Tháng ba ở Kim Lăng, mưa bụi mịt mù, người xưa có câu, 'Dương Châu hoa khói tháng ba xuôi dòng'. Phó Cảnh Hi lúc này đứng tại bến đò Kim Lăng, chờ một người từ phương Bắc tới.
Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu: Trong bài thơ Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hoạ Nhiên chi Quảng Lăng của Lý Bạch (701 - 762). Nguyên văn là: "Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu" ý chỉ vẻ đẹp của Dương Châu - nơi phồn hoa bậc nhất thời Đường vào tháng ba, đồng thời bài thơ cũng nói lên phong cảnh ly biệt của Lý Bạch với một người bạn của ông.
Phó Cảnh Hi đã cưỡi ngựa cả một đường đến đây, tới bến đò, xoay người xuống ngựa, để thị vệ cầm dây cương, còn mình thì đứng đó, nhìn về phía sống. Xa xa, có một con tàu chậm rãi đi tới. Xem tình hình này, chắc là hắn phải đợi người kia rồi.
Hoàng đế Bắc triều mấy ngày trước nhận được một bức thư, thái tử nước bạn sẽ sang đây thỉnh kinh, hoàng đế nghĩ đi nghĩ lại, liền phái Tam hoàng tử Phó Cảnh Hi - người có tuổi tác tương đương đến đón tiếp cậu ta.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, Thạch Hưng Đức đứng bên cạnh cầm ô cho hắn nói: "Vẫn là ngài chu đáo, may mà ngài có xe ngựa."
Phó Cảnh Hi không nói gì, nhìn chằm chằm chiếc thuyền từ xa đang chậm rãi đến gần, sau đó cập bến. Một thanh niên mặc y phục màu trắng nhìn thanh khiết như ánh trăng từ trong bước ra, chắc hẳn đây là Giang Trạch Tắc - trưởng tử của vị kia ở Bắc triều, vừa nghe tên là đã biết phụ hoàng cậu đã kỳ vọng vào cậu nhiều tới mức nào, Phó Cảnh Hi mỉm cười chào y, người kia ngước lên nhìn hắn rồi cũng nở nụ cười.
"Trời mưa đường trơn, đi chầm chậm thôi." Phó Cảnh Hi nói.
Giang Trạch Tắc gật đầu, có thể là bởi vì ngồi thuyền quá lâu, lúc lên lại bờ có chút không kịp thích ứng. Đám nô tì theo sau hầu hạ cậu cũng vậy, xem ra chặng đường này bọn họ đã chịu nhiều mệt mỏi rồi.
Thấy thế, Phó Cảnh Hi liền cầm lấy chiếc ô từ từ tay Thạch Hưng Đức, sau đó đưa tay ra rồi nói với Giang Trạch Tắc: "Để ta đỡ ngươi, lại đây."
Giang Trạch Tắc do dự một chút, sau đó vẫn duỗi tay ra, Phó Cảnh Hi nắm lấy tay cậu, nói: "Cẩn thận."
Giang Trạch Tắc choáng váng, thế là liền bị trượt chân. may mà lực tay của Phó Cảnh Hi rất mạnh, nên mới túm lại được.
"Lần đầu tiên ngồi thuyền, có chút say sóng. Mong Tam hoàng tử thứ tội." Giang Trạch Tắc ngượng ngùng nói với Phó Cảnh Hi.
Phó Cảnh Hi cầm ô, hai tay ôm quyền, nói: "Phó Cảnh Hi bái kiến điện hạ."
Giang Trạch Tắc nghe xong câu này, có chút hoảng loạn, y cũng học theo Phó Cảnh Hi hành lẽ, nói: "Giang Trạch Tắc bái kiến Tam hoàng tử điện hạ.". Bạn có biết trang tr𝑢yện # tr𝑢mtr𝑢 yen﹒𝑽n #
Lúc này mưa đột nhiên nhỏ lại, một lúc sau thì tạnh hẳn. Phó Cảnh Hi hơi do dự một chút nói: "Nếu chóng mặt quá, hay là chúng ta đi xe ngựa đi."
Giang Trạch Tắc gật đầu, cậu một đường đi đến đây, có lẽ là có chút khẩn trương, cũng có chút vất vả. Nên hiện tại, cậu đứng vững còn không nổi, cảm giác chân vẫn còn hơi run.
Giang Trạch Tắc tò mò nhìn phong cảnh của Kim Lăng, từ cửa sổ xe ngựa nhìn ra, quả nhiên là không giống phương Bắc, nơi nơi đều rất diễm lệ. Cậu nhìn Phó Cảnh Hi đang cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa, một thân thường phục màu lục đậm, sống lưng thẳng tắp, rất có khí thế. Cậu không cầm lòng được mà nở nụ cười. Phó Cảnh Hi quay đầu lại, đúng lúc thấy nụ cười này, liền đỏ mặt, đầu ngựa trật ra khỏi quỹ đạo ban đầu, vội vàng siết chặt dây cương, thầm nghĩ quả nhiên không được phân tâm khi cưỡi ngựa.
Đoàn người từ phía đông tiến vào Gia Đức môn rồi tới Thái Cực cung, đi thêm một lúc nữa là đến Sùng Giáo môn. Tới đây thì không được phép đi xe nữa. Phó Cảnh Hi đưa cậu đến Sùng Văn Điện, nói: "Sau này ngươi sẽ ở nơi này. Ngoại trừ những thị vệ và nội thị ngươi mang theo thì phụ hoàng cũng đã bố trí cho ngươi vài người. Cần cái gì thì cứ sai bọn họ đi lấy."
Giang Trạch Tắc gật đầu, hắn lại nhẹ giọng nói:
"Sắc trời hôm nay cũng đã tối, ngươi cũng đã mệt rồi nhỉ. Nhanh đi tắm rửa nghỉ ngơi đi. Phụ hoàng nói, ngươi đã đi đường vất vả, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai hãy đi thỉnh an."
Giang Trạch Tắc do dự một chút, sau đó mới mở miệng:
"Như vậy có vẻ không hợp quy củ?"
Phó Cảnh Hi nghe thấy lời này liền cười:
"Mẫu phi ta nói, quy củ là do người định, cho nên, không có gì là không hợp cả."
Lúc này Giang Trạch Tắc mới yên lòng.
Phó Cảnh Hi nhìn chăm chú xem những nội thị dọn dẹp gọn gàng đồ đạc mà Giang Trạch Tắc mang đến, lúc này mới đứng dậy, nói: "Ta cũng nên trở về rồi. Ta ở Chiêu Khánh Điện, cũng xem như là nội viện, chỉ tiếc là đã tối rồi, không thể dẫn ngươi đi xem. Ngày mai đi, ngày mai đi thỉnh an phụ hoàng về, ta mang ngươi đi gặp mẫu phi của ta, còn có muội muội của ta nữa. Năm nay muội ấy mới tám tuổi, nhìn rất đáng yêu."
Giang Trạch Tắc gật đầu nói: "Được."
Sau khi Phó Cảnh Hi đi, nội thị mang theo nước ấm, cung kính nhìn Giang Trạch Tắc nói: "Xin mời điện hạ tắm rửa."
Giang Trạch Tắc đi dậy đi qua, trong phòng khí nóng bay mờ mịt, cậu ngâm cả người trong nước ấm, cảm giác như lỗ chân lông đều nở ra, cậu nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, cảm thấy nơi này cũng rất thú vị.
Phó Cảnh Hi trở về Thừa n Diện, muội muội của hắn - A Loan liền chạy tới, nói: "Hoàng huynh, con trai của chính thất của vị kia ở Bắc triều có đẹp trai không?"
Phó Cảnh Hi nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được lắm, chỉ là trên mặt có chút trẻ con."
Phó Thiếu Thành nghe xong lời này liền bật cười, chỉ vào Phó Cảnh Hi rồi nói với Bùi Lạc Lạc: "Nàng xem nó nói này, nó rõ ràng vẫn còn là một tiểu hài tử."
Phó Cảnh Hi nói chuyện với phụ hoàng, mẫu phi và muội muội một lát, sau đó liền trở về Chiêu Khánh Điện, sau khi tắm rửa xong liền cảm thấy mệt mỏi, cũng không đọc sách, mà lăn ra ngủ.
—------
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ là một bé não nhỏ.
—------
Editor có lời muốn nói: Không biết là do tác giả nhầm hay sao mà cả hai đều là người của Bắc triều, tui cứ tưởng 1 Nam 1 Bắc ai ngờ cả 2 đều là Bắc.