Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 85: ¸.•´¨¤ KHÔNG MUỐN TÁCH RA





Không khí trong Lạc Nhật thành không tốt lắm, rất nhiều người đều không hài lòng với kết quả này

Lam Tiểu Sí cũng hiểu, một khối thịt béo như thế, Vũ tộc độc chiếm một mìn là không dược, nàng cần một người ủng hộ. Tiên Tâm các thì không thể trông mong nhưng triều đình lại có thể. Nộp thuế thôi mà, về sau giá nấm ở Lạc Nhật thành đều do nàng định đoạt, một chút thuế đều có thể chấp nhận được

Mọi người im lìm uống rượu, Lam Tiểu Sí an bài Vũ Văn Siêu và Mộ Tài Linh ở trong thành. Vì có Vũ Văn Siêu và Mộ Lưu Tô nên những người khác không dám sinh sự, đành phải rời đi.

Đợi mọi người đều đi hết, Lam Tiểu Sí nói “các phụ thân ở lại một chút đi”

Ôn Mê, Kim Chỉ Đinh Lan và Mộ Lưu Tô đều quay đầu trừng mắt nhìn nàng

Lam Tiểu Sí nghiêm mặt nói “con suối Trường Sinh tuyền Già Dạ để lại đã khô cạn”

Sắc mặt ba người đều rất khó coi. Đây cũng là bình thường, lúc trước Già Dạ cũng lộ ra, con suối này trong vòng năm ngày cần dùng máu của mười người để điều hòa. Đám người Ôn Mê đi tới chỗ con suối, quả nhiên toàn bộ Trường Sinh tuyền đã ngưng thành dạng muối tin

Mộ Lưu Tô hỏi “nghe nói Vi Sinh Từ từng đánh cắp Trường Sinh tuyền của Lạc Nhật thành, hơn nữa số lượng không ít. Chẳng lẽ lúc đó các ngươi không phát hiện ra Trường Sinh tuyền sẽ ngưng kết sao?”

Lam Tiểu Sí “mọi thứ đều do cha ta xử lý, ta đi đâu phát hiện? Khi ta lấy tới tay cũng không có ngưng kết”

Ôn Mê “bên trong bỏ thêm máu huo7u”

Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “cái gì?”

“Lam Phỉ không nói với ngươi? Vân Thải Chân đã sớm phát hiện ra Trường Sinh tuyền sẽ ngưng kết, vì thế mới bỏ thêm máu hươu để điều hòa. Vũ tộc có Mộc Băng Nghiên, ta nghĩ phương pháp bảo tồn hẳn giống nhau”

Lam Tiểu Sí nghiến răng “cha ta đúng là tên vương bát đản”

Một câu của nàng, ba người đều sầm mặt.

Mộ Lưu Tô nói “lần sau khi ngươi mắng Lam Phỉ, có thể nêu rõ tên hắn không? Hai người bọn họ không ngại nhưng ta sẽ để ý”

Kim Chỉ Đinh Lan “ta cũng để ý” Sau đó hai người nhìn thoáng qua Ôn Mê, hắn thật là vương bát đản

Ôn Mê tức giận, dở khóc dở cười, hai người các ngươi là người lớn lại so đo với một đứa nhỏ làm gì

Ba người cha thần sắc khác nhau, Lam Tiểu Sí cười vui vẻ “ vậy bây giờ phải làm gì? Sao ngươi không nhắc nhở ta một tiếng”

Ôn Mê “Già Dạ luôn dùng máu người để bảo tồm, bên trên dính đầy máu tanh, không có cũng được”

Lam Tiểu Sí “vậy của cha ta thì phải làm sao? Nếu Kỳ tộc không trở về, sợi nấm trong cơ thể mọi người sẽ hút máu ăn thịt các ngươi”


Ôn Mê “ngươi thực sự không có cách hay là muốn ép ta phải nói?”

Lam Tiểu Sí chớp to mắt vô tội

Ôn Mê nói “sau khi Mộc Băng Nghiên đến, thấy sợi nấm trong cơ thể Tiểu Từ lại không hề kinh ngạc, cho thấy hắn đã biết chuyện phấn nấm ở Lạc Nhật thành có thể phát triển thành sợi nấm. Hơn nữa hắn cũng rõ đặc tính của sợi nấm như lòng bàn tay, hắn biết dùng máu hươu dung hòa Trường Sinh tuyền có thể khiến nước suối không ngưng kết nhưng Già Dạ lại không biết. Điều này chứng tỏ, Lam Phỉ và Già Dạ có giao dịch nhưng vẫn luôn có điều giữ lại. Lạc Nhật thành không có đại phu y thuật cao, việc nuôi dưỡng sợi nấm, Mộc Băng Nghiên giúp không ít đâu nhỉ?”

Lam Tiểu Sí chưa lên tiếng, Mộ Lưu Tô đã cướp lời “ý ngươi là Lam Phỉ luôn cấu kết với Già Dạ?”

Lam Tiểu Sí vội nói “chân chính cấu kết với Già Dạ, e là không phải hắn nha”

Mộ Lưu Tô hừ một tiếng, hiểu nàng đã biết chuyện của Vũ Văn Siêu, liền nói “nếu không có Hạo Thiên Xích Huyết của Vũ tộc, cục diện đâu có hỗn loạn như thế?”

Lam Tiểu Sí “có quỷ mới biết Già Dạ lấy Hạo Thiên Xích Huyết từ đâu ra, sao ngươi không nói trong tay Ôn cha ta cũng do Lam cha cung cấp?”

Mộ Lưu Tô “ngươi bớt mồm mép tép nhảy đi, Lam Phỉ không thể lưu”

Lam Tiểu Sí cao thấp đánh giá hắn, Mộ Lưu Tô bị nàng nhìn đến không được tự nhiên, hỏi “làm gì?”

“Mộ cha, tuy ngài chỉ là kế phụ ta nhưng ta vẫn rất quan tâm ngươi. Từ lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi đã ra sức muốn giết chết Lam cha ta. Ta thực sự rất tò mò, vì sao vậy?”

Mộ Lưu Tô trừng nàng “hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Lam Phỉ lạm sát kẻ vô tội, không buông tha cho cả cha ruột, cốt nhục chí thân. Ác đồ như vậy, ai cũng muốn giết”

“Không đúng. Ah, năm xưa, Tiểu Từ đột nhiên bị trúng Huyễn khởi la, đến nay vẫn chưa rõ ràng chân tướng. Mộ cha, ngươi vội giết Lam cha ta để diệt khấu sao? Ta rất nghi ngờ nha”

Mộ Lưu Tô rùng mình, nếu Lam Tiểu Sí gièm pha với Vi Sinh Kỳ, hậu quả e là rất nghiêm trọng, liền nói “Lam Tiểu Sí, ngươi hiện là Vũ tôn, có những lời không được thuận miệng nói lung tung”

“Thực ra, ta đối với chân tướng năm đó không có hứng thú” Mộ Lưu Tô ngoài ý muốn, Lam Tiểu Sí cười hì hì “nếu không, cơ sở ngấm triều đình an bài dưới chân Cửu Vi sơn lúc này đã ở trước mặt cha chồng ta”

Mộ Lưu Tô cùng nàng đối diện, hai người đều nhìn thấy ánh lửa trong mắt nhau. Tình thế hiện tại rất rõ ràng, nếu Lam Tiểu Sí đã có nhân chứng, vật chứng, như vậy nàng và Vi Sin thế gia đều không thể giữ lại

Lam Tiểu Sí noi “thế nào? Hiện tại không chỉ Lam cha ta mà cả ta cũng muốn giết để diệt khẩu?”

Mộ Lưu Tô không nói lời nào, nàng bồi tiếp “nếu chuyện đó truyền đi, làm cho người trong thiên hạ biết được, vậy chẳng lẽ toàn bộ người trong thiên hạ đều không thể giữ lại?”

Mộ Lưu Tô tâm niệm xoay chuyển, nếu thực sự giao phong với nàng, Thanh Tỏa sẽ rất thương tâm. Huống chi nha đầu này tính tình cổ quái, Vũ tộc không ít cao thủ, Ôn Mê sẽ không đứng nhìn, Cửu Vi sơn lại là phiền toái lớn, thắng bại khó phân. Hắn liền nói “đừng để ta cảm thấy lúc trước không nghe lời tiên chủ là sai lầm”

“Sai hay đúng, trong lòng mình biết rõ”

“Ngươi muốn thế nào?”

“Ta không muốn thế nào cả. Thù cũ năm xưa, nhắc tới vô tích, hơn nữa ta cũng tin, chủ mưu chuyện lúc đó kho6g phải là ngươi”

Mộ Lưu Tô giật mình ngạc nhiên

“Người dùng Huyễn khởi la lúc đó sao có thể đoán trúng hậu quả tinh chuẩn như thế? Ta cảm thấy mẹ chồng ta chưa hẳn là chết trong tay Tiểu Từ, đương nhiên chuyện đã qua nhiều năm, cũng không cần khai quan nghiệm chứng. Ta chỉ biết chủ mưu sau màn trước giết chết mẹ chồng ta, làm cho cha chồng ta trong cơn phẫn nộ mà giết chết Tiểu Từ, hắn rất rõ tình cảm của cha chồng và mẹ chồng ta, biết cha chồng tay sẽ không tái giá, tay nhiễm máu của thê nhi, có thể phát điên hoặc tự sát. Kế từ đó, Vi Sinh thế gia chấm dứt”

“Khi nào thì ngươi biết được chuyện này?”

“Từ sớm rồi, khi ta lần đầu lên Cửu Vi sơn, nhìn thấy Tiểu Từ phát cuồng, sau đó phát hiện ra Huyễn khởi la trong cây đuốc trên vách núi và trong ngọn nến ở thạch lao. Khi đó ta nghĩ, biện pháp giết người không thấy máu như vậy không giống như là kẻ thù giang hồ gây nên. Mà kỳ lạ là sau khi đối phương đắc thủ, Vi Sinh Từ không chết, Vi Sinh Kỳ không phát điên, vì sao hắn lại đột nhiên thu tay? Đánh hổ không chết sẽ lưu lại mối họa, như vậy không kỳ quái sao?” Lam Tiểu Sí ngước đầu, mỉm cười với Mộ Lưu Tô “về sau ta lại phát hiện ra một trùng hợp, sau khi Tiểu Từ gặp chuyện không may không bao lâu, tiên vương băng hà”

Mộ Lưu Tô toàn thân đổ mồ hôi lạnh

Ôn Mê nói “Tiểu Sí, Vi Sinh Kỳ tính cách xúc động ngay thẳng, Vi Sinh Từ tuy ngoài mặt không nhắc tói việc của mẫu thân nhưng luôn canh cánh trong lòng. Ngươi ngàn vạn lần đừng nói trước mặt phụ tử bọn họ, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi”

Lam Tiểu Sí nhún vai “Mộ cha, người đều có làm sai, cũng không thể rộng rãi với mình mà nghiêm khắc với người khác, đúng không?”

Mộ Lưu Tô “nếu việc của Lam Phỉ có thể thương lượng, như vậy việc này có thể không nhắc tới không?”

“Ta hiện là con dâu của Vi Sinh thế gia. Vi Sinh thế gia luôn nhân khẩu đơn bạc, ta cảm thấy chủ mưu chuyện năm xưa đã chết, không cần lấy tính mạng người sống để đổi lấy khoái ý ân cừu”

Mộ Lưu Tô gật đầu “ngươi chuyển cáo tới Lam Phỉ, bảo hắn tự giải quyết cho tốt”

Lam Tiểu Sí tươi cười ngọt ngào “Ta sẽ”

Ôn Mê và Kim Chỉ Đinh Lan nhìn nhau. Ôn Mê nói “Tiểu Sí, ngươi muốn Lam Phỉ trở về, còn luôn cố gắng, cha thật cảm động. Nhưng thù hận của hắn với Tiên Tâm các làm cha không thể tươi cười với hắn. Nếu hắn muốn trở về, có thể nhưng nếu hắn lại chấp chưởng Vũ tộc, như vậy tâm huyết bao lâu nay của ngươi đành uổng phí, Vũ tộc lại trở thành yêu ma trong mắt bao người”

Lam Tiểu Sí trầm mặc. Kim Chỉ Đinh Lan vỗ vai nàng “kết quả đã không tệ rồi, đúng không?”

Lam Tiểu Sí gật đầu “vẫn là nghĩa phụ tốt nhất, hừ”

Kim Chỉ Đinh Lan gật đầu. Tiểu nha đầu này thật thú vị, có đôi khi sắc bén khiến Mộ Lưu Tô cũng không đỡ nổi, có lúc lại vô cùng ngây thơ, mười phần tư thái nữ nhi

Chuyện của Lam Phỉ, mọi người đều có chung nhận thức. Ôn Mê, Mộ Lưu Tô và Kim Chỉ Đinh Lan liền đi tìm Mộc Băng Nghiên trao đổi về phấn nấm

Lam Tiểu Sí đi ra khỏi tòa thành, bụng lớn nên nàng đi rất chậm, đột nhiên nàng dừng bước. Dưới ánh đèn, Vi Sinh Từ hồng y tóc đen, thẳng người đứng ở cửa. Hai người thực sự đã lâu không gặp. Lam Tiểu Sí vẫn không nhúc nhích, hắn đành phải tự mình tiến lên, đứng trước mặt nàng

Lam Tiểu Sí hai mắt ngấn lệ, hồi lâu mới mỉm cười nói “ngươi đã khỏe rồi sao?”

Vi Sinh Từ “Vân đại phu nói chỉ cần không dùng nội lực sẽ không có chuyện gì” Thương thế của hắn chuyển biến rất chậm


Lam Tiểu Sí chỉ ô một tiếng rồi gục đầu xuống, không nói thêm gì

Vi Sinh Từ cũng không lên tiếng, hắn ở cùng nàng, luôn là nàng ra chủ ý, nay nàng im lặng, hắn cũng trầm mặc

Hồi lâu, Lam Tiểu Sí nói “gần đây giang hồ bận rộn, Từ thiếu gia có muốn về Cửu Vi sơn một thời gian không?”

Vi Sinh Từ nhíu mày “ngươi cũng đi”

Lam Tiểu Sí lắc đầu “ta còn phải ở lại Lạc Nhật thành một thời gian”

“Ta cũng không đi”

“Tiểu Từ, ta…” Lam Tiểu Sí không muốn kích thích hắn, châm chước dùng từ “ta cảm thấy ta không thích hợp làm nữ nhân của ngươi. Có lẽ trước kia cha ngươi nói đúng, Vi Sinh thế gian xưa giờ không can thiệp chuyện giang hồ, các ngươi luôn ẩn cư ở Cửu Vi sơn, cho đến nay vẫn chưa gặp qua nguy hiểm. Ngươi có muốn tìm một nữ nhân an ổn nơi nội trạch, yên lặng chiếu cố ngươi, làm bạn với ngươi?”

“Ta không hiểu” Vi Sinh Từ có chút bất an, trước kia Lam Tiểu Sí sẽ không nói những lời mà hắn không hiểu

“Ý ta là, ngươi cảm thấy ta làm thê tử của ngươi thế nào?”

“Rất tốt”

“Vậy nếu lần trước gặp Già Dạ, Ôn cha ta không dùng Hạo Thiên Xích Huyết, ngươi có thể chết thì sao?”

“Vậy thì ta sẽ rất luyến tiếc ngươi” Chỉ thế thôi, sống chết không oán không hối, chỉ có luyến tiếc

Lam Tiểu Sí viền mắt ửng hồng. Vi Sinh Từ càng bất an, hôm nay nàng rất kỳ lạ, liền hỏi “ta…ta mấy ngày không đến, ngươi tức giận sao?”

Lam Tiểu Sí tức giận, Vi Sinh Từ vội giải thích “không phải ta không đến, ta chỉ muốn mau chóng khỏe lại. Mộc Băng Nghiên nói nếu động sẽ lâu lành bệnh hơn”

Nước mắt Lam Tiểu Sí rốt cuộc ào ào tuôn rơi, xuyên qua nửa mặt nạ tinh xảo, ướt đẫm một bên mặt

Vi Sinh Từ tiến lên, ôm hai vai nàng “Tiểu Sí Bàng?” Trong lòng hắn lo lắng nhưng không biết mình đã làm gì sai, chỉ ra sức lý giải ý của nàng

“Tiểu Từ, ta không muốn nói chuyện, ta mệt mỏi”

“Ta đưa ngươi trở về phòng ngủ”

Về phòng, Vi Sinh Từ đỡ nàng lên giường, đắp chăn cho nàng. Thời tiết lạnh, chân tay của nàng cũng lạnh băng, hắn yên lặng ủ ấm cho nàng. Lam Tiểu Sí nhắm mắt lại, biết rõ để hắn trở về mới là tốt nhất cho hắn nhưng chỉ cần nghĩ chia tách với hắn, liền nhịn không được mà lệ rơi đầy mặt, tâm đau như đao cắt, đành giả vờ ngủ. Hắn biết nàng giả vờ, mà những lời nàng nói hôm nay, hắn không hiểu, cảm thấy bất an, thậm chí là sợ hãi. Hắn đợi nàng ngủ say mới đi ra ngoài.

Khi đám người Ôn Mê từ chỗ Vân Thải Chân đi ra, thấy Từ thiếu gia đang đi lòng vòng ngoài của

Ôn Mê hỏi “Tiểu Từ? Sao ngươi ở chỗ này? Bị thương thì phải hảo hảo nghỉ ngơi, trở về phòng đi thôi”

Vi Sinh Từ đi tới, tuy thấy rất phiền nhưng Từ thiếu gia có giáo dưỡng, vẫn gọi một tiếng “cha”

Ngoại trừ sắc mặt Vi Sinh Kỳ có chút khó coi, những người khác đều hài lòng. Vi Sinh Kỳ hỏi “chuyện gì?”

“Tiểu Sí Bàng hôm nay nói gì đó, ta nghe không hiểu”

Vi Sinh Kỳ rất muốn đánh hắn, hắn tính nóng võ công cao, lập tức bộc phát “ngươi nghe không hiểu? Nàng nói tiếng người hay kêu gâu gâu?”

Ôn Mê nói “Tiểu Từ, nàng đang mang thai, khó tránh khỏi suy nghĩ miên man, ngươi đừng để ý”

Vi Sinh Từ còn chưa nói gì, Vi Sinh Kỳ đã hỏi “nàng suy nghĩ miên man cái gì?”

Ôn Mê trầm mặc một chút, vẫn đáp “Tiểu Từ lần này bị trọng thương đã dọa sợ nàng”

Vi Sinh Kỳ hừ lạnh “nàng to gan lớn mật vậy cũng biết sợ?”

Ôn Mê “quan tâm sẽ loạn”

Vi Sinh Kỳ im lặng, lòng dạ đàn bà không phải gu của hắn.

Vi Sinh Từ mơ hồ hiểu một chút, hắn dọa đến nàng? Vội nói “ta…ta không cố ý” Có chút nôn nóng, nhất thời không tìm được từ ngữ để biểu đạt ý nghĩ của mình

Kim Chỉ Đinh Lan lên tiếng “chúng ta hiểu. Tiểu Từ, chúng ta không đối phó được với nha đầu kìa, có điều vẫn có một người, rất hiểu nàng, có lẽ chỉ có hắn mới có thể thu thập được Lam Tiểu Sí”’

Vi Sinh Từ lập tức nóng nảy “ai muốn trừng trị Tiểu Sí Bàng?”

Mộ Lưu Tô vôi nói “được rồi, ngươi đi tìm Lam Phỉ đi, nói cho hắn biết phiền não của ngươi. Hắn nhất định có thể giúp được ngươi” Nhưng mà đừng đánh nhau nha, đã đủ rối loạn rồi

Vi Sinh Từ nghe lời, lập tức rời đi.

Vi Sinh Kỳ đợi hắn đi rồi mới giật mình nhận ra, không đúng, tiểu tử này biết Lam Phỉ ở chỗ nào?

Ôn Mê thấy thần sắc của hắn, vội nói “quên đi, Tiểu Sí mang thai cũng đã bảy tháng, hẳn nên mời bà mụ”

Vi Sinh Kỳ vừa nghe thế, chuyện vừa rồi liền quăng sang một bên “được, ta bảo Bộ Hàn Thiền an bài”

Mộ Lưu Tô ‘thôi đi, bà mụ trong cung có nhiều kinh nghiệm hơn. Ta phái người đi xử lý việc này” Thanh Tỏa chắc chắn sẽ lo lắng việc này, hắn dù thế nào cũng phải quan tâm giúp đỡ


Vi Sinh Kỳ trừng hắn “người trong cung các ngươi luôn một bụng ý nghĩ xấu. Không cần”

Mộ Lưu Tô tức giận, khó trách lúc trước tiên vương nhắm vào ngươi, xứng đáng

Cửu Vi sơn cách Lạc Nhật thành khá xa, Vi Sinh Từ biết mình không thể tự chạy như trước, nếu vết thương tái phát thì sẽ không gặp được Tiểu Sí Bàng. Cho nên hắn tìm một Vũ nhân, dù không thích vẫn cưỡi Vũ nhân bay đi, để mặc một đám lão nhân ở lại đấu võ mồm. Vũ nhân cũng rất nể mặt hắn, cô gia mà, Vũ tôn lại hay ghi thù, không thể đắc tội

Lúc này, Lam Phỉ đang ở dưới tàng cây uống trà, cánh hoa chín màu rơi trên áo trắng, tia lửa lấp lánh trong hỏa lò, hương trà tỏa ra bốn phía, ngón tay thon dài như bạch ngọc nhấc bình châm trà, thanh quý phong lưu nói không nên lời. Bộ Hàn Thiền cảm thấy từ sau khi hắn đến đây, Cửu Vi sơn liền nâng cấp cao quý hẳn len. Nhớ tới trước kia, phụ tử Vi Sinh một thân đồ ngắn, ở dưới tàng cây không luyện quyền thì là luyện kiếm, đúng là dùng đàn làm củi, nấu chim hạc để ăn, cô phụ cảnh đẹp ngày tốt

Từ thiếu gia không thưởng thức mấy cái này, đi đến trước mặt Lam Phỉ, nhíu mày nhưng vẫn lễ phép gọi “cha”

Lam Phỉ rót cho hắn một chén trà, nâng tay ý bảo “ngồi” Từ thiếu gia không nhúc nhích, hắn đành phải hỏi “chuyện gì?”

Vi Sinh Từ nói “ta bị thương, dưỡng thương tốt liền đi gặp Tiểu Sí Bàng, nàng nói…” Thuật lại những gì Lam Tiểu Sí đã nói với hắn, sau đó hỏi “nàng nói gì vậy?”

Lam Phỉ khó có được hoang mang hỏi lại “nàng nói gì, không phải ngươi đều nhớ sao?”

“Ta nhớ nhưng ta không hiểu”

Lam Phỉ nhấp một ngụm trà, hỏi “cho nên ngươi tìm tới ta, chính là muốn hỏi nàng đã nói gì?” Từ Lạc Nhật thành chạy tới Cửu Vi sơn chỉ để hỏi cái này?

Vi Sinh Từ nói rất đương nhiên “đúng”

Lam Phỉ bất đắc dĩ thở dài một hơi “ý của nàng là, nàng không muốn cùng ngươi nữa, để ngươi trở lại Cửu Vi sơn, cùng với cha ngươi lánh đời, sống an ổn như trước”

Vi Sinh Từ lắp bắp “không, không muốn cùng ta?”

Lam Phỉ gật đầu, chưa kịp uống thêm ngụm trà, Từ thiếu gia đã lớn tiếng chất vấn “vì sao? Ta…chỉ là bị thương một chút, ta đã tốt lắm rồi. Ta cũng không hay bị thương” Thanh âm rất lớn, hai mắt ửng đỏ, dáng vẻ thương tâm vì bị ghét bỏ

Lam Phỉ “nếu ngươi còn muốn nói chuyện với ta, như vậy tối thiểu phải làm cho ta thấy ngươi là một bình thường, mà không phai là một người điên”

Vi Sinh Từ hô hấp dồn dập “Ta, ta không phải kẻ điên” Nàng cũng từng nói ta không phải, vì sao lại ghét bỏ ta?

“Tiểu Từ, ngươi hiện không phải là đứa nhỏ như trước kia, ngươi là một trượng phu, là một phụ thân. Ta có cách nói chuyện với kẻ điên cũng có phương thức trao đổi với một con rể bình thường, ngươi muốn chọn cách nào?”

Vi Sinh Từ trầm mặc, cuối cùng yên lặng ngồi xuống. Lam Phỉ đổi ly trà cho hắn, hắn nhìn nhìn, Lam Phỉ vươn tay, ý bảo hắn uống. Hắn cầm ly trà lên, thổi thổi lá trà, nhấp một ngụm

Lam Phỉ gật đầu “Tiểu Sí muốn cùng ngươi tách ra, chứng tỏ ngươi làm rất khá, đối với nàng mà nói, đã ngươi quan trọng hơn bất kỳ điều gì”

Vi Sinh Từ vẫn có chút nóng nảy nhưng đã không còn phiền chán như ban đầu, chỉ nói “vậy vì sao muốn tách ra”

“Nàng sợ ngươi bị thương hoặc chết, hiểu không? “Vi Sinh Từ dùng sức gật đầu, Lam Phỉ nói tiếp “trước kia nàng không sợ ngươi chết, vì ngươi chết rồi, nàng vẫn có thể sống cuộc sống của mình, khổ sở thì có nhưng không đến nổi như trời sụp xuống”

“Phải không? Trước kia Tiểu Sí Bàng đối với ta cũng rất tốt”

“Đương nhiên, nhưng vào lúc đó, ngươi chỉ đơn phương tiếp nhận nàng đối tốt với ngươi. Còn bây giờ, nàng nhận ra ngươi cũng rất tốt, vì thế như tình cảm ngươi dành cho nàng, ngươi cảm thấy nàng quan trọng thế nào, nàng cũng cảm thấy ngươi có bao nhiêu trọng yếu. Nàng sợ ngươi chết, bởi vì nếu ngươi chết, nàng không thể sống bình thường như trước kia được nữa, cho nên chi bằng cùng ngươi tách ra, nói không chừng thời gian qua lâu, tình cảm phai nhạt, ngươi lại trở nên không quan trọng. Ngươi hiểu chưa?”

Vi Sinh Từ hiểu một chút “nhưng ta không muốn tách ra”

“Vậy ngươi phải tự mình cố gắng”

“Ngươi thấy ta nên làm thế nào?”

“Còn sống, không thương không bệnh, chiếu cố tốt cho bản thân, hảo hảo mà sống. Chỉ có ngươi như vậy, mới có thể làm cho nàng cảm thấy an toàn”

Vi Sinh Từ nga một tiếng, đứng lên muốn đi, nghĩ nghĩ, lại hỏi “con rể bình thường khi rời đi nên nói gì?”

Lam Phỉ mỉm cười “ít nhất nên nói một tiếng cáo từ ah”

Vi Sinh Từ liền khom người nói “cáo từ” Nói xong rời đi

Lam Phỉ đơ như cây cơ