Thấy Chúc Vân Tuyên dần dần an ổn tiến vào giấc ngủ, Lương Trinh lúc này mới rón rén đứng dậy, định đi xuống giường rót chén nước ấm, thì lại bị cánh tay Chúc Vân Tuyên kéo lại, đối phương còn lung tung in một nụ hôn lên mặt hắn.
Lương Trinh chỉ đành nằm xuống lại, hắn nở một nụ cười khẽ ôm chặt lấy đối phương, rồi lại thầm khì bên tai:” “A Tuyên rốt cuộc ngươi đã ngủ hay chưa? Có biết mình đang làm gì không?”
Qua một hồi lâu sau, Chúc Vân Tuyên mới nhắm mắt lại khàn giọng lầu bầu một câu: “Không phải ngươi nói bốn năm nay ngươi sống như một hòa thượng sao? Ta cũng vậy…”
Lương Trinh đột nhiên ôm người đặt xuống thân mình, sau đó dùng sức giữ chặt hai tay đối phương lại, khi nhìn đến đôi mắt sáng lấp lánh kia, ngay cả giọng nói cũng trầm đi đôi chút: “Ngươi chắc chắn rồi?”
Bên khóe mắt Chúc Vân Tuyên vẫn ửng hồng, thế nhưng trong mắt tràn đầy ý cười. Hắn không chớp mắt nhìn Lương Trinh, chợt nhẹ nhàng cười một tiếng: “Lương Trinh, từ khi nào mà ngươi lại dông dài như mấy bà mẹ vậy chứ…”
Chỉ trong chớp mắt, đôi môi nóng hổi của Lương Trinh đã đè ép xuống, Chúc Vân Tuyên cười nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên.
Hai người bọn họ từ cọ xát đôi môi ngập tràn tình ý đến kịch liệt quấn quýt lấy nhau, động tác Lương Trinh mỗi lúc một vội vàng, đầu lưỡi ra sức càn quấy trong miệng Chúc Vân Tuyên, Chúc Vân Tuyên cũng thiết tha đáp trả hắn. Hơi thở đôi bên như hòa vào nhau, khiến cho hơi thở dần nóng rực, từ hôn môi biến thành cắn xé phát tiết, đầu lưỡi ngươi tới ta lui quấn ở bên trong, ai cũng nếm được mùi máu tanh, thế nhưng bọn họ vẫn cứ chăm chú quấn quýt lấy nhau nguyện không tách rời dù chỉ là trong giây lát.
Y phục trên người giờ khắc này cũng đã được trút bỏ toàn bộ, chỉ có hai thân thể nóng hổi nhấp nhô kề sát vào nhau. Lương Trinh dừng động tác lại, giơ tay vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Chúc Vân Tuyên, rồi lại nhìn chằm chằm quan sát đôi mắt đang trong cơn ý loạn tình mê của ai kia, đồng thời nhẹ giọng nỉ non: “A Tuyên…”
Chúc Vân Tuyên theo bản năng đuổi theo môi của hắn tìm kiếm nụ hôn, sau một hồi chạm mút mới đáp: “Ừ”
Lương Trinh cười nhẹ: “Thoải mái không?”
Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng hừ hừ, hô hấp đã trở nên rối loạn từ lâu. Đôi tay của Lương Trinh cứ như châm lửa lên từng vị trí trên người hắn, thật ra bản thân hắn đã trải qua loại cảm giác dinh dính cùng khó chịu này vô số lần, thế nhưng không có lần nào như lúc này, cả người đều tập trung cảm nhận thứ kia dần đi vào mình, rồi lại hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, cả thân thể giờ đây hoàn toàn bị bản năng dục vọng khống chế trôi lênh đênh theo làn nước, thoáng chìm rồi lại nổi, không còn phân biệt rõ phương hướng.
“Ngươi nhẹ một chút, Yến….”
Chúc Vân Tuyên nghiêng đầu định nhìn con trai, thì bị Lương Trinh xoa cằm ép quay đầu lại, hôn lên môi hắn lần hai: “Chuyên tâm chút.”
Chiếc giường gỗ lim chạm trổ hoa văn không ngừng phát ra mấy tiếng vang cọt kẹt ám muội, Lương Trinh khom người xuống mặt kề mặt cùng Chúc Vân Tuyên, dán sát bên vành tai cùng tóc mai thân mật… Ngay lúc động tình khó nhịn nhất, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng khóc nhỏ: “Phụ thân đừng bắt nạt cha mà, hức…”
Lương Trinh đột nhiên dừng động tác lại, còn gương mặt của Chúc Vân Tuyên đã đỏ muốn ứa máu, chỉ biết chôn đầu trên bả vai đối phương hận không thể chết cho rồi. Lương Trinh khẽ nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn xem Yến nhi, đoán chừng là đứa con trai nhỏ này của bọn họ do bị âm thanh quá mực kịch liệt kia đánh thức, đang nước mắt lưng tròng bò qua định “cứu” cha.
Lương Trinh bất đắc dĩ cảm thấy buồn cười dụ dỗ nhóc con: “Con ngoan, phụ thân không bắt nạt cha, con ngủ đi.”
“Phụ thân lừa người! Yến nhi thấy cha bị phụ thân bắt nạt khóc!”
Yến nhi không tha thứ, Chúc Vân Tuyên khẽ đẩy đẩy vai Lương Trinh ẩn ý nhắc nhở hắn: “Ngươi xuống đi, mau lên.”
Lương Trinh cắn răng lùi ra, nằm xuống một bên. Chúc Vân Tuyên lúc này ôm con trai nhẹ nhàng dụ dỗ: “Yến nhi ngoan, cha không khóc, phụ thân cũng không bắt nạt cha, ngủ đi.”
“Có thật không ạ?”
“Thật, bé con ngoan, ngủ đi.”
Nhóc con mơ mơ màng màng được dỗ ngủ lại lần hai, đợi đến khi Chúc Vân Tuyên nằm về, Lương Trinh lập tức trở mình đè lên, biểu hiện có chút quyết tâm, còn chưa kịp đợi Chúc Vân Tuyên phản ứng. thì bản thân hắn đã bất ngờ ưỡn người ra đâm vào, kế đó lại cắn răng nghiến lợi kề sát bên tai Chúc Vân Tuyên nói: “Sớm muộn gì ta cũng bị nhóc con này làm cho bị bất lực.”
Người dưới thân khẽ giơ tay vòng qua bờ vai của hắn, song lại rên rỉ mắng một câu: “… Vô liêm sỉ.”
Chúc Vân Tuyên không nhớ rõ đêm qua mình đã ngủ thiếp đi khi nào, gần mấy năm qua đây là lần đầu tiên hắn an ổn ngủ trong lòng Lương Trinh đến vậy, cảnh tượng trong giấc mộng liên tục biến hóa, đó đều là những ký ức chân thực đã khắc sâu vào nơi đáy lòng sâu thẫm của hắn.
Là cái ngày sau khi hắn nhìn thấy thi thể giả chết của huynh trưởng mình, lúc đó đất trời như sụp đổ, một lúc sau, khi đang trên đường bị người mạnh mẽ áp chế mang về tầm điện, Lương Trinh tình cờ xuất hiện trước mặt hắn đưa cho hắn một chiếc khăn, để hắn cầm máu đang liên tục chảy xuống trên trán. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đối phương, lúc đó ngơ ngơ ngác ngác, cho nên cũng không mấy rõ ràng diện mạo khi ấy của Lương Trinh.
Hắn quỳ gối trong triều đình, chung quanh là đám quần thần nhao nhao rộn rã bàn luận, còn phụ hoàng hắn ngồi trên cao dùng ánh mắt lạnh như băng tra xét hắn, đó là khi hắn bị người khác đặt bẫy phá hỏng làm ra chuyện xấu, vô số ánh mắt cười trên sự đau khổ của mọi người đang đổ dồn vào chờ hắn bị hoàng đế xử tội, hắn vừa tức giận vừa lực bất đồng tâm, e là có trăm miệng cũng không thể bào chữa, thế nhưng Lương Trinh đứng dậy chỉ nói vài câu, đã giúp hắn rũ sạch tội.
Kế đó hắn lại xông vào tẩm cung hoàng đế cầu xin phụ hoàng đừng thu hồi bài vị mẫu hậu ở trong cung, sau đó lại bị phụ hoàng không nể mặt mũi gì mạnh mẽ lên án, hắn lại quỳ dưới tuyết bên ngoài tẩm điện từ tối đến sáng, chỉ mong phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, mãi cho đến khi ngất đi mất ý thức, cũng là Lương Trinh ôm hắn trở về, còn tự tay đút thuốc cho hắn.
Khi đó hắn chỉ mới mười lăm tuổi, mẫu hậu mất sớm, phụ hoàng không thích, huynh trưởng lại gặp nạn rời cung, chỉ trong một đêm, hắn bị ép phải trưởng thành, đối mặt với những tranh giành đấu đá, ngươi lừa ta gạt vốn bản thân không muốn tiếp xúc, bên cạnh hắn cũng chỉ còn lại một mình Lương Trinh vừa là bạn cũng là địch, sau đó hắn yêu thích ái mộ đối phương, hắn cũng biết mình không nên, thế nhưng trái tim lại không khống chế được mỗi lúc đập một nhanh vì người kia.
Về sau hắn đã không còn muốn nhớ lại những đau khổ cùng lúng túng lúc đó, ngay cả trong mơ cũng không hy vọng sẽ nhớ đến, trong mười năm nay, từng chút ấm áp Lương Trinh gửi tặng hắn thuở ban đầu, hắn vẫn luôn khắc ghi trong lòng, cũng như phần động tâm ban đầu kia.
Lương Trinh lúc này vẫn chưa ngủ, chỉ lẳng lặng mà ôm Chúc Vân Tuyên vào trong lòng, sau đó lại quan sát gương mặt khi ngủ của đối phương. hắn cứ nhìn như vậy, không đành lòng rời mắt, sau khi tất cả mọi chuyện qua đi trong lòng quả thật tràn đầy vui mừng, nhưng cũng có chút trống rỗng cùng thất vọng không mấy chân thật.
Hắn chưa bao giờ tự nhận mình là người đa sầu đa cảm, thế nhưng thời khắc này khi đối mặt với một đoạn tình cảm chân thành của Chúc Vân Tuyên, vẫn cảm thấy lo được lo mất không sao giải thích được.
Chúc Vân Tuyên đã ngủ, thế nhưng bên khóe mắt đang rỉ nước không biết mơ thấy gì. Lương Trinh khẽ thở dài, chợt cúi đầu nhẹ nhàng giúp hắn mút đi chút nước ấy.
Hắn chưa bao giờ cảm giác mình là người tốt, hắn trưởng thành trong sự ngược đãi của Lương gia, trong lòng chỉ có oán hận, sau khi biết được thân thế của mình, mục đích sống duy nhất cũng chỉ còn lại báo thù, hắn quả thực đã làm được, những người hắn hận đều nhận lấy báo ứng, duy chỉ có một bất ngờ, chính là đứa con trai Chúc Vân Tuyên của người hắn hận kia, hắn có làm sao cũng không bỏ xuống được, thậm chí đối phương còn khiến hắn chấp niệm đến tẩu hỏa nhập ma.
Cùng Chúc Vân Tuyên dây dưa nhiều năm đến vậy, sự dày vò đau khổ mà hắn phải chịu so với Chúc Vân Tuyên cũng không ít hơn là bao, trước khi gặp lại phụ thân mình, thì chưa từng có ai dạy hắn phải đối xử để tâm thế nào với người mình yêu, lúc đầu hắn cứ nghĩ yêu là chiếm giữ cùng bức ép, nhưng kết cục chỉ đẩy người mỗi lúc một xa mình, đây là đạo lý sau ba năm một thân một thân chịu qua dày vò dằn vặt nhiều lần đúc kết được.
Chúc Vân Tuyên nói ba năm nay ngày nào cũng nhớ hắn, mỗi lần nhớ tới lại cảm thấy khó chịu, không nhớ cũng khó chịu, hắn cũng vậy, ngay trong lúc đau khổ nhất thậm chí còn nghĩ tới muốn trở về Đại Diễn trở lại kinh thành trói Chúc Vân Tuyên lại, sau đó giam giữ hắn ở cạnh mình cả đời, nhưng hắn cũng biết, nếu như hắn thật sự làm như vậy, thì người chết không phải hắn thì là Chúc Vân Tuyên.
Hắn vẫn chưa nói cho Chúc Vân Tuyên nghe, ba năm trước trong lúc hắn nhận lại phụ thân mình, phụ thân từng khuyên hắn sớm ngày cưới vợ sinh con quên đi mối tình này, phụ thân không phải vì muốn hắn sinh con dưỡng cái có người đèn nhang, mà là sợ hắn ngày sau sống quá cô quạnh, hệt như ông một mình cô quạnh cả một đời. Hắn không đáp ứng, mới đầu khi hắn phân cao thấp cùng Chúc Vân Tuyên, đồng nghĩa đã phân cao thấp với chính mình, đến cuối cùng hắn không thua, Chúc Vân Tuyên cũng không bại, bọn họ là vì thỏa hiệp lẫn nhau, cho nên đều chiến thắng bản thân mình.
Khi biết đến sự tồn tại của Yến nhi, hắn thoải mái uống một trận đến say mèm, trong suốt ba năm qua, đây là lần đầu tiên hắn ngủ ngon giấc, thậm chí trong mộng cũng nở nụ cười.
Cũng hệt như hiện tại Chúc Vân Tuyên nằm trong lồng ngực của hắn, sau khi khóc, khóe miệng lại hơi cong lên hệt như đang mơ một giấc mộng gì đó rất đẹp, không giống với bộ dạng ngay cả khi ngủ cũng cau mặt nhíu mày như trước nữa.
Lương Trinh lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, sau đó bất giác nở nụ cười khẽ in một nụ hôn lên môi đối phương.
Giờ mão khắc tư, Yến nhi là người đầu tiên tỉnh lại. Nhóc con còn chưa kịp la hét gì, Lương Trinh đã lập tức tỉnh dậy bọc áo khoác quấn quanh người ôm con ra gian ngoài, giúp nhóc con rửa mặt thay y phục.
— tầm sáu giờ sáng
Yến nhi vẫn còn nhớ chuyện tối hôm qua người phụ thân Lương Trinh này bắt nạt cha của mình, cho nên mới rầm rì hỏi hắn: “Sao cha vẫn chưa rời giường vậy ạ?”
“Con ngoan, cha con mệt, để cha ngủ thêm chút nữa đi.” Lương Trinh cười nhắc nhở con trai.
Thế là bé con đột nhiên vịn lấy cánh tay hắn làm nũng: “Sau này phụ thân đừng bắt nạt cha nữa nha.”
Lương Trinh bật cười: “Tên nhóc con này, chỉ biết lo cho cha, ta đã nói không có bắt nạt cha con, con còn không tin sao.”
Yến nhi nghiêng đầu, tất nhiên là không có tin: “Con thấy được cha khóc, phụ thân còn đè lên cha, phụ thân chính là đang bắt nạt cha.”
Lương Trinh cười véo mũi nhóc con: “Đó là bởi vì phụ thân đang cùng cha con động phòng, đợi sau này tiểu bảo bối lớn lên sẽ hiểu.”
Yến nhi trợn tròn mắt: “Vậy sau này có phải cha cùng phụ thân lại có thêm tiểu bảo bảo không?”
Lương Trinh thuận miệng trêu: “Đúng vậy, có bảo bảo không tốt sao? Có bảo bảo có thể chơi cùng Yến nhi.”
Bé con bỗng nhiên không nói gì nữa, cứ ngơ ngác như vậy nhìn hắn, trong đôi mắt to tròn thoáng chốc đẫm nước lập tức ùa ra. Lương Trinh thấy vậy vội vàng lau nước mắt hỏi han: “Sao tiểu bảo bối lại khóc chứ? Được rồi, con đừng khóc, không thôi lát nữa cha con nhìn thấy sẽ tức giận”
Yến nhi hết sức oan ức giơ tay dụi dụi, chỉ biết nén nước mặt không dám khóc thành tiếng: “Hai người có bảo bảo mới sẽ không cần Yến nhi nữa, hức…”
Lương Trinh luống cuống tay chân dỗ dành con, vừa dở khóc dở cười lại có chút xót xa, hắn vốn chỉ là thuận miệng trêu con trai, không ngờ tới bé con Yến nhi này lại nhạy cảm đến độ òa khóc như vậy.
Lương Trinh ôm con vào lòng, một bên nhè nhẹ vỗ lưng một bên dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc, phụ thân hứa với Yến nhi, chúng ta chỉ có một mình Yến nhi, sẽ không có bảo bảo khác, tiểu bảo bối ngoan, sau này phụ thân cùng cha và Yến nhi mãi mãi không bao giờ xa cách nữa.”