Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 76: Nỗi lòng lúc biệt ly



Hòn đảo náo nhiệt sau những trận pháo hoa giờ đây cũng đã chìm vào mộng đẹp, thỉnh thoảng khi có cơn gió phớt qua, cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của trời ngày hạ. Yến nhi nằm nhoài trên vai Chúc Vân Tuyên lúc này đã tỉnh dậy, nhóc con nhìn dáo dác xung quanh một hồi, rốt cuộc cũng bắt đầu tỉnh lại, nhỏ giọng hỏi Chúc Vân Tuyên: “Cha cha, chúng ta đi đâu vậy ạ? Phụ thân đâu rồi?”

Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con trai: “Cha lớn của con đến đón chúng ta, chúng ta phải đi về, mấy ngày sau phụ thân sẽ tìm chúng ta, đừng lo lắng quá.”

Yến nhi trợn đôi mắt tròn xoe: “Cha lớn ở đâu?”

Chúc Vân Tuyên nhẹ giọng nở nụ cười: “Chút nữa con sẽ gặp được thôi.”

Về đêm, từng nhà trên đảo không cần đóng cửa, đội vệ binh trực đêm vệ binh cũng chỉ cần đi tuần tra mấy chuyến vào nửa đêm, cho nên cạnh biển lúc này không có bóng người nào, chỉ còn lại mặt biển nhấp nhô lăn tăn gió êm sóng lặng, Chúc Vân Tuyên ôm Yến nhi đứng trên bến tàu lẳng lặng chờ, trong lòng cũng bình tĩnh đến lạ lùng.

Sau khoảng nửa khắc, chú chim cắt bay trên trời đột nhiên bay quanh đáp xuống đậu ở trên bả vai Chúc Vân Tuyên. Chú còn tỏ vẻ thân thiết cạ cạ vào cổ hắn, Yến nhi ở một bên vô cùng thích thú “woa” một tiếng rồi giơ tay sờ chú chim nhỏ của mình.

Xa xa có một chiếc thuyền dần xuyên qua tầng sương mù dày dần tiến gần, trên thuyền là bóng dáng của Chúc Vân Cảnh, bộ dạng hắn dường như đang lo lắng nhìn về phương hướng bến tàu.

Lúc này đã qua giờ tý, bốn phía bao phủ bởi một màn đêm đen kịt, ánh trăng cũng chỉ soi sáng một chút ít khu vực dưới chân. Chúc Vân Tuyên khi nãy ôm con trai thuận lợi đi ra khỏi phủ tướng quân bằng cửa sau, sau đó nhanh chân rời đi đến bến tàu.

Đôi mắt Yến nhi thoáng sáng rỡ hô vang: “Cha cha, cha lớn đến rồi kìa!”

Thuyền dừng ở bến tàu, Chúc Vân Cảnh bước xuống, khi nhìn thấy Chúc Vân Tuyên cùng Yến nhi rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm, không nói gì nhiều mà chỉ nhắc nhở Chúc Vân Tuyên: “Đi nhanh lên đi, lên thuyền rồi nói tiếp.”

“A Tuyên”

Một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau, Chúc Vân Tuyên đột nhiên dừng bước xoay người. Người kia quả thật là Lương Trinh, đối phương đứng cách hắn chỉ vài bước chân, cặp mắt hết sức thâm trầm nặng trĩu không chớp mắt lấy một cái nhìn chăm chăm hắn.

Chúc Vân Cảnh cau mày, theo bản năng rút kiếm ra tiến lên trước che chắn Chúc Vân Tuyên, đội ngũ bắn cung trên thuyền cũng bắt đầu kéo căng dây cung, tư thế sẵn sàng nghênh đón quân địch.

“Huynh ôm Yến nhi lên thuyền trước đi.” Khi Chúc Vân Tuyên nói ra câu này, hắn vẫn nhìn Lương Trinh, trong đôi mắt hiện rõ chút sự bất đắc dĩ.

Chúc Vân Cảnh nhíu mày nhìn Lương Trinh, qua một lúc sau, mới hết sức tức giận ôm Yến nhi từ trong lòng Chúc Vân Tuyên đi  lên thuyền.

Đội ngũ bắn cung trên thuyền lúc này vẫn nắm chặt dây cung căng thẳng nhìn chằm chằm Lương Trinh, Yến nhi nằm nhoài trên vai Chúc Vân Cảnh có chút sợ hãi nhỏ giọng hỏi: “Cha lớn ơi, cha cùng phụ thân có chuyện gì vậy ạ?”

Lúc trước ở trước mặt Chúc Vân Cảnh, Yến nhi luôn gọi Chúc Vân Tuyên là thúc thúc, cho nên vào lúc này hắn bị thế cục trước mắt này dọa sợ, thế nhưng toàn bộ sự chú ý của Chúc Vân Tuyên đều đặt với xưng hô cuối câu kia: “Phụ thân? Yến nhi gọi người kia là phụ thân sao?”

Yến nhi tỉnh tỉnh mê mê chớp mắt một cái: “Cha bảo ạ.”

Chúc Vân Cảnh: “…”

Chúc Vân Tuyên bất động không nhúc nhích đứng ở đó ngơ ngác nhìn Lương Trinh. Bốn mắt nhìn nhau, chỉ chốc lát sau, Lương Trinh đi nhanh tới, còn Chúc Vân Tuyên giơ tay lên, ngăn lại đám người đang định bắn cung.

Khi còn cách đối phương một bước chân, Lương Trinh  chợt dừng lại, rồi trầm giọng hỏi hắn: “Ngươi muốn đi sao?”

Chúc Vân Tuyên cau mày: “Ngươi không có ngủ đúng không? Ngươi biết ta hạ thuốc trong rượu sao?”

Lương Trinh lẳng lặng nhìn hắn thở dài: “A Tuyên, mấy ngày đâu ngươi đều lo lắng bồn chồn không yên, đêm nay đặc biệt khác thường, làm ta không cách nào không chú ý tới, hương hun trong phòng có hiệu quả giải độc, quanh năm nay ta đều dùng loại đó, cho nên loại mê dược kia vốn không có tác dụng với ta.”

“Đây cũng không phải mê dược gì, chỉ là khiến ngươi ngủ một giấc say mà thôi.” Chúc Vân Tuyên nói xong lại tỏ vè chần chừ nhếch nhếch khóe môi: “Ta có để lại tờ giấy cho ngươi, ta…”

Lương Trinh ngắt ngang: “Ngươi còn chưa tin ta sao?”

“Ta không có, ” Chúc Vân Tuyên hơi cụp mắt lắp bắp trả lời: “Lương Trinh, ngươi có chuyện riêng bản thân phải làm, ta cũng có trách nhiệm của ta, ta là hoàng đế Đại Diễn, không phải một kẻ yếu ớt cần ngươi che chở phía sau, ngươi cũng nên tin ta.”

Lương Trinh bất chợt cảm thấy kinh hoảng, biểu hiện trên mặt cũng dần dịu xuống: “Là ta đường đột, từ khi nào ngươi biết những chuyện này?”

Chúc Vân Tuyên giơ tay chỉ chỉ chú chim cắt còn đang bay lượn giữa không trung: “Nó vẫn luôn theo ta,. từ lúc ta mới lên đảo, nó đã bắt đầu truyền tin tức của huynh trưởng tới, thực ra ta… Vẫn luôn chờ ngươi chính miệng nói ra.”

Vừa dứt lời, ý cười bên khóe môi cũng nhạt đi, giọng điệu lúc có thêm chút tự giễu: “Tại sao ngươi lại không chịu nói cho ta biết chứ? Ngươi đem kế hoạch của mình nói cho huynh trưởng của ta, lại không chịu nói thẳng cho ta nghe, ở trong lòng ngươi, ta là một người vô dụng như thế sao?”

Nếu như đây là ba năm trước, khi Lương Trinh gạt hắn tự chủ trương như vậy, thì chắc chắn giữa hai người bọn sẽ xảy ra các trận cãi vã dữ dội cùng ngờ vực lẫn nhau, thế nhưng vào giờ phút này đây, Chúc Vân Tuyên đã không còn muốn nghĩ gì thêm nữa, hắn lựa chọn tin tưởng Lương Trinh, thậm chí toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương, mà bản thân hắn chỉ hy vọng duy nhất một điều, đó chính là Lương Trinh cũng có thể tin tưởng mình.

“Hóa ra là như vậy, ” Lương Trinh nắm lấy tay Chúc Vân Tuyên nhìn thẳng mắt hắn, chăm chú nói: “Ta chỉ sợ ngươi đồng ý, ta làm như vậy cũng không chỉ vì ngươi, mà thực chất cũng có tư tâm, bệ hạ vốn cũng biết, nếu như muốn để những người trên đảo này về lại Đại Diễn, thì một thánh chỉ không hẳn có thể giải quyết được, bọn họ nhất định phải lập công cho Đại Diễn trước, sau đó mới có thể danh chính ngôn thuận trở lại, nay ta để ngươi ở lại, chỉ vì không muốn ngươi đi mạo hiểm.”

“Lương Trinh, ” Ánh mắt Chúc Vân Tuyên trầm xuống nhắc nhở hắn lần hai: “Ta là hoàng đế Đại Diễn, khi quân giặc xâm lăng, mặc dù ta không thể đích thân lên tiền tuyến, thế nhưng cũng sẽ không hèn nhát đến mức trốn ở tòa đảo vắng vẻ này lo sống hưởng an nhàn, huống chi, ngươi cảm thấy nơi này an toàn hơn  Tuyền Châu hay sao?”

Lương Trinh cứ nhìn chằm chằm Chúc Vân Tuyên, sau một hồi im lặng mới khẽ nói: “Lúc trước dẫn ngươi cùng Yến nhi đến đảo cầu vồng, ta vốn định để hai người ở lại Tần gia, nơi đó không tranh đua với đời là chỗ an toàn nhất, chỉ là cuối cùng ta lại không nỡ chia xa các ngươi, mới dẫn hai người trở về. Nhưng mà A Tuyên, dù cho Tuyền Châu có thiên quân vạn mã có thể hộ vệ ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta một chuyện, chính là không thể mạo hiểm, chuyện đánh trận cứ giao cho bọn người Định Quốc công.”

Chúc Vân Tuyên gật đầu: “Được.”

Lương Trinh nghe vậy cũng có chút yên lòng, qua một lúc sau cho dù trong lòng không nỡ cũng đành dời mắt đi, lẩm bẩm nói: “Ta suýt nữa đã quên, A Tuyên từ lâu đã là một đế vương có thể chống chọi một mình, là ta không nên coi thường ngươi.”

Chúc Vân Tuyên nhìn lại hắn, hàng mi hơi mấp máy, trong đôi mắt cũng thâm trầm vắng lặng. Vào lúc này,  Lương Trinh bỗng nhiên tiến về trước một bước rồi kéo đối phương vào trong lòng, dùng sức ôm thật chặt.

Chúc Vân Tuyên ngẩn người, khẽ nhắm mắt lại, rồi giơ tay tiếp nhận cái ôm.

Chúc Vân Cảnh ôm Yến nhi đứng ở đầu thuyền, vừa thấy khung cảnh kia chợt lạnh lùng trầm giọng hạ lệnh: “Buông cung xuống hết đi.”

Đội ngũ bắn cung đồng loạt hạ cung xuống, Yến nhi lúc này đột nhiên cười khúc khích thầm thì  hỏi Chúc Vân Cảnh: “Cha cùng phụ thân lại đang chơi hôn hôn sao ạ?”

Sắc mặt Chúc Vân Cảnh vẫn không chút thay đổi hỏi lại: “Bình thường cả hai cũng chơi trò hôn hôn này sao?”

Bé con vui vẻ gật đầu: “Đúng ạ!”

Chúc Vân Cảnh: “…”

Hai người đứng trên bến tàu kia vẫn chưa tách ra, Lương Trinh nhẹ giọng thì thầm bên tai Chúc Vân Tuyên: “A Tuyên, ba năm trước ngươi vào ngục thăm ta, trước khi đi ta cũng ôm người như vậy, ngươi còn nhớ sao?”

“… Nhớ chứ.”

Lương Trinh mỉm cười: “Vào lúc ấy thậm chí ta chỉ muốn ôm ngươi cùng chết không cần lo gì nữa, quả thực không nghĩ đến bản thân còn có thể có hôm nay.”

Chúc Vân Tuyên cau mày nhắc nhở hắn: “Ta đã nói, đừng nhắc đến mấy chuyện chết chóc rồi, ta không thích nghe.”

“A Tuyên, ngươi nhớ chờ ta trở lại, ngươi đã đáp ứng ta, phong ta làm hoàng hậu, quân vô hí ngôn.”

“Ta không ý định nuốt lời, những lời ta nói, ta  nhất định sẽ làm.” Chúc Vân Tuyên nói xong chợt thở dài: “Ngươi… phải bình an trở về.”

Tiếng cười khẽ vang lên bên tai lần nữa: “Đó là đương nhiên, ta còn chờ bệ hạ rình rang long trọng cưới ta nữa mà.”

Giọng điệu của Lương Trinh vô cùng thoải mái, như đang định chọc cười Chúc Vân Tuyên. Chúc Vân Tuyên nghe vậy, chút sự u sầu vì khung cảnh biệt ly này ở trong lòng cũng dần dần tiêu tan, tuy rằng bản thân hắn biết, Lương Trinh cố tình nói như vậy cho hắn yên tâm.

Sau khi lui ra thoát khỏi cái ôm của Lương Trinh, Chúc Vân Tuyên cụp mắt lặng im chốc lát, tiếp đó mới lấy xuống ngọc bội treo bên hông mình đưa cho Lương Trinh: “Ngươi cầm lấy đi.”

Lương Trinh nhận lấy nhẹ nhàng vuốt ve một hồi, song lại mỉm cười nhìn Chúc Vân Tuyên: “Đây là sính lễ?”

Chúc Vân Tuyên dời tầm mắt đi chỗ khác: “Ngươi nói sao thì là thế đi.”

Thấy Lương Trinh tỉ mỉ bỏ ngọc bội vào trong áo, Chúc Vân Tuyên rốt cuộc mới cảm thấy an tâm, Chúc Vân Cảnh ở trên thuyền lúc này đang thúc giục hắn. Lương Trinh nắm tay Chúc Vân Tuyên nhắc nhở: “Ngươi đi đi, mấy ngày nữa ta sẽ trở về tìm người.”

Chúc Vân Tuyên gật đầu, lúc định đi bất chợt nhớ ra chuyện gì đó, bèn quay người lại cau mày hỏi Lương Trinh: “Sao ngươi lại biết những chuyện liên quan đến Chúc Vân Quỳnh?”

“Chuyện này à.” Lương Trinh cười bĩu môi: “Vị tam thẩm của ta, chính là ngoại tổ mẫu của Chúc Vân Quỳnh, lúc bệ hạ phái người đi xét nhà xử tội Lương Trinh cứ tưởng đã chết, nhưng thật ra đã được người cứu ra ngoài, ba năm trước trên đường đến phía nam ta tình cờ gặp phải bà ta, bà ta vốn là nhi nữ của một phú thương không mấy quyền thế ờ Giang Nam, nhưng có thể được người liều chết cứu ra, thử hỏi sao ta không hiếu kỳ cho được? Cho nên ta liền phái người bắt cóc bà ta, người phụ nữ kia vốn sợ chết, thành ra ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn bắt ép đã khai hết mọi chuyện. Bà ta vốn là người họ Trần, là con cháu của thành phần tàn dư xấu xa triều đại trước, còn nhà của người phú thương ở Giang Nam này vốn là cơ sở ngầm của bọn họ, lúc trước do người nhà họ Lương tham tiền, bà liền dùng danh phận con gái phú thương gả vào phủ An Nhạc hầu, sau lại sinh ra một người nhi nữ sau này được tiên đế cưng chiều, còn có đứa cháu tiểu hoàng tử suýt chút nữa đã leo lên đế vị.”

Sau khi nghe xong Chúc Vân Tuyên không nói năng gì,Lương Trinh thấy vẻ mặt đối phương khó coi bèn nhắc nhở hắn: “A Tuyên, người Chúc Vân Quỳnh này thật sự là mối họa, ngươi…”

Thấy hai hàng lông mày Chúc Vân Tuyên lại nhíu chặt hơn, Lương Trinh cười sửa lại: “Thôi, ta cũng không giựt dây để ngươi giết em trai máu mủ của mình, rốt cuộc phải làm gì, chính ngươi quyết định đi.”

“Trong lòng ta hiểu rõ. ” Chúc Vân Tuyên không nhiều lời nữa, chỉ nắm tay Lương Trinh ôn tồn nói: “Đã muộn rồi, ngươi mau chóng đi về nghỉ ngơi đi, ta đi đây.”

Lương Trinh ôm Chúc Vân Tuyên vào lòng mình lần nữa, hắn cứ lặng im ôm như vậy một lúc, mãi đến tận khi Chúc Vân Cảnh trên thuyền không nhịn được nhắc nhở bọn họ, thì Chúc Vân Tuyên rốt cục mới buông lỏng tay ra, đi từng bước đến chiếc thuyền.

Thuyền bắt đầu xuất phát, mỗi lúc cách bến tàu một xa, Chúc Vân Tuyên đứng ở đuôi tàu nhìn chằm chằm bến tàu ngày càng nhỏ kia, một lúc sau không còn thấy gì nữa.

Chúc Vân Cảnh ôm Yến nhi mệt mỏi ngủ thiếp đi đi tới nhìn Chúc Vân Tuyên chép miệng: “Không còn thấy gì nữa đâu, bây giờ có thể đi vào khoang tàu được chưa?”

Chúc Vân Tuyên chợt hoàn hồn, lúng túng ho một tiếng, sau đó mới nhẹ giọng nở nụ cười: “Chúng ta vào thôi.”