Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 58: Tâm bất do kỷ



— Giải thích tên chương: Tâm bất do kỷ 心不由己 là chỉ vì nhân tố bên ngoài mà khiến cho người đó không thể tự chủ quyết định ra hành vi hoặc suy nghĩ của mình.

Bị Chúc Vân Tuyên chơi một vố chặn họng, Lương Trinh bật cười lên tiếng: “Ba năm không gặp, bệ hạ đúng là ranh mãnh hơn trước nhiều.”

Chúc Vân Tuyên cười giễu cợt lại: “Cũng đâu so được với ngươi, suốt đời vẫn là dáng vẻ phóng khoáng tiêu sái như vậy.”

Lương Trinh mặt dày tự đem lời châm chọc của đối phương cho là ca ngợi, bèn cười hùa theo: “Bệ hạ quá khen, thần không dám nhận.”

Yến nhi từ nãy đến giờ ngồi ở trong lòng Chúc Vân Tuyên vẫn luôn lấy làm tò mò nhìn chằm chằm Lương Trinh, có vẻ như là bị mặt nạ của đối phương thu hút hết toàn bộ sự chú ý, lúc này nhóc con mới bi bô hỏi hắn: “Bá bá, tại sao người luôn giấu mặt vậy ạ?”

Lương Trinh cười nhìn nhóc con: “Tiểu bảo bối muốn nhìn thử xem gương mặt của bá bá trông ra sao không?”

Yến nhi theo bản năng gật đầu: “Có thể nhìn được ạ?”

“Tiểu bảo bối muốn nhìn đương nhiên là được chứ.”

Lương Trinh giơ tay gỡ mặt nạ ra, nhìn Yến nhi nháy mắt một cái. Yến nhi nhìn xong hết sức kinh ngạc mở to đôi mắt bật thốt lên: “Chiếc diều thỏ con!”

Thì ra bá bá tặng cho mình chiếc đèn hoa đăng thỏ con, cũng chính là bá bá đã tìm diều về cho mình. Yến nhi ngẩng đầu cực kỳ thích thú nói với Chúc Vân Tuyên: “Cha, bá bá này chính là người tìm giúp chiếc diều bị thổi bay mất trả về cho con, đó cũng là chú thỏ con do con tự mình vẽ đó.”

Chúc Vân Tuyên không được tự nhiên dời tầm mắt: “…Thật sao?”

“Dạ, con nhớ mà, bá bá rất đẹp trai.”

Chúc Vân Tuyên: “…”

Lương Trinh lên tiếng nở nụ cười: “Bé con này thật là thú vị, bệ hạ dạy con thật không tệ nha…”

Bị ai kia chọc, Yến nhi cũng lấy làm mắc cỡ mà vui vẻ cười khúc khích theo một trận. Lương Trinh nghiền ngẫm một hồi chợt nhíu mày nhìn Chúc Vân Tuyên hỏi lại: “Bệ hạ vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, rốt cuộc ngài đã lập hậu hay nạp phi, mà lại có bạn nhỏ hoàng tử lớn như vậy?”

Ánh mắt Chúc Vân Tuyên dần trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chuyện riêng của trẫm không cần phải báo cáo lại với một tên thảo dân như ngươi, hoàng tử của trẫm tất nhiên sẽ đường đường chính chính có danh phận, không phiền ngươi bận tâm.”

“Hỏi một chút cũng không được?”

“Không có liên quan gì tới ngươi.”

Yến nhi dường như cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người, bèn ngẩng đầu nhìn Chúc Vân Tuyên lần nữa nhỏ giọng khuyên: “Cha với bá bá đừng cãi nhau...”

Chúc Vân Tuyên kìm sự phiền não trong lòng xuống, ôm lấy con: “Yến nhi, chúng ta đi thôi.”

Yến nhi hết sức lễ phép biết điều gật đầu, rồi quay đầu nhìn Lương Trinh vẫy tay chào: “Tạm biệt bá bá.”

“Mới đây đã đòi đi rồi? Vậy lần sau rốt cuộc phải đợi tới khi nào, ta mới có thể gặp lại được bệ hạ đây?” Lương Trinh ngẩng đầu nhìn Chúc Vân Tuyên đã đứng dậy, trong đôi mắt cười như không cười kia thấp chút ánh sáng đang dần bừng lên.

Chúc Vân Tuyên khẽ nhắm mắt lại, bình tĩnh trả lời hắn: “Ngươi không cần đợi,ba năm trước kể từ khoảnh khắc thả ngươi đi, trẫm đã không muốn có bất kỳ gút mắc nào với ngươi nữa. Chiêu vương đã chết, ngươi cũng thay tên đổi họ, cuộc sống hiện tại cũng bình yên thong dong, cần gì phải dây dưa những chuyện của quá khứ.”

Ý cười bên khoé môi Lương Trinh dần nhạt đi, hắn thắm thiết nhìn Chúc Vân Tuyên hồi lâu, như cố gắng muốn nhìn thấu được suy nghĩ thật sự trong lòng đối phương.

“Bệ hạ, đã ba năm, ngươi vẫn không thay đổi chút nào, ngươi thật sự không định đối mặt với tâm ý của mình hay sao? Nếu như ngươi không muốn gặp lại ta, ngươi mang chuỗi phật châu của ra theo bên người làm cái gì? Còn cả đứa bé này nữa, năm đó ngươi đem nó ra ngoài, thậm chí còn gạt ta nói con trai không còn, bây giờ vì sao lại muốn đón trở về?”

Bàn tay đang đặt trên eo Yến nhi của Chúc Vân Tuyên dần siết chặt: “Trẫm cần một người nối dõi.”

“Chỉ cần ngươi lập hậu nạp phi, đừng nói một, mà việc muốn mười người nối dõi cũng dễ như ăn cháo, thế nhưng ba năm nay ngươi vẫn như vậy. Suốt ba năm dài này, ngươi không thành gia lập thất, ta cứ cho là ngươi đã suy nghĩ thông suốt, cho nên  mới trở về tìm ngươi, bây giờ ngươi lại muốn tiếp tục né tránh ta, rốt cuộc cuối cùng người là muốn cái gì?”

“Trẫm muốn cái gì cũng không liên quan tới ngươi.”

“Vì lẽ đó cho nên việc ta trở về tìm ngươi cũng là do ta ôm ấp hy vọng đơn phương, tưởng bở thật sao?”

Chúc Vân Tuyên khẽ mím môi không nói gì, một lát sau, khẽ ôm con xoay người rời đi.

Lúc xuống lầu, Yến nhi vòng tay ôm cổ Chúc Vân Tuyên rụt rè hỏi: “Cha, bá bá làm cha giận sao?”

Chúc Vân Tuyên im lặng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa lưng dỗ dành con, bé con thấy vậy lại nói tiếp: “Vậy sau này con không nói chuyện với bá bá nữa, cha đừng giận Yến nhi.”

“Bé con ngoan.” Chúc Vân Tuyên thấp giọng lẩm bẩm: “Cha không có giận.”

Buổi chiều, hai cha con dạo loanh quanh trong khu chợ phía Tây, Chúc Vân Tuyên cũng không còn hứng thú mấy, còn cái tên Lương Trinh hiện tại vẫn đang từng bước theo sát ở phía sau. Hôm nay bọn họ cải trang xuất hành, Lương Trinh cũng không làm ra hành động gì khác người, cho nên hắn cũng không tiện phái thị vệ đuổi người đi, đành chỉ mặc kệ đối phương muốn theo thì theo. Khi thấy trời không còn sớm nữa, Chúc Vân Tuyên sai người đi tìm Nguyên Bảo cùng mọi người về, dự định về lại phủ.

Khi đang trên đường, Yến nhi chợt nhìn chằm một con ốc biển cực kỳ to treo trên quầy hàng, Chúc Vân Tuyên còn chưa kịp mở miệng hỏi, Lương Trinh đã đi trước một bước mua lấy, rồi  đưa tới trước mặt nhóc con.

Con ốc biển này lớn vô cùng, độ chừng tầm một bàn tay của người lớn, màu sắc tinh nhã, còn hoa văn ngay ngắn đẹp đẽ, khó trách sao bạn nhỏ Yến nhi mới nhìn xíu đã nhìn trúng. Ốc biển được đưa tới trước mặt, mới đầu bé con còn trưng cặp mắt rạng rỡ nhìn, sau đó lại cố kiềm chế lại sự khát vọng trong lòng lắc đầu từ chối: “Con không muốn.”

Lương Trinh nhẹ giọng nở nụ cười: “Thật sự không muốn?”

Bé con lại nhìn con ốc kia lần nữa, chỉ rũ mắt kiên định nói: “Không muốn ạ.”

Lương Trinh nhìn về phía Chúc Vân Tuyên lắc đầu lên tiếng phản đối suy nghĩ đối phương: “Bệ hạ làm khó dễ mình ta đủ rồi, cần gì phải gây xích mích quan hệ giữa ta với nhóc con chứ.”

Chúc Vân Tuyên cau mày, dùng ngón tay chọt nhẹ lên bả vai Yến nhi thấp giọng nhắc nhở: ” Yến nhi muốn thì cứ cầm đi.”

Yến nhi ngẩng đầu nhìn hắn: “Cha không tức giận sao?”

Chúc Vân Tuyên lúng túng gằn giọng ho một cái: “Không giận.”

Nghe xong, bé con liền ra vẻ “miễn cưỡng” nhận lấy con ốc biển,  rồi cẩn thận ôm vào trong ngực ngắm nhìn, bộ dạng yêu thích không thôi cứ xoa tới xoa lui, cuối cùng thấy bản thân mình ngộ ngộ, bèn thẹn thùng mỉm cười nhìn Lương Trinh nãy giờ vẫn luôn nhìn mình nói câu cảm ơn: “Cảm ơn bá bá ạ.”

Lương Trinh đưa tay xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của con, hết sức buồn cười nói: “Khó hầu hạ như cha con vậy.”

Nguyên Bảo cùng Chúc Vân Quỳnh mải mê rong chơi đầm đìa mồ hôi rốt cuộc cũng hí hửng chạy về. Chúc Vân Tuyên hạ lệnh người kéo xe ngựa tới, rồi mau chóng thúc giục bọn họ lên xe hồi phủ.

Lương Trinh khoanh tay dõi mắt quan sát Chúc Vân Quỳnh theo sau Nguyên Bảo đang bò lên xe, chợt lên tiếng  hỏi Chúc Vân Tuyên: “Vị kia là cửu điện hạ sao? Từ khi nào bệ hạ nhân từ đến mức nuôi cả tên nhóc con này vậy?”

Chúc Vân Tuyên cảnh giác liếc nhìn đối phương, rồi lẳng lặng nói: “Đó là cửu đệ của trẫm, trẫm muốn làm gì không cần người bên ngoài xen vào.”

Lương Trinh cười giơ tay làm ra động tác cắt cổ, đồng thời nhỏ giọng nhắc nhở Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ, tên nhóc kia sớm gì gì cũng có ngày gây họa, nếu ngài suy nghĩ lo cho giang sơn Đại Diễn, thì tốt nhất vẫn là đừng giữ lại hắn.”

Mặt Chúc Vân Tuyên lạnh tanh, không lên tiếng nói năng đáp trả gì, chỉ ôm Yên nhi lên xe, rồi đóng sầm cửa lại.

Lương Trinh đưa mắt nhìn xe kéo hoàng đế dần đi xa, song ý cười bên khoé môi cũng dần tắt lịm, vào lúc này, chợt mở miệng dặn dò tên thủ hạ sau lưng mình: “Tìm người quan sát nhất cử nhất động cửu điện hạ ở bên cạnh hoàng đế kia, đồng thời kêu bọn họ đừng đụng tay chân với hắn.”

Người sau lưng cung kính nhận lệnh: “Dạ vâng!”

Đêm khuya, Chúc Vân Tuyên ngồi ở trong sân hành lang ngây ra, Yến nhi thì nằm nhoài trong lồng ngực được đắp một lớp chăn mỏng ngủ thiếp đi. Chúc Vân Cảnh bất ngờ ôm bầu rượu đến ngồi xuống sát bên, sau đó rót cho hắn một chén rượu.

Chúc Vân Tuyên cầm lấy chén rượu, có mất tập trung hỏi đối phương: “Minh nhi khá hơn chút nào chưa?”

“Đã cho thái y xem qua, uống thuốc xong đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ cần ngủ một giấc chờ đến sáng mai là xem như không còn gì nữa.”

Chúc Vân Tuyên gật đầu, không hỏi gì thêm.

Chúc Vân Cảnh rót rượu vào chén, sau khi thích ý nếm thử một ngụm, mới nói cho hắn biết: “Đây là rượu được đưa tới từ Quỳnh Quan, mùi vị khá cay mạnh, đệ nếm thử xem.”

Chúc Vân Tuyên đổ rượu vào trong miệng, ngay tức khắc, đầu lưỡi đã nếm được mùi vị cay nồng, quả không hổ là rượu được đưa từ phương bắc, tuy rằng rượu ngon, thế nhưng hắn lại không có bao nhiêu tâm tình để thưởng thức bầu rượu ngon này.

Chúc Vân Cảnh thấy em trai mình cứ thơ thần hồn bay lên mây, bèn cười thở dài: “Buổi chiều Yến nhi trở về có nói với ta, đệ cùng nó khi dạo trên phố biển đã gặp lại bá bá kiếm lại chiếc diều lúc trước cho nhóc con hả?”

Chúc Vân Tuyên hững hờ buông mắt nhìn xuống, nhấp một chút rượu, rồi trầm giọng thì thào: “Huynh đến là để chê cười ta đúng không?”

Chúc Vân Cảnh lười biếng cười nói: “Rõ ràng là bản thân đệ chột dạ, cho nên mới nghĩ như vậy…. Ngày ấy khi đệ mới tới Tuyền Châu, khi ta nhắc tới vị bá bá kia, ta và đệ cũng hiểu là người nào, đồng thời cũng đoán được thế nào cũng sẽ có ngày hôm nay, đệ cứ ở lại đây không đi, thật sự không phải vì muốn gặp lại hắn hay sao?”

Chúc Vân Tuyên không biết đáp trả thế nào, qua một lúc im lặng thật lâu, mới ấp úng lên tiếng: “Huynh, năm đó đệ hỏi huynh vì sao nhất định cứ phải đi theo Định Quốc công, huynh nói huynh ở một mình sẽ cảm thấy cô đơn… Sau khi huynh rời kinh, bên cạnh đệ cũng chỉ còn lại một mình hắn có thể trò chuyện, lúc đó đệ mới dần thông suốt hiểu rõ ý trong lời huynh nói, những năm nay… Đệ biết rõ là không nên suy nghĩ nữa, nhưng căn bản không thể tự chủ được, đệ thật sự.. rất cô đơn.”

“.. Vậy cuối cùng đệ muốn như thế nào?”

Ánh mắt u ám của Chúc Vân Tuyên khẽ rơi vào bãi đất trống loang lổ bóng của cành cây, khàn giọng lẩm bẩm: “Đệ cần hắn, thế nhưng đệ không dám, cũng không thể. Đệ thân là hoàng đế, còn hắn là nịnh thần đã bị xử tử, nếu như hắn chết đi sống lại, vậy thì đệ phải nói sao với người trong thiên hạ này… Huống chi, đệ không dám tin hắn, dù đệ biết lúc trước thực ra hắn không hề có chút tư tâm nào, thế nhưng những đệ lại không thể nào quên được những chuyện hắn từng làm với mình, cho nên đệ không dám đánh cược, lỡ như một lúc nào đó hắn trở mặt, lại tiếp tục bắt ép đệ làm những chuyện mình không muốn làm thậm chí cảm thấy nhục nhã thì sao.”

Chúc Vân Cảnh nhất thời cảm thấy nghẹn lời, tập trung nghiền ngẫm mất một lúc, sau mới lắc đầu nói: “Nếu muốn ta nói, thì ta vẫn cảm thấy hắn là một người chẳng ra gì. Ví như lúc trước Hạ Hoài Linh giống như hắn, thì ta chắc chắn sẽ liều mạng, đệ vất vả lắm mới xử trí được hắn, nếu không phải có Yến nhi, thì giữa hai người thực ra đã sớm không còn bất cứ quan hệ gì, bây giờ hắn lại đến quấn lấy đệ, cho nên lòng đệ mới dao động. Ta cũng không khuyên đệ gì cả, chỉ muốn nhắc nhở đệ, cho dù đệ quyết định như thế nào, cũng đừng làm bản thân thiệt thòi.”

Chúc Vân Tuyên trút một hơi cạn sạch hết rượu trong chén, lại rót thêm một chén nữa cho mình, mùi vị cay xè tràn từ cổ họng đến tận đáy lòng: “Đệ không muốn nghĩ gì nữa, cũng may, Yến nhi vẫn còn…”

Hắn cứ hết một chén rồi lại một chén, nhanh chóng lâm vào cơn men say. Chúc Vân Cảnh ôm lấy Yến nhi, đồng thời căn dặn Cao An đỡ Chúc Vân Tuyên vào trong phòng hầu hạ hắn nghỉ ngơi: “Chăm sóc bệ hạ, điểm chút hun hương, để hắn ngủ ngon giấc.”

Cao An vội vàng đáp lại: “Dạ vâng, nô tài biết rồi, Quốc Công gia ngài yên tâm.”

Chúc Vân Cảnh chỉ đành lẳng lặng buông tiếng thở dài, hắn mang theo rượu tìm Chúc Vân Cảnh, thực ra là muốn cho đối phương say, để có thể ngủ một giấc thật ngon, bằng không thì người em trai này của hắn chắc chắn lại định ngồi thừ người ra suốt đêm ở trong sân này.

Yến nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại trong lồng ngực Chúc Vân Cảnh, theo bản năng gọi một tiếng “cha”, sau đó mới nhìn rõ ràng đây là cha nào, nhất thời có chút ngại ngùng. Chúc Vân Cảnh buồn cười cúi đầu hôn bé con: “Cục cưng chúng ta đi thôi, để cha dẫn ngươi đi ngủ, đợi mấy hôm nữa e là không còn cơ hội nữa đâu.”