Giang Hứa

Chương 1



(Văn án) 

 

Vị hôn phu của ta là một quân tử phẩm hạnh cao quý.

 

Để chăm sóc cho biểu muội mồ côi, hắn nhất quyết muốn nạp nàng ta làm thiếp.

 

Ta đề nghị hủy hôn, Thẩm Hằng cười khinh miệt.

 

“Biểu muội cô độc không nơi nương tựa, nếu ta không nạp nàng ấy làm thiếp thì sẽ không ai chăm sóc nàng ấy, lẽ nào nàng lại không có chút lòng tốt nào ư?”

 

Sau khi hủy hôn, hắn trở thành bậc quân tử đức hạnh được cả kinh thành tán dương, còn ta mang danh nữ nhân có tính ghen ghét mà danh tiếng hoàn toàn bị hủy hoại.

 

Thấy ta không thể gả đi, vị thám hoa lang bình bộ thanh vân* này lại động lòng trắc ẩn.

 

(*) một bước lên mây

 

“Nàng tuy là tiểu thư nhà danh môn, nhưng với danh tiếng hiện tại của nàng, ta chỉ có thể nạp nàng làm thiếp.”

 

Vào ngày hắn đến nhà, hoàng cung cũng gửi thánh chỉ tứ hôn đến trước cổng phủ.

 

Ta mỉm cười hỏi hắn: “Ngươi nói ta nên làm thế tử phi, hay rửa tay đến nhà ngươi làm thiếp đây? Thật là khó chọn quá đi.”

 

01

 

Vào ngày Trung thu, ta cùng cha đi dự yến tiệc ở cung đình.

 

Vài tiểu thư quý tộc thỉnh thoảng liếc nhìn về phía ta, sau đó dùng quạt che mặt, nhỏ giọng bàn tán.

 

Sắc mặt của cha ta rất khó coi: “Ta đã nói với con hôm nay đừng đến đây, con vừa bị từ hôn, đến đây chẳng phải làm mất mặt Giang phủ sao?”

 

“Nữ nhi chỉ là từ hôn một mối duyên không phù hợp, sao lại làm mất mặt Giang phủ?” Ta cười nhạt, “Nếu hôm nay con không đi, chắc cha sẽ đưa Lưu di nương đến. Bà ấy chưa được cha nạp làm chính thất, mà mọi người đều biết cha sủng thiếp diệt thê, thế mới gọi thật là mất mặt.”

 

Cha ta tức giận bỏ đi.

 

Hai tháng trước, gia đình biểu muội của Thẩm Hằng gặp nạn bởi bọn cướp ngựa trên đường vào kinh, chỉ còn lại mình nàng cô độc.

 

Hắn đề nghị nạp biểu muội làm thiếp để dễ bề chăm sóc về sau.

 

Nhưng trước khi đính hôn, hắn đã thề sẽ không bao giờ nạp thiếp.

 

Ta không đồng ý và đề nghị hủy hôn.

 

Thẩm Hằng cười khinh miệt.

 

“Biểu muội cô độc không nơi nương tựa, nếu ta không nạp nàng làm thiếp thì sẽ không ai chăm sóc nàng ấy, lẽ nào nàng không có chút lòng tốt nào ư?”

 

Mọi người đều khuyên ta đồng ý để hắn nạp thiếp, nhưng ta vẫn kiên quyết hủy hôn.



 

Vừa mới hủy hôn, Thẩm Hằng đã đỗ Thám hoa trong kỳ thi đình.

 

Hắn vốn là một tài tử nổi danh, nay cả kinh thành Thịnh Kinh đều khen ngợi phẩm hạnh cao quý của vị thám hoa lang này, trong khi ta chưa xuất giá đã trở thành nữ nhân nổi tiếng có tính ghen ghét.

 

Thậm chí còn có tin đồn rằng ta đã tự tử vì xấu hổ do việc hủy hôn này.

 

Nhưng thực ra hai ngày trước ta suýt c.h.ế.t khi gặp bọn cướp trên đường thu tiền, may mắn được một công tử bịt mặt đi ngang qua cứu.

 

Nếu hôm nay ta không đến dự yến tiệc, những người đó sẽ nghĩ ta đã c.h.ế.t rồi.

 

Các tiểu thư quý tộc đối diện không ngừng liếc nhìn ta, ngay cả tiểu thái giám dẫn đường cũng không nhịn được mà xì xào.

 

“Tại sao họ cứ nhìn chằm chằm vào cô nương?”

 

Tiểu công công đã sống trong cung lâu ngày, có lẽ không biết ta là ai, cũng không biết chuyện hủy hôn của ta.

 

Ta chưa kịp giải thích thì hắn đã tự nói:

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

“Chắc là vì cô nương xinh đẹp đấy.”

 

Ta mỉm cười nhẹ, ngẩng đầu lên thì chạm phải đôi mắt đen láy.

 

Là Tạ Từ.

 

Ta và hắn xưa nay không hợp nhau, gặp mặt cũng nhiều lời qua tiếng lại.

 

Nụ cười trên môi ta liền nhạt đi, ta cầm chén trà trước mặt lên.

 

“Thân phận thế tử tôn quý, theo lý không nên đến chỗ xa xôi này, ngài đến đây để chê cười ta sao?”

 

Hắn cong khóe môi, giọng châm biếm: “Ta đã nói rồi, vị hôn phu của cô không phải là thứ tốt lành gì.”

 

Hôm nay mọi người đều chế giễu ta bị từ hôn, danh tiếng cũng hủy hoại, nói rằng một nữ tử như ta sau này không ai dám lấy.

 

Chỉ có hắn, chửi mắng Thẩm Hằng.

 

Ta định cãi lại vài câu, nhưng hiện tại lời đến bên miệng lại không thể thốt ra.

 

Ta khẽ ngẩng đầu, nhìn hắn một lúc.

 

Sau đó đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng nói: “Ừm, ngay cả ngài cũng giỏi hơn hắn.”

 

Hắn không nói gì thêm, thần sắc không tự nhiên mà rời đi, trên khuôn mặt trắng lạnh như ngọc điểm một chút đỏ ửng.

 

Đây là, chưa khai tiệc đã uống say rồi sao?

 

— QUẢNG CÁO —