Buổi sáng khi ra cửa, Chúc Vân Tuyên có đặc biệt để ý đến bốn phía xung quanh, quả thực tình hình trên đảo hiện tại đã yên ổn hơn rất nhiều, lúc này do trời vừa mới hừng đông cho nên vẫn chưa thấy bóng dáng của những người phụ nữ cùng trẻ thơ làm việc chơi đùa cạnh biển đâu, mà chỉ cần liếc mắt thoáng qua có thể bắt gặp được tốp vệ binh đi tuần tra. Tuy rằng Lương Trinh chỉ xử trí những kẻ cầm đầu, thế nhưng sự việc chấn động đêm qua dường như đã khắc rõ lên gương mặt từng người.
Lương Trinh cũng không mấy để tâm đến, so với chút chuyện náo nhỏ tối hôm qua, thì đám người tướng lĩnh ở trên đảo hiện tại cũng đã biết được sự có mặt của hoàng đế Đại Diễn, đây có thể xem như là một đòn cảnh báo khiến cho bọn họ biết điều thu lại những tâm tư bất chính của mình, bằng không thì chuyện phản loạn lần này sao có thể dễ dàng lắng xuống như vậy.
Bọn họ bước lên bến tàu rồi đi lên thuyền, bầu trời hôm nay cũng được dịp đẹp trời quang đãng hiếm thấy, trên trời vạn dặm không mây, mặt biển cũng không nổi ngọn gió nào. Khi đã đặt chân lên thuyền xong, Lương Trinh liền dẫn Yến nhi đi tới boong thuyền câu cá, còn Chúc Vân Tuyên ở thì ở trong khoang thuyền đọc sách tầm một canh giờ, lúc sau thấy có chút chóng mặt hoa mắt, cho nên liền quyết định cũng đứng dậy đi ra bên ngoài, dự định hít thở chút không khí trong lành.
Mới vừa đi ra, Chúc Vân Tuyên liền nhìn thấy Yến nhi vừa vỗ tay vừa hí hửng cười reo, bộ dạng như chơi đến quên trời quên đất, Lương Trinh thì giơ tay vung về sau một cái, khiến cho cần câu bay cong thành một vòng xẹt qua không trung, sau đó có một con vật ầm ầm rơi xuống boong thuyền bọn họ.
“Là con rùa, con rùa!” Bé con cực kỳ hưng phấn, khi nhìn thấy Chúc Vân Tuyên xuất hiện lập tức chạy tới, lôi kéo tay muốn hắn đi xem, “Cha cha người xem đi, phụ thân câu một con rùa to ơi là to luôn!”
Chúc Vân Tuyên chợt đưa tay lau mồ hôi trên gáy con trai, sau đó nhìn về phía con rùa biển phần lưng chấm chấm đã lật thân mình, sau đó liên tục đi lòng vòng trên boong tàu, đầu cùng tứ chi của nó cũng rút về trong mai, thoạt nhìn cực kỳ thú vị, cũng không biết sao Lương Trinh có thể câu được con rùa này. Yến nhi nóng lòng muốn qua sờ thử, lại bị Chúc Vân Tuyên ngăn cản, thế là Yến nhi liền nói cho hắn biết: “Con rùa bự này ngốc quá chừng, phụ thân mới câu một chút đã câu trúng rồi, nó đúng là ngốc muốn chết ha cha.”
“Ừ, ừ, Yến nhi của chúng ta là thông minh nhất.” Chúc Vân Tuyên cười phụ họa theo.
Lương Trinh hiện tại đã câu được một sọt đầy cá tôm, Chúc Vân Tuyên dắt tay Yến nhi đi về chỗ hắn liếc mắt nhìn, quả thực thu hoạch khá dồi dào. Yến nhi thấy vậy cũng ra vẻ đắc ý khoe khoang: “Con cũng có câu được hai con đó!”
“Bé con đúng là giỏi.” Chúc Vân Tuyên không hề tiếc lời mà khen ngợi con trai mình.
Lương Trinh thu dây câu về, đồng thời thấp giọng nở nụ cười: “Sao bệ hạ không khen ngợi ta?”
Chúc Vân Tuyên liếc hắn, bên trong đôi mắt hiện rõ ý cười: “Ngươi muỗn trẫm khen ngươi gì đây?”
Lương Trinh cụp mắt khẽ ho: “Cứ nói nam nhân của trẫm cực kỳ bản lĩnh là được.”
Chúc Vân Tuyên nghe xong đã thấy nghẹn lời, ánh mắt nhấp nháy hồi lâu, bên khóe môi cũng chỉ phun ra một câu mập mờ không rõ: “Không biết ngươi đang nói gì.”
Đến chiều tà, thuyền rốt cục cặp bờ, Chúc Vân Tuyên nắm tay Yến nhi đi ra khoang tàu, chỉ vừa mới đặt chân đi ra, đã bị cảnh tượng của hải đảo trước mặt hấp dẫn. Trên ngọn đảo ngàn hoa khoe sắc, những ngôi nhà phòng ốc được tô điểm bằng viên gạch đủ sạch màu, họa tiết điêu khắc khéo léo tinh xảo, dưới ánh chiều tà, nơi đây hệt như một vùng đất cầu vòng rực rỡ vậy, khiến người ta vừa nhìn liền thấy hoa mắt mê mẩn không thôi.
Yến nhi trợn to hai mắt, bật ra một tiếng kinh ngạc: “Đẹp quá đi!”
Lương Trinh tiến lên một bước ôm lấy nhóc con rồi mở miệng: “Đi thôi.”
“Con muốn tự đi cơ!” Nhóc con uốn éo thân thể đòi xuống: “Con rùa của con!”
Lương Trinh chỉ biết dở khóc dở cười thả người xuống: “Vẫn còn nhớ nhung tới con rùa ngốc kia sao?”
Yến nhi gật đầu lia lịa: “Con muốn rùa!”
Một lát sau, Yến nhi tự tay dắt con rùa được cột vào dây thừng, cẩn thận tập tễnh đi từng bước nhỏ về phía trước. Chúc Vân Tuyên nhìn thấy cảnh tượng kia chỉ cảm thấy không nói nên lời, bèn cau mày bĩu môi nói với Lương Trinh: “Ngươi xem mình làm chuyện xấu gì kìa, nhìn xem hiện tại trong mắt con cũng chỉ còn mỗi con rùa mà thôi…”
Lương Trinh lơ đễnh nói: “Mấy đứa trẻ tính hay quên, nó thích thì cứ để nó chơi vài hôm, chờ quên rồi thì đem đi hầm con rùa kia.”
Chúc Vân Tuyên: “.. Nếu như ngươi không sợ nó đoạn tuyệt quan hệ cha con với ngươi thì cứ việc hầm, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Lương Trinh: “…”
Tòa đảo cầu vồng này vô cùng rộng lớn, nơi đây có khi rộng gấp ba bốn lần tòa hải đảo mà phụ thân Lương Trinh chiếm cứ, thế nhưng trên đảo chỉ có khoảng năm ngàn người dân sinh sống, thoạt nhìn cuộc sống cũng vô cùng yên ổn, tướng mạo của những người nơi này, thì đa số không khác người Đại Diễn là bao, chỉ có trang phục là hoàn toàn khác biệt. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, nam nữ già trẻ trên đường đều mặc váy mỏng lụa mỏng, màu sắc cực kỳ bắt mắt, không những thế còn được tô điểm thêm bằng những trang sức làm bằng san hô, vỏ ốc sáng lấp lánh đến lóe mắt.
Trên đoạn đường đi, Lương Trinh giới thiệu kể cho Chúc Vân Tuyên nghe: “Chủ nhân của tòa đảo này là một phú hộ họ Tần, hơn một trăm năm trước đã từ Đại Diễn di chuyển đến đây, ba năm trước khi ta mới tới Nam Dương, trùng hợp lại có cơ duyên kết bạn với chủ nhân hiện tại của hòn đảo này, trở thành bạn thâm giao, mấy ngày nay trong nhà người kia cũng có hỉ, cộng thêm hội nghị tổ chức ba tháng một lần, cho nên người trên đảo đông hơn so với mọi ngày, chứ bình thường nơi đây cực kỳ thanh tĩnh.”
Chúc Vân Tuyên có hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn Lương Trinh: “Có hỉ?”
“Đúng vậy, con trai trưởng của ông ta đón dâu, đã phát thiệp mời, hôm nay chúng ta đến uống rượu mừng.”
Thì ra là như vậy… Chúc Vân Tuyên thuận miệng hỏi: “Vậy chúng ta phải ở chỗ này bao nhiêu ngày?”
“Bệ hạ vội về sao?” Lương Trinh cười hỏi ngược lại hắn.
Chúc Vân Tuyên hơi mím môi không trả lời lại, hiện tại đã được một nửa với lời ước hẹn nửa tháng kia, thật ra cả hai người bọn họ vẫn chưa nói gì đến vấn đề quyết định ngày này, chỉ có điều cho dù có lảng tránh làm sao thì rốt cuộc cũng phải quay về, chuyện nên giải quyết cần phải giải quyết dứt khoát.
Thấy Chúc Vân Tuyên nhất thời có chút mất tập trung, Lương Trinh nhếch nhếch khóe môi nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Đi thôi, chúng ta vào thành đi dạo, sẵn tiện tìm một gian khách trọ.”
“Khách trọ?” Chúc Vân Tuyên nhíu mày: “Ngươi được chủ nhân trên đảo mời đến uống rượu mừng, mà người kia ngay cả chỗ ở cũng không sắp xếp cho ngươi? Thân là chủ nhân hòn đảo mà lại đãi khách như vậy sao?”
“Không có, là do chúng ta đến trước một ngày, hiện tại gia đình người ta đang bận rộn tiến hành chuyện cưới hỏi, cho nên ta định không làm phiền đến người ta, chúng ta đi thôi.”
“Đi thôi tiểu bảo bối.” Hắn cười quay đầu lại gọi đứa con trai suốt từ nãy đến giờ chỉ chăm chăm vào rùa con kia của mình.
Nhóc con dẫn rùa vui vẻ đi tới, sau đó cười hí hửng không thấy mắt đâu: “Yến nhi tới rồi nè ~”
Khi đi vào trong thành, khung cảnh lại càng náo nhiệt hơn, tòa đảo này tính ra có chút tiếng tăm, do đoàn đội tàu của vị chủ đảo kia thường xuyên lui tới Đại Diễn cùng Nam Dương buôn bán, những người trên các hòn đảo gần đó cũng đến đây mua hàng, cho nên chuyện làm ăn phải nói là vô cùng phát đạt, đối phương đồng thời cũng vô cùng biết điều không chọc đến những người phiên bang kia, khi đụng trúng còn chủ động đưa chút đồ tốt, cho nên những năm qua hòn đảo này cũng xem như luôn trong cảnh thái bình an ổn.
Do mấy ngày nay chủ nhân trên đảo có hỉ, cho nên khắp nơi trên đảo cũng treo đèn kết hoa, bầu không khí nhộn nhịp tưng bừng, cho dù bản thân không phải người dân trên đảo, cũng có thể tự mình cảm nhận được sự vui mừng mộc mạc giản đơn kia.
Chúc Vân Tuyên thuận miệng hỏi Lương Trinh: “Tại sao ngươi quen biết chủ nhân hòn đảo này?”
“Trùng hợp mà thôi, ba năm trước khi ta mới tới Nam Dương, lúc ở trên biển tình cờ cứu được chiếc thuyền suýt chút nữa đã bị đắm chôn thây trên biển của chủ nhân hòn đảo, sau đó liền theo ông ta đi đến tòa đảo cầu vồng này, thấy chỗ này phong cảnh đẹp, cuộc sống cũng an bình không quá tẻ nhạt, cho nên mới đầu định sẽ sinh sống ở đây, không ngờ lại gặp được phụ thân ta, sau đó mới biết thì ra người cũng là bạn tốt của chủ nhân hòn đảo này, khi đó phụ thân ta đến trên đảo để thăm viếng ông ta, cuối cùng hai cha con ta mới gặp được nhau.”
Trong giọng điệu của Lương Trinh chứa đựng sự nghẹn ngào cùng cảm khái, Chúc Vân Tuyên yên lặng nghe, trong đầu thoáng chốc suy nghĩ tới chuyện, chính là nơi đây cách Đại Diễn xa ngàn dặm, nếu như hắn chưa từng tới Tuyền Châu, bọn họ thật sự có lẽ… cả đời này không còn gặp lại nhau nữa.
Lương Trinh thấy biểu hiện trên mặt Chúc Vân Tuyên đột nhiên xìu xuống, liền lên tiếng hỏi hắn: “Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?”
“…Không có gì, đi thôi, trước tiên tìm một gian khách trọ đã, Yến nhi hẳn là sắp đói bụng rồi.”
Khu khách trọ lớn nhất trên đảo này ngụ ở trên con đường náo nhiệt nhất trong thành, chỉ xui là bọn họ tới không đúng lúc, hiện tại nơi đây chỉ còn dư lại duy nhất một gian phòng hảo hạng. Lương Trinh thấy vậy dứt khoát đặt phòng, còn Chúc Vân Tuyên ở bên cạnh cũng không nói gì, chỉ tùy ý gật đầu khi Lương Trinh dùng ánh mắt hỏi hắn.
Bên trong khách trọ cực kỳ náo nhiệt, trong đại sảnh lầu một đều là khách mời, có không ít người là thương nhân từ Đại Diễn, hiện tại bọn họ đang thảo luận về tin đồn hoàng đế mất tích ở Tuyền Châu, thổi phồng tới độ như tận mắt chứng kiến vậy.
Ba người bọn họ tìm một bàn trong góc trong gốc ngồi xuống, sau khi Lương Trinh cột rùa biển vào dưới chân bàn xong, liền ôm Yến nhi ngồi lên đùi mình đút chút nước nóng cho nhóc uống.
Chúc Vân Tuyên bình tĩnh một bên uống trà, một bên nghe người chung quanh bàn luận mấy chuyện trên trời dưới đất.
“Ta chính là tận mắt nhìn thấy hoàng đế bị hải tặc chỗ quỷ vực kia cướp đi, là vào lúc bái xá bồ tát trong miếu Tây Sơn Tuyền Châu, cửa thành Tuyền Châu ngày hôm đó cũng bị phong tỏa.”
“Đúng vậy, quan chức Tuyền Châu lúc đó cũng cuống cuồng cả lên, cứ sợ sinh ra biến cố, còn chúng ta thì lo dẫn vợ con chạy trốn trước, chỉ sợ thần tiên đánh nhau, thì những dân chúng như chúng ta phải chịu vạ lây.”
“Xấu xa ở chỗ chính là ngay cả một đứa con hoàng đế cũng không có, ta quả thực không hiểu lỡ như hắn gặp chuyện bất trắc, thì liệu ngôi vị hoàng đế kia sẽ trao cho ai, chỉ sợ bắt đầu hỗn loạn, chúng ta có lẽ chỉ sống yên bình được mấy năm nữa thôi…”
Lương Trinh khẽ cười hỏi Chúc Vân Tuyên: “Ai ai cũng đồn hoàng đế Đại Diễn bệ hạ mất tích, ngươi cảm thấy sao?”
Chúc Vân Tuyên hững hờ đáp trả: “Ta cảm thấy cái gì? Có người gan to bằng trời bắt cóc hoàng đế, cho nên…”
“Nên cái gì?”
Chúc Vân Tuyên khẽ nheo mắt cười giễu một tiếng, sau một hồi im lặng không nói, mới đột nhiên hỏi hắn: “Ngươi ở Nam Dương ba năm, còn phụ thân ngươi ở đây gần ba mươi năm, vậy ngươi có hỏi thăm được tin tức gì liên quen đến bọn hải tặc vùng quỷ vực kia không?”
Lương Trinh hơi nhếch môi: “Không có, những người kia xuất quỷ nhập thần, sao có thể dễ dàng giao thiệp với người khác chứ.”
Vừa nghe xong, ánh mắt Chúc Vân Tuyên chợt sầm tối lại, sau cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ gắp thức ăn bỏ vào chén cho Yến nhi.
Trong lúc ăn, Yến nhi cầm lấy muỗng bóc một miếng thịt ra, sau đó ném xuống đất cho con rùa, khi nhìn thấy chú rùa biển kia ăn vô cùng ngon lành mới bất giác tươi cười vui vẻ, còn ngẩng đầu lên hỏi Chúc Vân Tuyên: “Cha, buổi tối con có thể ngủ chung với con rùa được không ạ?”
Bé con bất giác bĩu môi ỉu xìu, Lương Trinh thấy vậy bèn cười hỏi nhóc: “Tiểu bảo bối muốn ngủ chung với con rùa kia sao?”
“Đúng ạ.” Bé con tưởng bản thân có hy vọng, bèn trưng cặp mắt lánh lánh đầy mong chờ về phía Lương Trinh.
“Nếu như sau này con không quấn quýt ngủ chung với cha nữa, thì có thể cột con rùa cho nó ngủ dưới chân giường con chịu không.”
Chúc Vân Tuyên cau mày: “Ngươi nói cái gì đó.”
Yến nhi nhìn Chúc Vân Tuyên xong lại nhìn con rùa của mình, sau một hồi đấu tranh nội tâm bèn lắc đầu: “Vậy con không ngủ chung với rùa nữa, con muốn ngủ với cha.”
Lương Trinh buồn cười giơ tay ngắt mũi con trai: “Đúng là nhóc con tinh ranh”