Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 73: ¸.•´¨¤ ÁM TỘC RA TAY





Vi Sinh Từ trở lại Phương Hồ Ủng Thúy, đương nhiên cũng cầm theo văn thư bồi thường. Lam Tiểu Sí mở ra xem xét

Vi Sinh Từ có chút bất an, hỏi ‘có thể chứ?” Thê tử đang mang thai, hắn rất hi vọng có thể làm gì đó cho nàng

Lam Tiểu Sí ôm cổ hắn, hôn hắn một cái “đương nhiên có, phu quân của ta là tuyệt nhất”

Vi Sinh Từ nghiêm túc nói “hai mươi vạn lượng có phải quá nhiều không? Nếu nhiều, ta đến bảo bọn họ giảm thêm một chút, hoặc ngươi đừng đền, bọn họ dám đến, ta giúp ngươi đánh bọn họ”

Lam Tiểu Sí cười đến ôm bụng “Từ thiếu gia, không thể, buôn bán không thể chỉ dùng nắm đấm. Nhất là hiện tại sản nghiệp của Vũ tộc rất nhiều, chúng ta không quản hết mọi mặt, cho nên có thể sử dụng tiền để giải quyết thì tốt nhất không cần dùng phương pháp khác. Ngươi làm rất khá, tiết kiệm giúp ta một khoản lớn nha”

Nghe nàng nói vậy, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm “ta…ta có thể sờ đứa nhỏ không?”

Lam Tiểu Sí cầm tay hắn đặt lên bụng mình, hai người dựa vào nhau, nhu tình vô hạn

Chiều hôm đó, Lam Tiểu Sí lệnh cho Vũ nhân đem hai mươi vạn lượng bạc đưa đến Thái Cực Thùy Quang. Sau đó, mọi người hoảng sợ phát hiện, nàng tựa như nếm được ngon ngọt, chỉ cần có môn phái đưa ra chứng cứ bất lợi cho Vũ nhân, nàng liền phái Vi Sinh Từ đến xác minh. Mọi người đương nhiên bất mãn, tìm tới Ôn Mê muốn hắn giúp lấy lại công đạo. Thái Cực Thùy Quang lại phản hồi, con mẹ nó, chúng ta mới là không nói đạo lý, người ta mang thai, bảo phu quân ra mặt thì làm sao? Cuối cùng, mọi người đành cụp đuôi mà về. Từ đó, vốn định nhân lúc Lam Tiểu Sí mang thai mà chèn ép Vũ tộc một chút, bây giờ mọi người lại mong nàng mau sinh. Nếu đứa nhỏ đã sinh ra, hẳn nàng sẽ không để Vi Sinh Từ ra mặt nữa

Nhưng điều đáng sợ nhất vẫn chưa hết, có một ngày, bọn họ nhận được văn thư đòi bồi thường của Lam Tiểu Sí. Trong đó ghi rõ mông phái nào đã ngăn cản Vũ nhân những gì, gây thiệt hại cho điểu tràng ra sao, cổ ý bắt giết điểu nhi của Vũ tộc thế nào. Việc này, mấy tháng trước nàng không nhắc tới, đợi khi điểu tràng bị phá hỏng dẫn tới điểu nhi bị chết, bị bệnh…gây nên tổn thất lớn, mức bồi thường vì thế cũng trở nên kinh người

Ôn Mê nhận được văn thư bồi thường, không có cách nào, đành triệu tập giang hồ, mà lúc này Lam Tiểu Sí cũng cùng Vi Sinh Từ đến Tiên Tâm các

Ôn Mê tự mình xuống núi đón nữ nhi, nhẹ giọng nói “ngươi…”Mang thai lại không quên làm việc

Lam Tiểu Sí cũng rất nhiệt tình “Ôn các chủ, lần trước ngươi chủ trì công đạo cho các môn phái khác, ta xem danh sách bồi thường, vô cùng hợp lý, hoàn toàn không có ý kiến”

Ôn Mê tức giận, ngươi đương nhiên không ý kiến rồi, ngươi có hỏi bọn họ hay không. Hắn nói “nghịch ngợm, lần này danh sách của ngươi cũng quá dọa người, một con Bích linh điểu lại bắt đền bốn vạn tám ngàn chín trăm mươi hai lượng hoàng kim? Chim của ngươi bằng vàng à?” Bằng vàng cũng không đắt như vậy

“Ta nói này, ngươi là cha ruột của ta sao lại giống như là cha ruột của bọn họ vậy?”

Ôn Mê dở khóc dở cười “chẳng cần biết ta là cha ai, nếu không hợp lý, Tiên Tâm các sẽ không ủng hộ”

“Ta đương nhiên có căn cứ hợp lý, có điều bây giờ không nói với ngươi”

Ôn Mê bất đắc dĩ cũng thông cảm thân thể của nàng, không ở bên ngoài nhiều lời với nàng

Trong phòng nghị sự, chưởng môn các phái đều đã tề tựu đông đủ. Lam Tiểu Sí mỉm cười, làm cái ấp với mọi người “chư vị thúc bá, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng nha”

Mọi người sắc mặt xanh mét, không ai để ý nàng. Lam Tiểu Sí cũng không để ý, ngồi xuống ghế đã kê đệm mềm mà Ôn Mê đặc biệt chuẩn bị cho nàng

Quảng Vân sơn Nhạc thiếu môn chủ lên tiếng dẫn đầu “Lam Tiểu Sí, ngươi liệt kê phần danh sách này là có ý gì? Chẳng lẽ thật ỷ vào Ôn các chủ là thân cha của ngươi, ngươi liền lấy thúng úp voi hay sao?”

“Nhạc thiếu môn chủ, sao lại nói như vậy?”


Nhạc thiếu môn chủ hừ một tiếng, Ôn Mê bảo Liễu Băng Nham tuyên đọc văn thư đòi bồi thường của Lam Tiểu Sí cùng các chứng cứ

Lam Tiểu Sí thanh âm tràn đầy ôn nhu, mẫu tính quang huy “xin hỏi các vị thúc bá, có hoài nghi gì với chứng cứ Vũ tộc đưa ra hay không? Nếu mọi người không có dị nghị, như vậy ta sẽ giải thích một chút về phí bồi thường. Thứ nhất, giá Bích linh điểu trên thị trường hiện tại là ba mươi đến tám ngàn lượng bạc một con, mà Bích linh điểu của Vũ tộc đều là vạn dặm mới tìm được một. Ta nói ấu điểu tám ngàn, chư vị hẳn không có ý kiến chứ? Mà ấu điểu lớn lên thành điểu phải mất một năm, tốn bao nhiêu thức ăn, công chăm sóc…”Nàng vẫy tay, có Vũ nhân lập tức tiến lên trình bảng giá thức ăn và công chăm sóc. Lam Tiểu Sí nói tiếp “thực ra chim này ăn cũng không nhiều lắm, một năm cũng chỉ tốn mười hai lượng bạc, có điều vì phòng ngừa sinh bện, trong nước chúng uống có thêm thanh ôn phấn. Cái này thì quý nha, một năm tốn bốn, năm trăm lượng bạc nha”

Còn chưa dứt lời, Trại chủ Hà Phong trại đã giận dữ nói “thanh ôn phấn là Mộc Băng Nghiên chế ra, chẳng lẽ Vũ tộc lại tính theo giá thị trường?”

“Vốn dĩ là không, nhưng Mộc Băng Nghiên đã bị các ngươi đuổi đi, hiện Vũ tộc cũng phải mua từ bên ngoài, đương nhiên phải tính theo giá thị trường”

Mọi người chán nản

Lam Tiểu Sí lại tính tiếp “thức ăn và nước uống đã xong, tiếp theo là phí nhân công. Thuần điểu sư của Vũ nhân muốn luyện ra một Bích lin điểu cần ít nhất ba năm, ba năm, nói dài không dài nói ngắn cũng chẳng ngắn. Mọi người tính bồi thường ba năm tâm huyết và công sức của thuần điểu sư thế nào? Đầu tiên là ba năm chăm, sóc, sau đó có thể truyền tin cho chúng ta ba mươi năm cũng không thành vấn đề, mà hiện việc làm ăn của Vũ tộc không tệ, một Bích linh điểu một tháng nhận bảy, tám đơn hàng, một đơn hàng theo giá các vị hiện trả cho Vũ tộc cũng có tới một, hai trăm lượng. Ta cũng ngại tính giá cao nên làm tròn là một trăm lượng đi, một năm một ngàn hai trăm lượng, ba mươi năm…”

Không thể nhịn được nữa, Động chủ Ưng Sầu giản Phùng Giao hô to “ngươi cam đoan một con Bích linh điểu có thể sống đến bốn mươi năm sao? Chẳng lẽ chúng không bệnh không chết?”

“Haizz, Phùng bá bá nói vậy là không đúng rồi. Phùng bá bá cũng đâu thể cam đoan mình có thể sống đến một trăm tuổi, ta cũng đâu thể bóp chết ngài, đúng không?”

Trại chủ Hà Phong trại tức đến sùi bọt mép, hôn mê ngã xuống đất, môn nhân của hắn giết chết rất nhiều cẩm mao ưng, mà một con cẩm mao ưng có thể sống tới bảy mươi năm…

Mức bồi thường quá mức kinh người, lại chẳng có cách nào, mọi người đành quay sang cầu cứu Ôn Mê. Ôn Mê dở khóc dở cười nhưng cũng phải đứng ra xử lý, đưa ra mức chiết khấu

Lam Tiểu Sí nhấp một ngụm trà dưỡng thần do Vân Thải Chân điều chế, nói “nếu Ôn các chủ đã nói vậy, ta còn có thể thế nào chứ? Tuy Vũ tộc thực sự bị tổn thất lớn nhưng nể tình các vị đều là võ lâm đồng đạo, cũng không còn cách nào khác. Ta trở về khuyên nhủ tộc nhân tiếp nhận thôi”

Từ đó về sau, các môn phái không dám tái phạm, phá hỏng điểu tràng hay giết chết chim truyền tin của Vũ tộc nữa, dù sao đền cũng không nổi

Định xong mức bồi thường, Lam Tiểu Sí liền đi về, hiện Vũ tộc rất nhiều việc, nàng rất bận.

Ôn Mê tiễn nàng xuống núi, có Vi Sinh Từ lại có Vân Thải Chân chăm sóc, hắn không quá lo lắng, chỉ nói “mang thai, bớt động tâm tư chút đi”

Lam Tiểu Sí nói “là bọn họ khi dễ người trước. Ngươi xem, bọn họ biết ta là nữ nhi của ngươi còn khi dễ ta như vậy, quả thực là không coi ai ra gì”

Ôn Mê bật cười “bọn họ đã muốn hợp tác với ngươi, Tiểu Sí, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng”

“Dựa vào cái gì” Đột nhiên nàng ngửi được mùi máu tươi, thân ảnh của Vi Sinh Từ lóe lên, chốc lát sau, bắt được một người toàn thân đầy máu.

Vừa nhìn thấy quần áo của người nọ, Ôn Mê và Lam Tiểu Sí đều nhíu mày, là người của quan phủ

Lam Tiểu Sí hỏi “ngươi là ai?”

Người nọ thân trúng mấy đao đã muốn nói không nên lời, Vi Sinh Từ rót nội lực cho hắn, hắn rốt cuộc mới có sức mở mắt, nhìn thấy Ôn Mê, vội nói “Ôn các chủ, phu nhân và công tử trên đường đến Phương Hồ Ủng Thúy bị người bắt cóc, tung tích không rõ” Nói xong phun ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh

Ôn Mê cả kinh “Thanh Tỏa” Nhưng người kia đã bất tỉnh, Vân Thải Chân lại không ở đây, hắn đành cho người đi gọi đại phu, tuy nhiên đại phu chưa tới, người kia đã chết

Lam Tiểu Sí nói “Tiểu Từ, cởi quần áo hắn ra, kiểm tra vết thương của hắn, nhìn xem có thể tìm được dấu vết binh khí hoặc võ học của đối phương” Vi Sinh Từ làm theo, Lam Tiểu Sí lại nói với đệ tử Tiên Tâm các “ lập tức bảo Vũ tộc truyền tin tới Hiệp Đô, nói cho Mộ tướng biết Thanh Tỏa phu nhân và Tài Linh công tử mất tính, cũng bảo hắn nói rõ ngày hai người xuất hành cũng đễ chúng ta có manh mối điều tra”

Gặp chuyện như vậy, ngữ khí của nàng vẫn rất bình tĩnh, đệ tử Tiên Tâm các liền lập tức nghe theo mà làm, quên cả hỏi ý kiến Các chủ nhà mình

Ôn Mê nói “hiện trong giang hồ, không có người dám động đến Thanh Tỏa và Mộ Tài Linh” Tuy Thanh Tỏa đã tái giá nhưng ai cũng hiểu rõ tình cảm Ôn Mê dành cho nàng, huống chi Mộ Lưu Tô cũng chẳng phải dạng vừa, động đến hai người họ, thực sự là đồng thời đắc tội cả triều đình lẫn giang hồ

Lam Tiểu Sí nêu ra một cái tên “Ám tộc?”

Ôn Mê nói “ta lập tức đến Lạc Nhật thành”

“Ngươi tính làm gì?”

Ôn Mê nhíu mày, không lên tiếng, dù Lạc Nhật thành phi thường khả nghi nhưng lại không có chứng cứ, hơn nữa nếu thực sự Thanh Tỏa ở trong tay Già Dạ, hắn lại tới cửa bức bách, mẫu tử nàng có thể gặp nguy hiểm.

“Ta thật tò mò, lúc này Già Dạ bắt nương ta và Tài Linh đi rốt cuộc là có mục đích gì?”

“Nếu thật là hắn, như vậy là để khống chế Mộ Lưu Tô”

Lam Tiểu Sí quay đầu nhìn Ôn Mê “nói không chừng còn có thể khống chế cả ngươi”

Ôn Mê lại trầm mặc, nếu đối phương thực sự dùng Thanh Tỏa để uy hiếp, có phải hắn sẽ đi vào khuôn khổ? Lỗi nhiều năm trước phạm phải, bây giờ sẽ lựa chọn thế nào?

“Thực ra cũng không cần gấp, nếu ý đồ đối phương rõ ràng, nói rõ mẫu tử bọn họ không nguy hiểm. Có điều ta có tin tức không tốt lắm muốn nói với ngươi?”

Ôn Mê đưa mắt nhìn nàng “tin gì?”

“Tác dụng phụ của Trường Sinh tuyền. Lần trước ta dùng nó thí nghiệm trên vài con chuột, ba ngày sau chúng chết, máu đọng lại thành cát đen nhưng nếu trong vòng ba ngày liên tục dùng Trường Sinh tuyền thì lại không có việc gì. Các ngươi không nên đuổi Mộc Băng Nghiên đi, nếu hắn ở đây, liên thủ với Vân Thải Chân, nếu không chừng có thể hóa giải Trường Sinh tuyền”

“Nếu Già Dạ cho Thanh Tỏa và Mộ Tài Linh uống Trường Sinh tuyền”

“Khả năng này rất nhỏ, ta không thể nhiều lời với người, chuyện Trường Sinh tuyền, ngươi hiểu là tốt rồi. Mộ cha nhận được tin tức chắc chắn sẽ tới tìm ngươi, hi vọng hắn sẽ không gặp chuyện không may ở trên đường”

Ôn Mê quyết định “ta đi tìm hắn”

“Chuyện năm đó, ngươi không cần tự trách. Thực ra ta càng hi vọng ngươi lúc này bình tĩnh một chút, hiểu được nương ta đã là thê tử của Mộ cha, như vây ít nhất chúng ta cũng thiếu đi một người bị uy hiếp”

Ôn Mê cúi đầu trầm mặc, hồi lâu mới nói “ta không thể. Dù sao nàng cũng từng là thê tử của ta, ta không thể không để ý tới nàng”

“Ta cũng nghĩ thế, duy trì liên hệ đi”

“Ngươi mang thai, vẫn nên để ý bản thân đi. Ta và Mộ Lưu Tô sẽ nghĩ cách”


Lam Tiểu Sí gật đầu, Ôn Mê cũng không nói thêm, sai người chuẩn bị ngựa, vội vàng đi tìm Mộ Lưu Tô

Vi Sinh Từ nói “ta giúp ngươi đi tìm người?”

“Không, ngươi không thể đi”

Vi Sinh Từ nghiêng đầu “vì sao? Nương ngươi mất tích, ngươi không lo lắng sao?”

“Ta lo lắng nhưng tình hình đã không ổn, chúng ta đừng làm nó trở nên tệ hơn. Đối phương nếu dám xuống tay với nương ta, chứng tỏ thực lực rất cường đại. Nếu ngươi rời đi, ta mang thai, khẳng định không phải là đối thủ của bọn họ. Nếu ta bị bắt, vậy chẳng phải là tệ hơn sao?”

Vi Sinh Từ nói “về nhà bảo cha ta đi tìm”

“Ừ, chúng ta trước về Phương Hồ Ủng Thúy” Lam Tiểu Sí quay sang ra lệnh cho Vũ nhân “lập tức truyền tin cho cha ta, nói rõ tình huống với hắn để hắn có sự phòng bị”

Vũ nhân nhận lệnh rời đi, Lam Tiểu Sí hỏi Vi Sinh Từ “ngươi nói, nếu quả thật Ám tộc bắt nương ta, Mộ cha sẽ bó tay chịu trói sao?”

Vi Sinh Từ thành thật đáp “ta không biết”

Lam Tiểu Sí cười khẽ, lại hỏi “nếu ta bị bắt đi, dùng để uy hiếp ngươi, ngươi sẽ nghe lời bọn họ?”

“Ta sẽ cố gắng đi cứu, nếu cứu không được mới nghe” Hắn nói không chút do dụ

Lam Tiểu Sí vịn tay hắn bước lên xe ngựa “thực ra nương ta nói rất đúng, nữ nhân nếu gả đúng người thực sự là một chuyện hạnh phúc”

“Vậy ngươi gả đúng người rồi sao?”

Lam Tiểu Sí chỉ cười nói “mau đánh xe đi, ngốc tử”

Lam Phỉ nhận được truyền tin hỏa tốc của Vũ tộc, mày nhíu thật chặc

Mộc Băng Nghiên đang điều chế thanh ôn phấn cho Vũ tộc, hiện bọn họ cần số lượng lớn loại này, thấy vẻ mặt Lam Phỉ như thế, vội hỏi “xảy ra chuyện gì?”

Lam Phỉ lại nói “người tới, gọi Bộ Hàn Thiền tới đây một chuyến”

Bộ Hàn Thiền đến rất nhanh, Lam Phỉ sẽ không có việc gì mà lại tìm hắn, khom người nói “Lam tiên sinh”

Lam Phỉ nói “Cửu Vi sơn hiện có bao nhiêu cao thủ, chiến lực thế nào?”

“Lam tiên sinh vì sao lại hỏi vậy?”

“Thanh Tỏa mất tích, nhất định là có người bắt nàng để uy hiếp Mộ Lưu Tô”

“Lam tiên sinh,Vi Sinh thế gia luôn không can thiệp chuyện giang hồ, không có lệnh của gia chủ, chúng ta sẽ không quan tâm tới việc này”

Lam Phỉ thở dài một hơi, đột nhiên rất nhớ nữ nhi bảo bối nhà mình, lại nói “tổng quản, ngươi mau chóng phái đệ tử đắc lực canh phòng mộ của Mộ Dung Tú, coi chừng có người trộm mộ. Nếu có người dùng thi cốt của nàng để uy hiếp Vi Sinh lão.. à, Vi Sinh Kỳ, chỉ sợ gia chủ các ngươi cũng sẽ chịu áp chế”

Bộ Hàn Thiền lắp bắp kinh hãi “có kẻ lớn gan cuồng vọng thế sao?”

Lam Phỉ gắt “mau đi”

Bộ Hàn Thiền nhanh chóng triệu tập đệ tử Cửu Vi sơn

Lam Phỉ phân phó Úc La “được rồi, chúng ta cũng đi theo đi”

Úc la nhíu mày “để người ta thấy thì không tốt lắm”

Lam Phỉ cười khẽ “người bình thường đều không dám ra tay với mẫu tử Thanh Tỏa, chuyện lần này có thể do Á tộc làm ra. Bắt Thanh Tỏa để áp chế Mộ Lưu Tô và Ôn Mê, bắt Tiểu Sí để uy hiếp Vi Sinh thế gia, kế hoạch thật hay nhưng Tiểu Sí sẽ không dễ dàng mắc mưu, mà nếu chúng ta bị bắt lại có thể khiến nàng bị người áp chế. Hiện tất cả người của Vi Sinh thế gia sẽ đi bảo vệ mộ của Mộ Dung Tú, chúng ta cũng qua đó giúp Bộ Hàn Thiền một phen, như vậy tất cả mọi người đều có cơ hội an toàn, dù là Già Chi Kính cũng sẽ không dễ dàng đắc thủ”

Mộc Băng Nghiên nhìn Lam Phỉ, người này tuy âm ngoan thủ lạt nhưng cũng trí dũng vô song

Mộ Lưu Tô đang đọc bản án về một tôn thất hoàng tộc giết bá tánh bình dân, đột nhiên có người vọt cửa sổ tiếng vào, hắn ngẩng đầu lên, thấy trước mắt tối sầm, sầm mặt nói “Già Dạ”

Già Dạ thu ô “Mộc thừa tướng, đã lâu không gặp”

“Ngươi tới đây làm gì?” Hắn luôn không thích giang hồ nhân sĩ đến phủ của hắn

Già Dạ mỉm cười nói “không mời mà đến là thất lễ nhưng chung quy cũng là hảo ý” Hắn lấy trong tay áo ra một vật đưa cho Mộ Lưu Tô

Mộ Lưu Tô nhìn thoáng qua, sắc mặt đại biến, đó là một ca khăn, trên khăn thêu một chữ Tỏa. Hắn nghiến răng gọi “Già Dạ” Ngữ khí mang theo sát khí

“Mộ tướng không cần gấp, ta chỉ là mời Thanh Tỏa phu nhân và lệnh công tử đến Lạc Nhật thành ở vài ngày, mẫu tử bọn trước mắt vẫn bình an” Già Dạ cố ý nhấn mạnh hai chữ trước mắt

Mộ Lưu Tô bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi “hẳn là có điều kiện gì?”

“Đương nhiên” Già Dạ vừa nói vừa ngồi xuống “thật không dám giấu, ta tới là muốn đưa một phần hậu lễ cho Mộ tướng đây”

Ánh mắt Mộ Lưu Tô khẽ nhúc nhích, không cần nhiều lời đã rõ mục đích của hắn “ngươi muốn uy hiếp ta uống Trường Sinh tuyền”

Già Dạ cười to “nói chuyện với người thông minh đúng là bớt lo”

“Lần trước các nhân sĩ võ lâm xông vào Lạc Nhật thành lấy trộm Trường Sinh tuyền, sau đó lại đầu nhập dưới trướng của ngươi là vì ngươi cho bọn họ dùng Trường Sinh tuyền?”

“Bọn họ vốn vì Trường Sinh tuyền mà đến, ta đương nhiên phải thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ”


“Thứ này nếu thực sự thần hiệu như thế, ngươi sao có thể hào phóng. Nói đi, khuyết điểm là gì?”

Già Dạ cười khẽ, thanh âm cổ quái, trong thư phòng ánh sáng mờ nhạt làm người ta sởn gai ốc. Mộ Lưu Tô lui ra sau hai bước, ấn cơ quan trên giá sách, thiết võng lập tức vây quanh chiếc ghế Già Dạ đang ngồi, trói chặt hắn. Đồng thời bên ngoài vang lên tiếng chuông thật lớn, thị vệ hộ viện lập tức vọt vào. Già Dạ vẫn cười không dứt

Mộ Lưu Tô ra lệnh “chặt hai tay hai chân hắn”

Thị vệ vừa tiến lên, Già Dạ đột nhiên thét to một tiếng, hai tầng thiết võng kín kẽ lập tức vỡ nát, bắn ra vô số mẩu sắt như ám khí, tiếng kêu thảm thiết liền vang lên bốn phía. Già Dạ chậm rãi đứng dậy, máu trên người do thiết võng gây ra rất nhanh ngừng chảy, vết thương cũng biến mất rất nhanh.

Mộ Lưu Tô không khỏi lại lui thêm mất bước, công lực của Già Dạ sao có thể đột nhiên tiến bộ nhiều như vậy? Hắn nghiến răng hỏi “Già Dạ, ngươi dám”

“Ta có dám hay không, thời điểm Mộ tướng thu được lễ vật sẽ biết. Không biết Thanh Tỏa mất đi tứ chi có còn lấy được niềm vui của Mộ tướng?”

Mộ Lưu Tô vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng kinh hãi. Già Dạ đương nhiên dám, nếu y đã xuống tay với Thanh Tỏa chính là muốn xé rách mặt với hắn, dù dùng thủ đoạn gì, y cũng nhất định muốn hắn phải uống Trường Sinh tuyền, nhất thời tâm tư hắn trăm mối xoay chuyển

Già Dạ nói “hỏi Mộ tướng lần cuối, ngươi uống Trường Sinh tuyền hay không? Vấn đề này, ta sẽ không hỏi lại lần thứ hai. Nếu sau này Mộ tướng nguyện ý, tự mình đến Lạc Nhật thành, ba quỳ chín lạy, thành kính cầu xin đi, ha ha” Tiếng nói vừa dứt, người cũng phá cửa sổ mà đi

Mộ Lưu Tô đứng yên bất động, bên ngoài có người tiến vào bẩm báo “Tướng gia, Vũ tộc truyền tin”

Mộ Lưu Tô thở dài một hơi, đã đoán được nội dung trong thư, vừa xem vừa nói “Mộ Trung, chuẩn bị một chút, ta có việc gấp phải đến Tiên Tâm các”

Tổng quản Mộ Trung nhận lệnh, lập tức đi chuẩn bị

Mộ Lưu Tô hấp tấp rời khỏi Hiệp Đô, dọc đường đến Thái Cực Thùy Quang thì gặp được Ôn Mê, cả hai đều nhìn thấy sầu lo trong mắt nhau

Mộ Lưu Tô nói “Già Dạ tới tìm ta”

Ôn Mê cả giận “quả nhiên là hắn”

“Hiện Tiên Tâm các có thể đến Lạc Nhật thành cứu người không?”

“Có thể, ta đã phái người đi tìm Vi Sinh Kỳ, nếu đến lúc đó chúng ta đi cùng hắn, quật ba thước đất cũng nhất định bắt được hắn, cứu mẫu tử Thanh Tỏa”

“Ta đã sai người triệu tập cung tiễn thủ, việc này không nên chậm trễ, lập tức xuất phát”

Ôn Mê gật đầu. Hai người lần đầu đứng chung trận tuyến, tự tụ tập nhân mã, cùng tới Lạc Nhật thành. Nhưng vừa vào thành, hai người đều kinh sợ không thôi, bởi vì Thanh Tỏa bị trói treo cao trước cổng thành

Mộ Lưu Tô đau lòng hô lên “phu nhân”

Thanh Tỏa miệng bị bịt lại, chỉ có thể ngô ngô lắc đầu

Mộ Lưu Tô hét lớn “Già Dạ, ta nhất định đem ngươi bằm thây vạn đoạn”

Già Dạ đứng trên đầu tường, tay cầm ô Càn Khôn nhẹ nhàng chuyển động, nói “thế sao?” Vừa nói vừa ra hiệu thuộc hạ kéo Thanh Tỏa lên “xem ra Mộ tướng đã quên lời ta nói lần trước rồi”

Mộ Lưu Tô sắc mặt trắng bệch

Ôn Mê hỏi “hắn nói cái gì?”

Già Dạ đáp thay “ta nói, lần sau Mộ tướng muốn uống Trường Sinh tuyền phải ba quỳ chín lạy tiến đến cầu xin”

Mộ Lưu Tô hỏi “Già Dạ, chúng ta có thể thương lượng điều kiện khác?”

Già Dạ cười ha hả “điều kiện khác?” Hắn giơ đao lên, chậm rãi đặt lên vai Thanh Tỏa, máu nhanh chóng thấm ướt áo nàng

Ôn Mê cả giận quát “Già Dạ”

Thanh âm Mộ Lưu Tô cũng thay đổi “dừng tay, Già Dạ, ngươi dừng ta”

Già Dạ cười nhạo “hai từ dừng tay nghe không lễ phép chút nào”Tay hắn lại dùng lực, cánh tay của Thanh Tỏa liền bị chặt đứt tới tận vai

Mộ Lưu Tô lập tức quỳ xuống, nhìn lên đầu tường, thanh âm nặng nề nói “Giáo phụ, Mộ Lưu Tô đến cầu xin Trường Sinh tuyền” Từng từ nói vô cùng gian nan, nói xong đứng dậy, bước ba bước lại quỳ xuống, dập đầu

Phía trước là Lạc Nhật thành mờ ảo, Thanh Tỏa đứng trên đầu tường màu xám, ra sức lắc đầu, lệ phun như suối