Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 28: Chưa từng có



Phương thái y lại được truyền đến Cam Lâm cung vào nửa đêm lần nữa, khi lão nhìn thấy hoàng đế suy nhược nằm lỳ trên giường không nhúc nhích gì, cả người còn đầm đìa mồ hôi phủ đầy dấu vết hoan ái, thì lúc bấy giờ mới không dám nhìn thêm gì nữa trực tiếp quỳ xuống.

Lương Trinh dựa vào bên giường trầm giọng hỏi: “Ban nãy bệ hạ uống qua thuốc sinh tử, ngươi mau nhìn xem nó có công hiệu hay không.”

Cả người lão thái y chợt run lên, bộ dạng  kinh ngạc thấp thỏm đến độ không nói nên lời. Đôi mắt của Chúc Vân Tuyên đã bị mái tóc dài che kín không nhìn thấy bất cứ cảm xúc gì, còn bàn tay phía dưới cuộn tròn nắm đấm, đầu ngón tay bấm mạnh vào da thịt như muốn ứa máu.

“Uống… Uống khi nào?”

“Một canh giờ trước.”

Phương thái y ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, bộ dạng hết sức dè dặt trả lời vấn đề: “Dược hiệu căn bản không thể nhanh như vậy, có điều bệ hạ tuổi trẻ, có lẽ chỉ cần một lần có thể thành công, nếu như bệ hạ thật.. thật sự có hoàng tử, thì để hạ quan đi viết phương thuốc dưỡng thai, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, sẽ có lợi cho cả thân thể bệ hạ và thai nhi.”

“Ngươi đi viết đi.” Lương Trinh nói xong thoáng nhìn Chúc Vân Tuyên một chút, ngón tay khẽ kéo lấy sợi tóc đối phương uốn quanh, đồng thời không quên lạnh lùng nhắc nhở người đang quỳ trước mặt mình “Chuyện hôm nay, nếu như ngươi dám nói ra ngoài….”

“Hạ quan không dám!” Lão thái y lập tức lớn tiếng đáp lại.

“Được rồi, trong lòng ngươi tự khắc hiểu rõ, mau đi xuống đi.”

Sau khi đuổi thái y đi xong, Lương Trinh khom xuống ôm lấy Chúc Vân Tuyên từ phía sau, rồi nghiêng người in khẽ một nụ hôn lên bả vai đối phương: “Bệ hạ đang suy nghĩ gì vậy?”

Chúc Vân Tuyên không đáp trả gì, kể từ sau khi uống chén thuốc kia, hắn vẫn duy trì dáng dấp nhắm chặt hai mắt không nói tiếng nào như vậy, ngay cả nước mắt cũng cạn khô, nếu như giờ đây không còn có chút hơi thở kia hiện diện, thì Lương Trinh dường như cảm thấy bản thân đang thật sự ôm một thi thể trong lòng.

Lương Trinh cũng không lấy làm hối hận, chỉ cần vừa nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn nữa là giữa hai người sẽ có một đứa con cùng chung huyết thống, thì sự vui sướng cùng hưng phấn chợt trào dâng trong lòng khiến hắn cực kỳ thỏa mãn, thỏa mãn đến mức dẫu cho Chúc Vân Tuyên hận hắn đến bao nhiêu, hắn cũng cam lòng.

Từ sau ngày hôm ấy, Chúc Vân Tuyên cứ sốt nhẹ dai dẳng tận hơn tháng trời, thế nhưng vẫn không ngưng việc triều chính lại, mà vẫn tự mình làm mọi chuyện, không cho bất cứ ai nhúng tay vào. Mỗi ngày vào thời điểm lâm triều, Lương Trinh nhìn thấy Chúc Vân Tuyên sắc mặc trắng bệch biểu hiện hờ hững ngồi trên cao kia chợt thấy rối ren trong lòng, đến cuối cùng tất cả chỉ biết hóa thành một tiếng buông lơi thở dài.

Đợi đến khi sốt nhẹ khỏi đi, mạch tượng cũng được bắt rõ ràng hơn. Lúc Chúc Vân Tuyên chính tai mình nghe được chuyện kia, trên gương mặt vẫn không hề có chút kinh ngạc hay hoang mang nào, mà chỉ đơn giản cứ thế tiếp nhận kết quả, sau đó mỗi ngày uống thuốc dưỡng thai đúng giờ, chỉ khác là lúc đối mặt với Lương Trinh, vẫn luôn luôn là bộ dáng yên lặng trầm mặc.

Một tháng nay Thục Hòa trưởng công chúa có tiến cung thăm Chúc Vân Tuyên đôi ba lần, thế nhưng lần nào cũng đều bị hắn lấy cớ đang bệnh nên ngăn cô lại bên ngoài, mãi đến hôm nay khi thân thể khỏe hơn một chút, Chúc Cân Tuyên mới mời người đến.

Thục Hòa trưởng công chúa nhìn thấy gương mặt gầy gò như không còn chút thịt nào của Chúc Vân Tuyên, vành mắt thoáng chốc đỏ bừng lên, đau lòng đến độ muốn rơi nước mắt: “Rốt cuộc bệ hạ là bị làm sao? Cớ sao đột nhiên lại…”

“Không sao.” Trên mặt Chúc Vân Tuyên lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: “Cô, trẫm không sao, thật sự không sao hết.”

Chúc Vân Tuyên càng cường điệu chứng tỏ bản thân mình không sao, thì Thục Hòa trưởng công chúa càng không tin nổi. Nhìn bộ dáng nghiêm trọng đến mức không còn chút tinh thần nào như người sắp chết như vậy, thế mà lại bảo là không có chuyện gì, rõ ràng chính là tâm bệnh!

“Cô, hôm nay trẫm mời ngài tiến cung đến là muốn nói đến việc chọn lựa kia, chúng ta cứ tạm thời cho dừng lại đi.”

“Dừng lại?” Trưởng công chúa nghe cong chợt ngạc nhiên không thôi: “Vì sao lại dừng? Nếu là vì thân thể không khỏe thì chỉ cần hoãn thêm mấy tháng là được rồi, vì sao phải dừng chứ?”

Chúc Vân Tuyên chỉ đành cười khổ trong lòng, hắn bây giờ đâu chỉ không phải không khỏe, với bộ dạng người không ra người ma không ra ma này, thử hỏi sao có thể đi lập hậu nạp phi, người hoàng đế này như hắn, nói ra đúng thực chỉ là một trò đùa cho thiên hạ.

“Trẫm không muốn.” Chúc Vân Tuyên khẽ lắc đầu, “Tạm thời còn chưa muốn, cô đừng ép buộc trẫm.”

“.. Là bởi vì người trong lòng kia sao?”

Chúc Vân Tuyên rủ mắt đáp: “Không có, từ xưa đến nay trẫm chưa từng thích qua người nào.”

“Thế nhưng cứ kéo dài việc không thành hôn như vậy cũng không phải biện pháp.. Vậy quốc tự* phải làm sao bây giờ?”

— quốc tự: con cháu kế thừa

Chúc Vân Tuyên hơi run, hai bàn tay đan chặt lấy nhau trong ống tay áo rộng lớn chợt buông ra, lại im lặng hồi lâu, mới lắp bắp nói: “Nếu thật sự không có, quá lắm thì cứ lấy một đứa con nuôi bên trong tôn thất là được, ắt sẽ có biện pháp.”

Trưởng công chúa cau mày, tất nhiên là nàng cực kỳ không tán thành với đề nghị này của hắn, hoàng đế nay còn trẻ như vậy, vì lý gì không tuyển hậu không sắc phi không sinh ra những đứa con ruột của mình, mà lại nghĩ đến biện pháp kia chứ. Với tính cách bây giờ của Chúc Vân Tuyên, nàng cũng thật sự không biết nên khuyên nhủ ra làm sao.

Chúc Vân Tuyên bỗng nhiên bật cười: “Cô yên tâm, huynh trưởng huynh ấy… còn sống, lại còn có đứa con trai thứ hai, nếu như thật sự không được, vậy thì trẫm sẽ nhận đứa con thứ hai của huynh ấy làm con nuôi, con của huynh ấy chắc chắn là một người tài.”

Trưởng công chúa nhất thời nghẹn lời, sau một hồi lâu do dự mới nhỏ giọng lo lắng hỏi: “.. Bệ hạ nghĩ như vậy, lẽ nào chỉ là bởi vì muốn truyền vị trí kia lại cho con trai A Cảnh thôi đúng không?”

Chúc Vân Tuyên lại chỉ biết gượng cười: “Đây vốn là một chuyện vất vả, có khi huynh trưởng cũng chưa chắc cam lòng cho con mình nhận lấy ngôi vị này, chuyện này chẳng qua là trẫm tự ôm ấp hy vọng vu vơ mà thôi.”

Nếu như Chúc Vân Cảnh muốn, thì bản thân Chúc Vân Tuyên chắc chắn sẽ đồng ý trả lại ngôi vị này cho huynh trưởng mình, hoặc là con trai của huynh ấy. Hiện tại hắn một lòng lo nghĩ cho giang sơn này, bởi vì nó là của nhà họ Chúc, chứ xưa nay chưa từng lưu luyến vương vấn gì đến ngôi vị đế vương quyền thế kia.

Trưởng công chúa vẫn lo lắng không thôi: “Ngươi cũng biết thế, vậy hà tất chi phải làm như vậy, tạm thời khoan bàn đến việc duy trì thiên hạ, thì ngươi cũng một phải có một đứa con duy trì nòi giống của mình chứ.”

“Chuyện này để sau hãy nói đi.” Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại: “Hiện tại cứ từ từ.”

“Nhưng mà bệ hạ…”

“Coi như là trẫm cầu xin cô được không?”

Trưởng công chúa nhất thời không nói gì, qua một lúc sau, chỉ đành khẽ gật đầu đồng ý: “..Ta sợ chỉ sợ sau này bệ hạ chịu khổ mà thôi.”

Chúc Vân Tuyên cười nhạt nói: “Mỗi người đều có một số mạng của riêng mình.”

Đến khi hoàng hôn dần buông xuống, trưởng công chúa mới cao từ rời đi. Khi nàng mới vừa đi ra khỏi cửa Cam Lâm cung, liền đụng phải Lương Trinh, Lương Trinh thấy nàng bước ra cũng cung kính hành lễ, thế nhưng trưởng công chúa chỉ đáp trả lại bằng một câu nói lạnh lùng dửng dưng: “”Chiêu vương làm vậy tổn thọ tới lão thân này rồi.”

Lương Trinh nở nụ cười: “Tiểu chất là vãn bối, lễ nhiều cũng là phải phép, mong rằng trưởng công chúa không lấy làm ghét bỏ.”

“Lão thân không dám có người chất nhi như Chiêu vương đây.” Biểu hiện của trưởng công chúa càng trở nên lạnh nhạt hơn, nàng đương nhiên biết đến những tin đồn rêu rao về thân phận con riêng của Lương Trinh, cũng biết trong quá khứ Chiêu Dương đế từng phát rồ vì tiểu lang quân Lương gia thế nào, chỉ là mấy năm nay khi nàng quan sát thử, thì luôn cảm thấy vị Lương Trinh này là một người quá tâm cơ, ngay cả bộ dạng  khiêm tốn hiếu thuận trước mặt Chiêu Dương đế kia, rốt cuộc cũng chỉ là giả tạo! Ấy vậy mà vị hoàng đế huynh đệ của nàng lại bị cái gọi là tính phụ tử làm mờ đi con mắt, cho nên mới không phát hiện ra ngươi này trước mặt đang rắp tâm hại người, còn vì hắn mà vứt bỏ đi vị thái tử nàng chăm nom từ bé, thử hỏi nàng sao có thể nhìn hợp mắt người tên Lương Trinh này cho được.

Chớ nói chi là với dáng vẻ của Chúc Vân Tuyên bây giờ, có khả năng rất lớn cũng là vì người trước mặt này.

Những tin đồn về mối quan hệ mờ ám giữa hoàng đế và Chiêu vương sớm đã được đồn đại trong kinh, mới đầu nàng vẫn không mấy tin, đến tận hôm nay nhìn thấy Chúc Vân Tuyên thành ra như vậy, cộng thêm việc vào canh giờ này còn đụng phải Lương Trinh đến Cam Lâm cung, thì sao còn có thể tự lừa mình dối người. Nhưng mà suy cho cùng, hai người họ là anh em ruột, nếu như thật sự có chuyện đó, vậy chính là mối tình loạn luân, chuyện này đối với một vị đế vương mà nói biết bao nhiêu ô nhục bẩn thỉu, sao Lương Trinh hắn có thể dám làm thế chứ?

Lương Trinh dĩ nhiên cũng đã nhận ra vị trưởng công chúa trước mặt này không ưa mình, thế nhưng bản thân hắn không rảnh hơi đâu quan tâm, vào lúc này bèn nhường đường cung kính mời đối phương đi trước. Trưởng công chúa do dự một lúc, sau mới lạnh giọng hỏi: “Sao giờ này mà Chiêu vương vẫn còn tiến cung?”

“Có chuyện quan trọng muốn bẩm báo cùng bệ hạ.” Lương Trinh hời hợt viện cớ qua loa.

Đã là việc tiền triều, thì trưởng công chúa tất nhiên không thể nào truy cứu được nữa, chỉ đành tức giận trừng mắt nhìn đối phương rồi rời đi. Lương Trinh cười cười lắc đầu, lúc sau cũng bước chân tiến vào trong đại điện.

Chúc Vân Tuyên lúc này đang uống thuốc dưỡng thai, loại thuốc này đơn giản không chỉ đắng gấp mười lần loại thuốc thường, thế nhưng đối phương vẫn trưng gương mặt không chút biến sắc, thậm chí không hề nhíu mày lấy một cái mà trút hết vào bụng. Lương Trinh thấy người uống thuốc xong, bèn chầm chậm lên tiếng hỏi: “Sắp tới là vào thời gian oi bức nhất của ngày hè rồi, bệ hạ có định xuất cung nghỉ mát không?”

Chúc Vân Tuyên uống xong liền cúi đầu phê duyệt tấu chương, không lên tiếng nói gì. Lương Trinh bị đối phương lơ mãi cũng thành thói quen, suốt hơn một tháng nay Chúc Vân Tuyên vẫn hệt như vậy, mặc cho Lương Trinh có nói cái gì cũng bỏ ngoài tai không chú ý, cho dù bản thân người kia có cố tình chọc giận, thì quá lắm hắn cũng chỉ nhíu mày một cái, còn gương mặt vẫn trơ ra như vậy.

“Hay là đến biệt cung đi, không phải trước đây cứ hằng năm ngài sẽ cùng tiên đế đến đó hay sao? Dù sao nơi đó cũng mát mẻ, chứ ngài cứ vùi ở trong cung như thế này mãi sẽ thành bệnh.”

Chúc Vân Tuyên vẫn tỏ ra không chú ý đến sự tồn tại của người kia. Lương Trinh lúc bấy giờ bất ngờ khom người, còn chưa kịp đợi Chúc Vân Tuyên phản ứng ra đã trực tiếp bế người lên. Vẻ mặt Chúc Vân Tuyên chợt trở nên lạnh tanh, nhưng vẫn nhất quyết không lên tiếng, ngay cả cánh tay Lương Trinh kề sát bên mình cũng không tự giác nắm chặt lấy.

Lương Trinh ôm đối phương nhanh chân tiến vào nội điện, sau khi đặt người lên giường xong mới nhẹ giọng khuyên nhủ: “Bệ hạ đang mang thai, nên phải biết tự mình yêu quý thân thể, nghỉ ngơi nhiều chút, còn những tấu chương kia, để thần giúp ngài xem là được rồi.”

Chúc Vân Tuyên ngước đôi mắt lạnh rét như băng nhìn Lương Trinh, đồng thời mở miệng lên tiếng nói câu đầu tiên sau chuỗi ngày dài trầm mặc: “Lương Trinh, ngươi không cần giả vờ giả vịt nữa, những thứ ngươi làm chỉ khiến trẫm trẫm cảm thấy buồn nôn mà thôi.”

Lương Trinh nghe xong không nói gì, sau một hồi im lặng, chợt cúi đầu nắm lấy bàn tay hắn nhẹ nhàng hôn lên từng đầu ngón tay.

Chúc Vân Tuyên không phản kháng, chỉ mặc cho ai kia thành kính hôn môi nâng niu tay mình như báu vật, qua một lát sau, Lương Trinh khẽ ngước mắt lên nhìn về phía hắn bình tĩnh lên tiếng: “Cho dù bệ hạ có căm ghét thần, buồn nôn thần, thần cũng chịu, chỉ cần bệ hạ thấy vui là được rồi.”

“Ngươi muốn đứa con, vậy thì sau khi đứa bé này được sinh ra ngươi cứ ôm nó đi đi, bản thân ngươi nuôi cũng được, tặng cho ai cũng được, thậm chí là giết chết nó cũng được, tùy ý ngươi, trẫm sẽ không nhận nó, cho dù giang sơn này của trẫm không có người nối nghiệp, thì trẫm cũng không cần nó.”

Nghe vậy, con ngươi của Lương Trinh chợt co rút lại: “Thần biết bệ hạ hận thần, nhưng ngài cũng tuyệt tình với đứa con do ngài tự mình sinh ra hay sao?”

“Trẫm ghét những thứ dơ bẩn.” Chúc Vân Tuyên hững hờ nói.

Lương Trinh giật giật khóe môi, bật ra một tiếng cười gượng: “Xem ra bệ hạ đúng là thật sự oán hận thần, nhưng ngài nghĩ xem, đứa con kia vốn là máu thịt sinh ra từ trong thân thể ngài, nay chỉ vì chảy trong mình dòng máu thần, mà ngài liền nói ghét dơ bẩn không cần nó thật sao.”

Chúc Vân Tuyên không nói gì thêm nữa, Lương Trinh chợt tiếp tục thấp giọng thầm thì: “Bệ hạ…  Ngài từng thích qua người nào chưa? Ngoại trừ huynh trưởng, ngôi vị hoàng đế kia, trong lòng của ngài liệu từng có tồn tại những thứ khác?”

Chúc Vân Tuyên vẫn im lặng không đáp, Lương Trinh xiết chặt tay đối phương tiếp tục: “Thần yêu ngài như vậy, còn ngài thì sao? Ngài có từng động tâm với người nào chưa?”

Chúc Vân Tuyên lạnh lùng gằn giọng: “Chưa từng.”

Lương Trinh than khẽ: “Bệ hạ ngài luôn như vậy, lúc nào cũng tỏ ra mềm lòng với người khác, duy chỉ có thần, mãi mãi chỉ là sự tuyệt tình cùng ác độc nhất.”