Mông Nham lấy áo ngoài ném lên người nàng, "Mặc tốt quần áo, đi theo ta."
Phó Phái Bạch không hỏi nhiều, nhanh nhẹn khoác lên áo ngoài đi theo Mông Nham ra khỏi phòng, bên ngoài biển trời mênh mông còn tối, hai người đi rất khẽ, Mông Nham mang theo nàng rẽ trái rẽ phải, khi thì leo cầu thang, khi thì đi xuống, khoảng nửa nén hương sau dẫn nàng đến lối vào của một sơn động.
"Chính là nơi này."
Cửa động phi thường kín đáo, xung quanh mọc không ít dây leo xanh tốt, độ lớn chỉ vừa đủ cho một người đi qua.
"Đây là?", Phó Phái Bạch nghi hoặc hỏi.
Mông Nham cũng không giải thích, duỗi tay kéo xuống dây đằng, dẫn đầu chui vào cửa động, "Nhớ theo kịp."
Hai người tiến vào sơn động đi một hồi, sơn động liền trở nên rộng rãi thông thoáng hơn, trước mắt xuất hiện một huyệt động to lớn mà trống không, từng tảng đá xám xịch hình thù khác lạ bám chặt vào trần hang cùng vách tường tường xung quanh, đột nhiên bị ngọn nến mỏng manh chiếu sáng, không kịp phòng ngừa nhìn đến, giống như một con dị thú.
Mông Nham từ trong ngực lấy ra mấy ngọn nến, thắp sáng cắm từng cái vào các góc, giải thích nói: "Có rất nhiều hang động như vậy trong Triều Tuyền Phong, thanh âm bên trong không truyền ra ngoài, hơn nữa nơi này thập phần hẻo lánh, tiếp theo ngươi mỗi ngày đúng vào hai canh giờ dần, mão thay phiên tới đây, ta giúp ngươi luyện công, luyện một canh giờ liền về, còn có, không được tiết lộ chuyện ta dạy võ công cho ngươi, cho dù bất luận kẻ nào cũng không thể nói, làm được sao?"
Phó Phái Bạch gật đầu.
"Hảo, hôm nay ta trước tiên dạy ngươi kiến thức căn cốt của võ học, vai kỹ, eo kỹ, chân kỹ, hình tay, thủ pháp, bước hình, bộ pháp, các loại kỹ xảo nhảy, uốn thân, chờ ngươi nắm vững những thứ này, ta lại dạy ngươi nội công, sau đó kết hợp binh khí, cứ như vậy từng bước một."
"Bây giờ ta liền đánh một bộ quyền pháp, thoạt nhìn đơn giản, nhưng kỳ thật ẩn chứa hết thảy thân pháp trong võ học, ngươi xem kỹ", hắn dứt lời, hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên sắc bén, hai chân tách ra đứng yên, thân mình trầm xuống, quả đoán tung một quyền về phía trước.
Mông Nham một bên múa may chiêu thức, một bên cao giọng nói: "Mắt phải độc*, tay phải gian**, chân đạp trung gian mà vào, quan sát đối phương phải minh mẫn sáng suốt, tay có khả năng xoay chuyển, chân có lực công kích, hai khuỷu tay không rời xương sườn, đôi tay không rời tầm vai."
*tàn nhẫn
**ác độc
Hắn thân cao thể tráng, nhưng thân hình lại vô cùng linh hoạt, nhất chiêu nhất thức chứa đầy sức mạnh.
"Lợi dụng lúc đối phương không phòng bị mà tấn công, bất ngờ xuất thủ. Chân trước lợi dụng chân sau cong lấy lực. Chân sau lợi dụng chân trước đón lực. Trước sau kết hợp lại, đầu tiên tiến lên bằng chân trái sau đó......"
Phó Phái Bạch mở to hai mắt, có chút hoa mắt, này đó chiêu thức hoàn toàn bất đồng với kiếm chiêu nhu hòa như nước, thân mình nhẹ như yến của Lục Yến Nhiễm, Mông Nham mỗi một quyền, mỗi một cước, đều ẩn chứa mười phần lực lượng, mạnh mẽ bá đạo.
Đánh xong một bộ, Mông Nham thu động tác, điều chỉnh hơi thở, "Ngươi hiểu chưa?"
Phó Phái Bạch ngơ ngẩn gật đầu, bị một màn này choáng ngợp, "Mông đại ca, nguyên lai ngươi biết võ công."
Nàng lúc đầu còn tưởng rằng Mông Nham chỉ là một cái tổng quản tạp dịch bình thường, bây giờ xem ra, rõ ràng là cao thủ thâm tàng bất lộ, kia hắn vì sao lại ẩn cư ở đây, cam tâm tình nguyện làm một người bình phàm đâu.
Mông Nham thần sắc không đổi, nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ ước định của chúng ta, việc này không thể để cho bất luận kẻ nào biết".
"Vừa rồi ta không yêu cầu ngươi ngay lập tức nắm vững quyền pháp, nhưng ngươi nhất định phải ghi tạc trong đầu, lúc rảnh rỗi liền tự mình nghiền ngẫm."
"Hiểu rồi, ta đây hiện tại liền bắt đầu luyện sao?"
Mông Nham híp híp mắt, "Không vội, ngươi trước đứng bộ tấn đi."
Chờ Phó Phái Bạch vào tư thế tấn, hắn nhặt một hòn đá hình thù kỳ quái, đặt lên đỉnh đầu Phó Phái Bạch.
Viên đá gập ghềnh, lắc lư lảo đảo trên đầu Phó Phái Bạch.
"Đứng một giờ, hòn đá trên đầu ngươi không thể rơi xuống, nếu như rớt xuống, liền bắt đầu lại từ đầu, hiểu chưa?"
Phó Phái Bạch chớp chớp mắt, biểu thị đã hiểu.
Mông Nham ngáp một cái, đi qua tìm một chỗ bằng phẳng nằm xuống, hai tay gối sau đầu, híp mắt nói, "Ta ngủ một lát, một canh giờ sau kêu ta."
"Ân."
Hang động trống vắng dần vang lên tiếng ngáy đều đặn, quy luật, Phó Phái Bạch đứng tấn, lúc đầu còn cảm thấy nhẹ nhàng, theo thời gian trôi qua, thân thể bắt đầu nóng lên đổ mồ hôi, vốn dĩ huyệt động này tương đối âm lãnh, nhưng nàng hiên tại khô nóng vô cùng.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, nàng hai chân có chút phát run, hai tay cũng thấy trầm trọng dị thường, lưng mềm nhũn, viên đá trên đỉnh đầu khẽ đong đưa, nàng siết chặt tay, cắn răng kiên trì.
Lại qua thời gian một chén trà nhỏ, tư thế đứng tấn của nàng đã sớm không còn chuẩn nữa, hai chân đau nhức đến không khống chế được run lên, cuối cùng, hòn đá rơi xuống đất.
Tiếng ngáy cũng vào lúc này dừng lại, Mông Nham xoay người đi tới, nhặt cục đá lật qua lật lại trên tay, nhìn vẻ mặt Phó Phái Bạch thất lạc không cam lòng, nói: "Không sao, tiểu tử, ngươi không có nền tảng, tiểu thân thể này có thể đứng nửa canh giờ đã là không dễ, hôm nay đến đây thôi, ngày mai tiếp tục."
Phó Phái Bạch vẫn là không cam tâm nói: "Ta còn có thể luyện tiếp."
"Ta đã nói phải tập từng bước theo tuần tự, ngươi còn nghĩ một bước lên trời, từ từ tới, trước tiên đặt nền móng vững chắc, chờ ngày nào đó ngươi có thể nhẹ nhàng đứng một canh giờ, liền có thể bắt đầu học bộ kia quyền pháp."
Mông Nham đều nói như vậy, Phó Phái Bạch chỉ có thể gật đầu, nàng biết muốn luyện võ công liền không thể gấp, nhưng chính là nhịn không được muốn học nhanh một chút, nếu như nhanh hơn một chút thì có thể báo thủ rửa hận cho người nhà.
Hai người rời khỏi sơn động, lúc này mặt trời chính thức xuất hiện sau rặng mây ở phía đông, Phó Phái Bạch nhìn xa xa ánh nắng vàng kim rực rỡ, thân thể mỏi mệt đến cực điểm, nhưng sương mù trong lòng bị quét sạch.
Liên tiếp mấy ngày, Phó Phái Bạch đúng giờ đi vào trong động đứng tấn, Mông Nham có đôi khi sẽ đi cùng, có đôi khi sẽ vì không dậy nổi mà để Phó Phái Bạch đi một mình.
Hôm nay Phó Phái Bạch một mình một người, ngựa quen đường cũ, đi đến hang động, đứng bộ tấn xong, mồ hôi đổ đầm đìa, bây giờ nàng đã đứng được lâu hơn so với trước kia, tiến bộ mỗi ngày có thể nhìn thấy bằng mắt thường khiến nàng cảm thấy thoải mái về cả thể chất và tinh thần, ra khỏi hang, nàng theo thói quen nghỉ chân thưởng thức bình minh, kết quả liền nghe được một giọng nữ xa lạ từ phía sau.
"Ngươi là ai?"
Phó Phái Bạch quay đầu lại nhìn, là một gương mặt xa lạ nàng chưa bao giờ gặp qua trên núi, thiếu nữ ước chừng trạc tuổi nàng, ngũ quan nhỏ nhắn tinh xảo.
Thấy Phó Phái Bạch không trả lời, thiếu nữ tiến lên hai bước, kiêu căng hất cằm, hỏi: "Ta đang hỏi ngươi đó, ngươi là ai?"
Phó Phái Bạch nhìn đối phương một thân tơ lụa phú quý, rũ mắt đáp: "Ta là gã sai vặt mới trong phong."
Thiếu nữ chắp tay sau lưng đi quanh Phó Phái Bạch hai vòng, đánh giá thiếu niên trước mặt, "Khó trách ta chưa từng thấy qua ngươi, ngươi kêu gì?"
"Phó Phái Bạch."
Thiếu nữ gật gật đầu, nói tiếp: "Thời gian này, ngươi không ở sau núi làm việc, lại còn ở chỗ này lén lén lút lút, nói, ngươi đang làm gì?"
Phó Phái Bạch cứng họng, nghĩ tới chính mình vừa rồi chỉ đứng ở chỗ này xem mặt trời mọc mà thôi, như thế nào liền biến thành lén lút quỷ, nàng bất động thanh sắc ngước mắt nhìn cửa động sớm được che giấu tốt, trả lời: "Ta đến đây xem mặt trời mọc."
Thiếu nữ nhăn mày, tựa hồ đang phán đoán xem lời Phó Phái Bạch nói là thật hay giả, một lúc sau mới thả người, "Được rồi, ngươi đi đi."
Phó Phái Bạch như trút được gánh nặng, bước chân như bay rời đi, chờ trở lại hậu viện lại đem một màn phát sinh nói cho Mông Nham nghe, Mông Nham vỗ trán, hỏi: "Tiểu cô nương mà ngươi nói có phải hay không mang một cây trâm cài tóc bằng vàng?"
"Không chú ý nhìn."
"Dù sao, trong Thiên Cực Tông của chúng ta, cũng chỉ có một vị đậu khấu niên hoa* tiểu cô nương thích mặc một thân hoa y như ngươi nói thôi, chính là phong chủ thân muội muội, tông chủ tiểu nữ nhi, Lục Thanh Uyển."
*đậu khấu niên hoa: tầm 13, 14 tuổi.
Phó Phái Bạch có chút giật mình, nàng vẫn luôn cho rằng phong chủ là tông chủ duy nhất nữ nhi, nguyên lai còn có một cái muội muội.
Nàng nghĩ tới kia tiểu cô nương bộ dáng trương dương, lại nghĩ tới Lục Yến Nhiễm một bộ lãnh đạm tự kiềm chế, ngập ngừng nói: "Phong chủ cùng nàng muội muội tính cách thật đúng là khác biệt."
"Nhị tiểu thư vừa ra đười không lâu, tông chủ phu nhân lâm bệnh qua đời, cho nên tông chủ càng thêm thương tiếc tiểu nữ nhi tuổi còn nhỏ đã mất mẹ, vị này nhị tiểu thư từ nhỏ được yêu thương sủng ái, tính cách khó tránh khỏi có điểm ngang ngược, ngươi lần sau thấy nàng liền đi đường vòng, nàng nổi danh là tiểu bá vương trong tông, ngay cả tông chủ đều quản không được nàng, chỉ có lời phong chủ nói nàng mới nguyện ý nghe một ít."
Phó Phái Bạch thành thành thật thật gật đầu, bắt đầu giải quyết công việc ngày hôm nay.
......
Bên trong Triều Tuyền Phong rừng trúc, nhị tiểu thư Lục Thanh Uyển luôn hoành hành ngang ngược hiện tại đang ngoãn ngoãn dựa vào tỷ tỷ nàng đầu vai, mặt mày dịu ngoan, "A tỷ, ta nhớ ngươi, ngươi có nhớ Uyển Nhi không?", Lục Yến Nhiễm biểu tình bình đạm như thường, ngữ khí nhưng thân thiết hơn nhiều, "Tự nhiên là nhớ, lần này đi ra ngoài du ngoạn nhưng có gặp chuyện rắc rối?"
Nói đến cái này, Lục Thanh Uyển liền không cao hứng, nàng nhỏ giọng oán trách: "Đều do cha, ta đã nói không muốn nhiều người đi theo, hắn một hai phải phái nhiều người như vậy, bọn họ cả ngày vây quanh ta, cái này không cho làm, cái kia cũng không cho làm, thật sự không thú vị."
"Hiện nay thế gian loạn lạc, nữ nhi gia bên ngoài luôn dễ gặp nguy hiểm, phụ thân làm như vậy cũng vì lo lắng ngươi."
"Lần sau a tỷ mang ta đi ra ngoài chơi, được không?"
"Hảo, ngươi trở về còn chưa đi gặp phụ thân đi, mau đi thỉnh an phụ thân."
"A tỷ không đi sao?"
"Ta lát nữa còn có việc, ngươi đi đi."
Lục Thanh Uyển lưu luyến từ biệt Lục Yến Nhiễm, đi về phía Thanh Liêu Phong.
Trừ bỏ Thương Khung chủ phong, Thanh Liêu Phong là phong lớn thứ hai ở Tấn Sơn Vân, bởi vì đây là nơi tông chủ Thiên Cực Tông sinh hoạt, bang qua cầu treo, liên tục đi về phía trước trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ, ánh vào mi mắt là những điện đàn khổng lồ, trống trải, lầu các cao vút, rường cột chạm trổ, vô cùng đồ sộ.
Lục Thanh Uyển chạy vài bước vào chính điện, nam nhân trung niên ngồi trên ghế chủ vị trong đại điện đang chúng thuộc hạ phía dưới công đạo điều gì, xa xa nhìn thấy chính mình tiểu nữ nhi tiến đến, mặt mày nghiêm trang ngay lập tức dịu đi, từ trên ghế đứng dậy đón nàng, vui vẻ ra mặt nói: "Uyển Nhi, ngươi nhưng đã trở lại."
Mọi người đồng thanh kêu lên: "Tham kiến nhị tiểu thư."
Lục Thanh Uyển kéo cánh tay Lục Văn Thành, một bộ mềm mềm tư thái tiểu nữ nhi, "Bởi vì ta nhớ cha, cho nên liền gấp không chờ nổi đã về rồi."
Lục Văn Thành vẻ mặt từ ái, "Hảo hảo hảo, còn chưa ăn sáng đi, đợi lát nữa ăn cùng cha được không?"
Lục Thanh Uyển tự nhiên là vô cùng cao hứng đáp ứng.
"Uyển Nhi, ngươi ngồi bên cạnh cha", Lục Văn Thành nói, một chút cũng không kiêng dè tiếp tục thảo luận công vụ với thuộc hạ.
"Lần này Lạc Ảnh Giáo ngã ngựa bị tiêu diệt, vô cùng phấn chấn nhân tâm, các môn phái đều đóng góp không ít, cho nên võ lâm đại hội chúc mừng nhất định phải chuẩn bị chu đáo, đều rẽ rõ sao?"
"Vâng, tông chủ."
"Đều phân phó xuống đi, dự kiến ba ngày nữa sẽ tổ chức đại hội tại Thương Khung Phong."
Tin tức Thiên Cực Tông muốn cử hành đại hội chúc mừng nhanh chóng truyền khắp chốn võ lâm, đại hội lần này mời hơn hai mươi môn phái lớn nhỏ không đồng nhất được, ước tính khoảng vài trăm người đến tham dự, điều này khiến cho các phong của Thiên Cực Tông bắt đầu bận rộn, cũng gián đoạn thời gian luyện công buổi sáng của Phó Phái Bạch, nàng chỉ có thể đến sơn động luyện công sau khi mọi người đã ngủ say.