*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúc Vân Cảnh vừa nhận được tin tức Chúc Vân Tuyên đột nhiên lên cơn đau liền vội vã tiến cung, khi hắn đến nơi đã gần đến giờ dần, Chúc Vân Tuyên tính ra đã đau những ba canh giờ, trong lúc đó cả người cứ vật vờ hôn mê đến mấy lần, Phương thái y lúc này đang đổ môi hôi hột thận trọng châm kim cho đối phương.
Thấy Chúc Vân Tuyên đau đến mức không còn biết trời trăng gì, cả người cứ run rẩy cuộn tròn lại, hai con ngươi Chúc Vân Tuyên mạnh mẽ co rụt theo: “Chuyện này là sao? Ta nhớ lúc chiều bệ hạ vẫn còn rất khoẻ kia mà, sao bây giờ đột nhiên thành ra như vậy?!”
Vừa châm cây kim cuối cùng xuống, cả người Chúc Vân Tuyên bất ngờ trở nên lên cơn run lẩy bẩy kịch liệt chưa từng thấy, sau đó bất giác nằm xụi lợ trên giường. Phương thái y vội xoa mồ hôi trên trán, nói với Chúc Vân Cảnh: “Quốc Công gia, e là bệ hạ… Bệ hạ sắp sinh, việc châm kim này chỉ là biện pháp trì hoãn được một thời gian ngắn, nếu như không chịu lấy đứa con ra nữa, thì tính mạng của bệ hạ cùng hoàng tử sẽ gặp nguy hiểm.”
Chúc Vân Cảnh đương nhiên biết những chuyện này, việc nam tử sinh sản hoàn toàn không giống với những nữ tử tầm thường, nếu như chưa tới thời cơ chín muồi thì cho dù có làm như thế nào cũng không thể động vào, chỉ có thể chờ đến khi cái thai muốn ra ngoài thì mới có thể lấy ra, đương nhiên cũng có tình huống đứa nhỏ không kịp đợi đủ ngày đủ tháng đã muốn đi ra, vào lúc này nhất định phải sinh nó ra, không thể trì hoãn thêm, bằng không sẽ là một xác hai mạng.
“Hiện tại sắp sinh? Không phải còn một tháng nữa hay sao?!”
“Lúc trước lão thần đã từng nói… Bệ hạ dưỡng thai không tốt, cho nên có khả năng sẽ sinh non…”
Chúc Vân Cảnh vừa tức vừa vội, chỉ đành ngồi xuống ở bên giường nắm chặt tay Chúc Vân Tuyên, đồng thời nhẹ giọng gọi hắn: “A Tuyên, A Tuyên, đệ nghe ta nói không?”
Bên mi mắt Chúc Vân Tuyên khẽ giật giật, hắn chầm chậm mở mắt ra mê man nhìn Chúc Vân Cảnh: “Huynh, đệ khó chịu…”
Chúc Vân Cảnh vỗ nhẹ lên mu bàn tay dỗ dành em trai mình: “Đừng sợ, lát nữa sẽ ổn thôi, chờ đến khi hài tử sinh ra xong là không sao rồi.”
Chúc Vân Tuyên run lên, trưng ra vành mắt đỏ ngầu lắp bắp nói: Đứa nhỏ.. đứa nhỏ thế nào rồi?”
“Đứa nhỏ không sao, chờ một lát nữa thôi là được rồi, đừng lo lắng.”
Nhờ có sự động viên của Chúc Vân Cảnh, cả người Chúc Vân Tuyên từ từ thả lỏng ra, hắn chỉ đành mỏi mệt nhắm mắt lại. Chúc Vân Cảnh ôm lấy đối phương để hắn tựa lên người mình, sau đó giơ tay ra nhận lấy chén thuốc thổi cho nguội: “Uống thuốc xong sẽ không khó chịu nữa.”
Chúc Vân Tuyên không hỏi gì nhiều mà vô cùng ngoan ngoãn uống hết chén thuốc, khi uống xong chợt tựa vào Chúc Vân Cảnh thì thào: “Huynh, sau khi đứa bé sinh ra… Huynh cứ ôm nó đi đi…”
“Nói linh tinh gì đó, đứa bé vốn là hoàng tử của bệ hạ, chính là dõng dõi hoàng tộc, sao ta có thể đem đi được chứ.”
Chúc Vân Tuyên khe khẽ lắc đầu, trong đầu giờ đây dường như mỗi lúc một thêm nặng nề, khiến hắn cảm thấy uể oải mệt mỏi không sao tả được, chỉ trong một thời gian ngắn đã bắt đầu hôn mê lần nữa.
Chúc Vân Cảnh thở phào nhẹ nhõm, đặt Chúc Vân Tuyên nằm thẳng xuống giường, sau đó mở miệng hỏi Phương thái y: “Còn phải đợi bao lâu nữa?”
“Nửa canh giờ sau có thể lấy đứa nhỏ ra.” Lão thái y nói một cách tràn đầy tự tin.
Chúc Vân Cảnh giúp Chúc Vân Tuyên cởi y phục ra, lúc bấy giờ khi nhìn thấy hình xăm đóa hồng mai diễm lệ nở rộ ở bên hông trái đối phương, vẻ mặt thoáng chốc lạnh như băng: “Đây là cái gì?”
Cao An quỳ xuống đất nghẹn ngào nói cho hắn biết: “Là Chiêu vương ép buộc bệ hạ, bệ hạ thực sự không muốn, khi đó Chiêu vương uy hiếp bệ hạ, bệ hạ mới không thể không từ chối…”
Chúc Vân Cảnh siết chặt tay cuộn thành nắm đấm căm hận nói: “Hắn quả nhiên có chết một trăm lần cũng không đủ.”
Lão thái y đã chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng từ trước, lúc này liền cầm dao găm đã được hơ qua lửa dán lên bụng nhô cao của Chúc Vân Tuyên, rồi chầm chậm rạch trên đó một đường.
Chúc Vân Cảnh dời tầm mắt đi chỗ khác, không đành lòng nhìn thêm.
Nửa giờ sau, một tiếng khóc nỉ non yếu ớt vang lên, Phương thái y hết sức cẩn thận nâng một đứa trẻ sơ sinh người bê bết máu lên giao cho ma ma Chúc Vân Cảnh dẫn theo từ trong phủ tới, xong xuôi mới bắt đầu khâu vết thương lại cho Chúc Vân Tuyên.
Ma ma hết sức vui vẻ hô lên: “Đúng là tiểu hoàng tử!”
Chúc Vân Cảnh liếc mắt nhìn hài tử, lông mày cũng nhíu chặt: “Thật sự quá nhỏ…”
Hơn nữa tiếng khóc nghe qua lại yếu ớt đến vậy, căn bản nhóc con này không phải là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Nụ cười trên mặt ma ma dần tắt lịm, đối phương không mấy hài lòng ôm tiểu hoàng tử đi rửa sạch. Phương thái y đầu đầy mồ hôi khâu vết rạch cho Chúc Vân Tuyên xong, sau khi xác định mạch tượng bệ hạ đã dần ổn định lại mới lên tiếng bẩm báo với Chúc Vân Cảnh: “Bệ hạ đã bình an vô sự, hiện tại chỉ cần chờ tỉnh lại là tốt rồi.”
Lông mày đang cau có nhíu lại của Chúc Vân Cảnh vẫn chưa chịu giãn ra, ma ma lúc này ôm đứa bé vừa mới rửa sạch trở về, Chúc Vân Cảnh bèn đi đến nhận lấy từ tay ma ma nhìn kỹ một lúc, thời khác này nhóc con đã ngủ thiếp đi, không những sắc mặt vàng khè, mà hơi thở còn yếu ớt, hơn nữa thân thể đúng thật là bé tí tẹo.
Nửa năm trước khi Minh nhi vừa mới ra đời, e là thằng nhóc mà mình còn lớn hơn đứa nhỏ này gấp đôi.
Thái ý bắt mạch cho đứa nhỏ, sau khi cẩn thận kiểm tra một hồi, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng hơn. Chúc Vân Cảnh thấy vậy bèn lên tiếng hỏi: “Đứa nhỏ này thế nào? Nói thật.”
“… Tiểu hoàng tử sinh thiếu tháng, thân thể suy nhược, nội tạng không phát triển toàn diện, hơn nữa từng có khoảng thời gian phá thai hủy hoại, cho nên mới sinh ra không thể uống quá nhiều thuốc, hiện tại lão thần sẽ cố gắng hết sức mình cứu trị.”
Chúc Vân Cảnh cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve lên gương mặt non mềm như đậu hũ của đứa bé, trong lòng bây giờ chỉ có thể nghe theo ý trời, thế nhưng khi bản thân hắn tận mắt chứng kiến một đứa nhỏ đáng thương như vậy, rốt cuộc vẫn là không muốn nó xảy ra mệnh hệ gì.
Chúc Vân Tuyên ngủ hết một ngày một đêm, đến tận đêm khuya hôm sau mới tỉnh lại. Suốt khoảng thời gian này, Chúc Vân Cảnh vẫn luôn trông chừng bên cạnh đối phương, đang ngủ gà ngủ gật, chợt cảm nhận được động tĩnh liền lập tức mở mắt ra, rồi mau chóng truyền thái y đi vào.
Khi xác định Chúc Vân Tuyên đã không còn gì đáng lo, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian sẽ có thể dần chuyển biến tốt, tảng đá nặng trong lòng Chúc Vân Cảnh rốt cuộc mới xem như đã trút bỏ, hiện tại mới trưng ra gương mặt vui vẻ hòa nhã hiếm thấy với Phương thái y, còn kêu hạ nhân ban thưởng cho lão.
Được đút uống nước nóng cùng chút thức ăn, nhưng Chúc Vân Tuyên vẫn ngây người ra như khúc gỗ. Hắn theo bản năng giơ tay sờ lên bụng mình, Chúc Vân Cảnh thấy vậy bèn nhìn Cao An ở bên cạnh ra hiệu, Cao An hiểu ý gật đầu lui ra.
“Cảm giác khá hơn chút nào không?” Chúc Vân Cảnh tiến sát đến hỏi han.
Một hồi lâu sau, Chúc Vân Tuyên mới khàn giọng khẽ đáp “Chút chút.”
Chúc Vân Cảnh chợt thở dài, thôi không hỏi nữa.
Cao An dẫn ma ma ôm đứa nhỏ đi đến, Chúc Vân Cảnh ôm lấy rồi kêu Cao An đỡ Chúc Vân Tuyên ngồi tựa lên cao một chút, sau đó mới ôm đứa bé đến gần cho hắn nhìn xem.
“Đứa bé có hơi nhỏ, thân thể cũng không mạnh khỏe mấy, thế nhưng dung mạo vẫn cực kỳ đáng yêu, rất giống ngươi.”
Tiểu hoàng tử vừa được đút uống sữa xong, hiện tại đã ngủ say sưa, hơi thở của đứa bé cực kỳ yếu ớt, dáng dấp cũng chỉ bé tí tẹo, nhìn qua cực kỳ đến là đáng thương.
Chúc Vân Tuyên lạnh nhạt liếc nhìn một cái rồi lập tức dời mắt đi, thế nhưng Chúc Vân Cảnh vẫn cứ một mục ôm đứa bé đến trước mặt hắn: “Đệ ôm nó đi.”
Sau một hồi im lặng chờ đợi, thấy Chúc Vân Tuyên nhất quyết không chịu giơ tay, Chúc Vân Cảnh chỉ đành coi như thôi: “Bỏ đi, đứa nhỏ đúng là đáng thương, vừa mới ra đời mà phụ hoàng đã ghét bỏ như vậy rồi.”
Mi mắt Chúc Vân Tuyên bất giác run rẩy, hắn chỉ khẽ mím môi, không lên tiếng nói.
Chúc Vân Cảnh bất đắc dĩ nói: “Phương thái y nói đứa bé này mới sinh ra đã ốm yếu, nội tạng bên trong cũng phát triển không tốt, cộng thêm một đống bệnh tật có từ trong bụng, mới chỉ chào đời mấy ngày đệ đã không muốn nhìn thấy nó, đệ cần gì phải làm như vậy chứ? Ngay cả ôm một cái cũng không muốn sao?”
Tay Chúc Vân Tuyên cuộn tròn thành nắm đấm, móng tay bấm sâu vào trong lòng thịt, một hồi lâu sau mới khàn khàn thì thào: “Huynh cứ ôm nó đi đi, không cứu sống được thì thôi, nếu cứu được.. Huynh muốn nuôi hay cho người ta, cứ tùy tiện quyết định.”
“Tại sao đệ phải cố chấp như vậy…”
“Đệ không muốn mình mềm lòng nữa, dù cho mình có chút khả năng cũng sẽ nhất quyết không nghĩ tới, vì chỉ khi không nhìn thấy đứa bé này, đệ mới có thể bình tĩnh hòa nhã được, coi như đệ cầu xin huynh, xin huynh mau ôm nó đi đi…”
Hai mắt Chúc Vân Tuyên giờ đây đã đỏ ngầu ngập nước, âm thanh nghẹn ngào, Chúc Vân Cảnh cũng không đành lòng thấy đứa em mình như vậy, chỉ đành gọi ma ma ôm đứa nhỏ lui xuống trước.”
“A Tuyên, đệ trải qua trăm đắng ngàn cay mới sinh ra được đứa bé này, dù sao nó cũng là cốt nhục của đệ, đệ nói không cần thì thật sự không cần sao? Bây giờ đệ lại không có đứa con nối dõi nào, giữ lại nó có gì không tốt chứ?”
Chúc Vân Tuyên lắp bắp nói: “Huynh cũng nói nó sinh ra đã ốm yếu, có thể nuôi được hay không cũng là một vấn đề lớn rồi, vậy sao còn có thể dám nghĩ tới việc nối dỗi, huống chi đứa bé này chỉ làm ta đau khổ không thể chịu đựng được, có thể nó sẽ khiến ta day dứt khó chịu cả đời này.”
“Chẳng lẽ đưa nó đi có thể khiến đệ hoàn toàn quên mất sao?”
“… Nếu như không nhìn thấy đứa bé nãy nữa, thì qua một thời gian dài sẽ từ từ phai nhạt, sau đó sẽ không còn nhớ đến nữa.”
Chúc Vân Cảnh không tiếp tục nói gì thêm nữa, hắn chính là định hỏi thứ làm Chúc Vân Tuyên không quên được, rốt cuộc là những khuất nhục cùng sự nhẫn nhịn đã từng chịu phải, hay là người kia.
Hắn nói không muốn mình mềm lòng, thế nhưng Chúc Vân Cảnh lại không rõ người đối phương mềm lòng là đứa nhỏ, hay lại là người khiến cho hắn đau khổ.
Có lẽ là ngay cả Chúc Vân Tuyên cũng chưa chắc biết đáp án của những câu hỏi kia.
Ngục Đại Lý Tự.
Hai tay hai chân Lương Trinh trói chặt bằng những xiềng xích nặng trĩu, hiện tại đang bị lính canh ngục áp giải đẩy vào trong phòng tra tấn, rồi trói lại trên giá gỗ.
Tên cai quản ngục với bộ dạng mày gian mắt chuột tiến vào ngồi sau bàn, gã ta gõ kinh đường mộc* một cái rồi cất cao giọng nói với Lương Trinh: “Vương gia bây giờ đã thành ra bộ dạng này, cho nên từng phạm qua sai lầm nào có thể khai được thì mau khai hết đi, miễn cho da thịt khỏi phải chịu những tra tấn đau đớn.”
— Kinh đường mộc: là khối gỗ được các quan huyện sử dụng khi thẩm án
Lương Trinh cười giễu trào phúng: “Ngươi là cái thá gì? Từ khi nào tới phiên ngươi tới thẩm vấn bản vương?”
Đối phương tặc lưỡi bật lại: “Gọi ngươi một tiếng vương gia chính là khách khí với ngươi lắm rồi! Ngươi còn coi bản thân mình vẫn là Chiêu vương cao cao tại thượng nắm giữ uy quyền triều chính sao? Bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là một tên loạn thần tặc tử ngã xuống, đồng thời còn là một tên tù nhân chờ chết mà thôi! Còn có gì để mà kiêu ngạo ngông nghênh! Bệ hạ sớm muộn gì cũng sẽ xử trí ngươi…”
“Bệ hạ?” Lương Trinh khẽ nheo mắt lại, “Bệ hạ đâu rồi? Người có thể thẩm vấn bản vương chỉ có duy nhất một mình bệ hạ, hiện tại nếu như bệ hạ đích thân đến thẩm vấn, bản vương chắc chắn biết gì nói nấy.”
“Ngươi đúng là to gan mà! Đã thành ra như vậy còn dám bất kính với bệ hạ! Không cho ngươi nếm thử chút giáo huấn, thì ngươi thật sự không biết bản thân mình đang ở đâu mà! Đánh cho ta! Cứ ra sức đánh mạnh vào!”
Cây roi dính nước muối liên tục quất vào trong lồng ngực, chỉ một lúc sau, da thịt đã bắt đầu bong tróc cả lên, thế nhưng Lương Trinh vẫn cắn chặt hàm răng không bật ra một âm thanh nào, thậm chí bên khóe miệng vẫn ngậm lấy ý cười trào phóng không đếm xỉa tới, khiến cho gã ta giận đến độ nổi trận lôi đình, càng về sau càng ra lệnh đánh tàn nhẫn hung ác hơn.
Khi đánh đã đời xong, gã cai ngục lại lên tiếng truy hỏi lần nữa: “Rốt cuộc ngươi có chịu khai hay không?”
Lương Trinh nhổ bọt máu trong miệng ra cợt nhả: “Bản vương thực sự không biết mình có gì cần khai.”
Có một tên lính trông ngục chợt đưa một tờ giấy đã viết xong tội trạng tới trước mặt Lương Trinh. Lương Trinh tùy ý liếc mắt nhìn qua, toàn bộ nội dung đều chính là một tá tội danh không có thật, ngay cả tội liên thông với địch phản quốc cũng được ghi vào, vừa nhìn liền biết muốn hắn dồn hắn vào đường chết không chỗ chôn thân.
“Ngươi bị ai sai khiến làm mấy chuyện này? Nói xấu bản vương đem lại lợi ích gì cho ngươi?”
Gã cai ngục tỏ vẻ khinh miệt nói: “Người muốn mạng ngươi nhiều vô số kể, trong lòng ngươi chắc cũng tự khắc hiểu rõ lúc trước mình đã đắc tội bao nhiêu người mà nhỉ.”
Thật đúng là vậy, cho dù Chúc Vân Tuyên không muốn hắn chết, thì cũng có vô số người hận không thể rút gân lột da hắn, nay không thẳng tay giết chết hắn trong ngục đã xem như nể nang lắm rồi, sao có thể để hắn sống dễ chịu được chứ.
“Bản vương không có gì để khai, người có bản lĩnh thì hiện tại cứ giết bản vương, có điều ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, qua lâu như vậy bệ hạ vẫn chưa hạ chỉ xử tội bản vương, nay nếu như ngươi không sợ tự chủ trương làm trái tâm tư bệ hạ, thì cứ việc ra tay.”
Gã cai ngục kia nghe xong nhấp nháy ánh mắt không ngừng, rõ ràng là đang chột dạ. Sau một lúc chần chừ do dự, gã bèn hạ lệnh binh lính đánh Lương Trinh thêm một trận nữa rồi áp giải hắn về lại trong lao, sau đó đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.