tức nắm chặt tay Như Hứa, phấn môi khẽ nhếch, lại không biết nên nói gì.
“Tương kế tựu kế, khiến cho chú ấy nghĩ là em, nếu thím có hỏi đến, chị cứ nói mình không liên quan gì đến Chu Mục, là em và anh ấy ở bên nhau. Em với chị luôn luôn bất hoà, đoạt lấy đồ của chị cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu thím có hoài nghi, khẳng định sẽ đi hỏi chú nhỏ. Nếu chú nhỏ nói không phải, thím sẽ hỏi lại em, nếu chú nhỏ nói phải, thì quá tốt.”
Giang Ái lập tức lắc đầu, nói không được.
Như Hứa cười một chút, nói: “Không có gì không được, chị coi như giúp em một cái ân tình, được không?”
Giang Ái nghe lời này mà hồ đồ.
Chu Mục kéo Giang Ái qua, ôm vào trong ngực, gật gật đầu: “Anh đồng ý, bằng không mẹ của em khẳng định sẽ nhìn chằm chằm ch*t em, anh nhớ em chịu không nổi thì làm sao bây giờ.”
Gương mặt Giang Ái ửng đỏ, đá cậu ta một cái. “Nói bừa cái gì đấy.”
Chu Mục xoa nhẹ mái tóc, thở dài: “Nói thật mà, ông đây không muốn bị mẹ em nhìn chằm chằm, ông đây chỉ muốn yêu đương với em.”
Gió ngày hè thổi qua, thời tiết vừa nóng vừa khô loạn xạ. Như Hứa nghĩ, đúng rồi, đây mới là lưỡng tình tương duyệt.
*lưỡng tình tương duyệt: song phương đều có tình cảm
Nhớ đến dấu răng của mình, khóe môi rũ xuống, chợt thấy tràn đầy châm chọc.
Mấy ngày kế tiếp, Như Hứa thường xuyên đến lớp Giang Ái, không phải đến tìm Giang Ái, mà đến tìm Chu Mục.
Bữa sáng có sữa bò trứng gà, trưa thì có cơm tình yêu tiện lợi, tan học thì chờ nhau về chung, không ngại ngần chuyện không tiện đường.
Học sinh trong trường hoặc nhiều hoặc ít đều biết về mối quan hệ giữa Giang Ái và Chu Mục, vốn tưởng rằng lúc trước mẹ Giang Ái tới trường làm lớn chuyện một trận, xem như đã kết thúc, ai ngờ lại nhảy ra một Như Hứa ở giữa, khá phức tạp.
Chị em tranh chấp vì một nam sinh. Nghe cứ như là một vở diễn thật lớn.
Chưa biết ai thắng ai thua, tất cả đều mong chờ kết quả.
*
Nói đến Giang Đường Dã.
Từ nhỏ, hắn đã cùng Thẩm Ngân, Chu Liêm chơi với nhau, ba người họ là mặc chung một cái quần mà lớn lên.
Chuyện là, nếu như một cái quần chỉ có hai ống, thì Giang Đường Dã nhất định chiếm một ống, Thẩm Ngân và Chu Liêm chia một ống còn lại.
Nói đến tính cách ba người, thì mỗi người một tính.
Giang Đường Dã ngoài mặt mê chơi, nhưng tâm tư thâm sâu, ai lỡ chọc hắn không cao hứng, nhất định phải chịu khổ lại gấp trăm ngàn lần.
Thẩm Ngân thoạt nhìn không đáng tin cậy, thực tế đúng là không đáng tin cậy, hơn nữa có hơi hèn, vừa xảy ra chuyện, so với bất kì ai khác đều chạy nhanh hơn.
Chu Liêm là người duy nhất sống có quy tắc, khi đi học, là người học giỏi nhất trong ba người, học xong cũng không thừa kế sự nghiệp của gia đình, một hai đòi đi làm giảng viên.
Đối với chuyện yêu đương của Như Hứa, thái độ của hai người cũng đối nghịch nhau.
Thẩm Ngân đang uống nước, phun ra một hớp, suýt nữa bắn trúng mặt hai người kia, ngay sau đó lộ ra một nụ cười ti tiện.
“Cải thìa nhà mày trổ bông.” “Trổ mẹ mày.”
Giang Đường Dã chuyển hướng sang Chu Liêm, thái độ nghiêm túc, khiêm tốn thỉnh giáo.
“Giáo sư Chu, thầy nói xem, việc này nên làm gì bây giờ?”
Mặt mày Chu Liêm ôn hòa giống như vị Phật Tổ trẻ, thời thời khắc khắc đều toả ra ánh sáng phổ độ chúng sinh.
“Đã dạy học nhiều năm, tao cảm thấy không nên ngăn cản, nếu hai đứa nhỏ thật tình yêu nhau, thì mày nên ủng hộ mạnh vào.”
Ủng hộ mạnh…
Đoạn tình cảm đó chẳng phải mới chỉ bắt đầu thôi sao?
Giang Đường Dã gác hai chân lên bàn trà, cả người rơi vào sô pha, nhìn trên TV chiếu phim thần tượng, hừ nhẹ một tiếng: “Tao thì lại muốn bóp ch*t từ trong trứng nước.”
Thẩm Ngân lắc đầu, xoè năm ngón tay, rất không đồng tình: “A Tứ, nói một câu công bằng, mày đã bỏ đi năm năm, một tay tao thế mày chăm sóc đứa nhỏ, cho nên, nếu muốn bóp ch*t, phải để tao làm.”
Giang Đường Dã rút một điếu thuốc, đốt lửa xong thì kẹp giữa hai ngón tay thon dài, hít một hơi, phun ra một làn khói xám nhàn nhạt, mắt đen trầm tĩnh, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Thẩm Ngân, tao có hơi hối hận.”
“Năm năm đó, không nên để con bé ở lại.”
Sau khi ba người tụ họp xong, Giang Đường Dã không về nhà, mà đi đến một tiệm xăm hình.
Thợ xăm là một cô gái, thuộc dạng yêu diễm xinh đẹp, nhìn thấy Giang Đường Dã không nói hai lời, huýt sáo trước.
“Anh trai, muốn xăm chỗ nào?”
Giang Đường Dã vươn cánh tay, bày ra vết răng cắn của Như Hứa hai ngày trước, sát phía trong khuỷu tay, đã mờ đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể thấy rõ một vòng dấu vết.
Thợ xăm cười đến hoa nở tán loạn, ngón tay lưu luyến đường gấp rõ ràng trên cánh tay, nhả khí như lan, nói:
“Anh trai đây chắc lúc trên giường quá lợi hại, nên mới bị cắn.”
Giang Đường Dã bắt ngược lại bàn tay đùa giỡn của cô gái, cười đến đa tình: “Muốn thử không?”
Quá trình xăm rất nhanh, không cần phác họa trước, vì không muốn dấu vết bị biến mất, muốn nó nằm đó mãi.
Đầu kim châm thủng da, chảy máu, hắn lại không nhíu mày dù chỉ một chút, thầm nghĩ, đóng vai người chú tốt cũng thật khó, không biết có thể đóng tới khi nào.
Hắn luôn luôn tùy tâm làm việc, đi một bước nhìn một bước, tùy ý lại còn tùy hứng, không màng hậu quả.
Làm thì làm, yêu thì yêu.
Gọi hắn một tiếng chú nhỏ thì thế nào.
Chờ tới thời điểm chín mùi, còn không biết ai cắn ai.
Hắn xác thật muốn đối xử thật tốt với Như Hứa, làm một người chú tốt, nuôi nàng cả đời cũng không sao, duy trì cái tình thân này ngoài mặt, chờ thêm một đoạn thời gian phai nhạt, nàng muốn nói chuyện gì cũng được.
Nhưng hắn nhất thời hứng khởi không kiềm được, nên không cho phép xuân sắc ra khỏi vườn hoa.
Xăm xong trả tiền, lúc Giang Đường Dã đi ra ngoài, bị nữ thợ xăm giữ lại: “Anh trai không muốn thử xem à?”
Cô nàng có ý ám chỉ.
Gần đây dục vọng của Giang Đường Dã không lớn, đặc biệt sau giấc mộng xuân lần trước.
Con ngươi người đàn ông dát vẻ nhu tình, nhưng cũng chỉ là dát mà thôi.
Nói không chừng hắn sẽ hôn người, hãy sẽ bóp ch*t người, không đoán được.
“Cỡ cô không đủ “dậy” nổi.”
Hắn ném xuống một câu, cũng không quay đầu lại rời đi.
Nữ thợ xăm đã từng gặp qua rất nhiều nam si oán nữ, tôi vì người chịu đau khổ xác thịt, xăm lên ấn kí thuộc về lẫn nhau, tựa như chân ái là vô địch.
Nhưng hôm nay, người này tới xăm dấu răng, rất đặc biệt. Đặc biệt bạc tình.
Hắn chỉ đơn thuần giữ lại điều hắn tưởng niệm, không hề có tình yêu.