Khi trời tờ mờ sáng, Lương Trinh mở mắt ra đã thấy bên cạnh mình không còn ai, thoạt nhìn liền biết Chúc Vân Tuyên đã tỉnh dậy đi xử lý chuyện chính sự từ sớm rồi, còn hắn vì do bị thương nên ngủ hơi sâu, hiện tại gần qua giờ thìn mới tỉnh.
Bên gối vẫn còn lọn tóc được dùng sợi dây đỏ buộc lấy, Lương Trinh cầm lên vòng quanh đầu ngón tay, cảm thấy khá là buồn cười.
Cao An dẫn người đi vào hầu hạ hắn rửa mặt dùng đồ ăn sáng, Lương Trinh nhíu mày, hỏi đối phương: “Ngươi không đi theo bệ hạ?”
Mặt Cao An không chút thay đổi trả lời: “Bệ hạ bảo nô tài ở lại hầu hạ ngài.”
Lương Trinh phì cười một tiếng: “Sau này bổn cung chính là hoàng hậu, ngươi nên đối xử lể phép chút với bổn cung có biết không?”
Cao An: “…”
Quả nhiên thật là không biết xấu hổ, bệ hạ xoay xoay chuyển chuyển hết một hồi làm sao chọn lại người này vậy chứ!
Mấy ngày sau đó, Lương Trinh vẫn luôn nằm lì trên giường dưỡng thương, Chúc Vân Tuyên thì đi xử lý chính sự hết nửa ngày trời, sau đó sẽ tới đây ở cạnh hắn nửa ngày còn lại, đối phương sắp xếp tất cả chuyện chính chuyện tư hết sức ngay ngắn rõ ràng.
Còn về đám người Lưu Hoàn, bọn họ làm nhiệm vụ phụ trách dẫn đường về đảo, Hạ Hoài Linh dẫn thủy sư Đại Diễn lên đường tiêu diệt tận gốc đám cướp biển cuối cùng còn sót lại, vị chủ công bị bọn họ bắt sống kia thì bị định tội thành kẻ cầm đầu trong đám hải tặc tội ác đày trời, đã bị chém đầu răn đe dân chúng trên con phố sầm uất Tuyền Châu.
Mặt khác, cậu Nhân giả trang thành Chúc Vân Tuyên cuối cùng cũng may mắn được cứu sống, nể tình cậu đã lấy công chuộc tội, Chúc Vân Tuyên quyết định không truy cứu những tội danh xưa nữa, mà sắp xếp cho cậu ở chung với huynh trưởng ở khu doanh trại thủy sư Mân Việt.
Nhờ có sự khám chữa tỉ mỉ của thái y cùng dùng thuốc, thương thể trên người Lương Trinh ngày một chuyển biến tốt, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã kết mài, sau mười ngày có thể thỉnh thoảng xuống giường đi lại trong sân, song cũng nghe được khá nhiều tin tức bên ngoài.
Lần hải chiến này Lương Trinh lập được công lớn, thành ra trên dưới triều đình đều tỏ ra hết sức tò mò đối với vị hoàng hậu tương lai đột nhiên xuất hiện kia. Từ thuở Đại Diễn triều khai sinh lập nước đến nay, gần hai trăm năm mới xuất hiện vị nam hậu thứ hai, không những thân thế bí ẩn, lại can đảm mưu lược hơn người, tuy nói là hoàng hậu, nhưng đến hiện tại có ai mà chẳng biết thái tử là do bệ hạ tự mình sinh cho người kia, người có khả năng làm hoàng đế chủ động hạ mình xuống cam tâm tình nguyện sinh con cho, thật là một người bình thường sao?
Chỉ là cho dù người bên ngoài có hiếu kỳ bao nhiêu, Lương Trinh đều lù lù bất động, chỉ an tâm ở trong tiểu viện này dưỡng thương.
Buổi trưa ngày hôm đó, khi Chúc Vân Tuyên đến, Lương Trinh đang úp một quyển sách lên mặt nằm ở cái ghế dưới hành lang chợp mắt. Chúc Vân Tuyên thấy vậy bèn không lên tiếng, sau khi giơ tay ra lệnh hạ nhân lui đi xong, mới đi tới, ngồi xuống cái ghế đẩu ở bên cạnh Lương Trinh nhẹ nhàng gỡ quyển sách ra khỏi mặt đối phương, lại tiện tay lật thử mấy trang, mới nhận ra đây là thoại bản dân gian lưu truyền, thoạt nhìn khá là thú vị, thành ra liền tiếp tục đọc.
Chúc Vân Tuyên đọc một lèo, đến khi hắn cảm nhận mắt chút mỏi, mới đặt sách trên đầu gối dựa vào Lương Trinh thiếp đi.
Lúc sau bất giác tỉnh lại vì nghe được tiếng cười của Yến nhi, Lương Trinh đã sớm tỉnh giấc, hiện tại đang đặt nhóc con trên đùi mình, hai cha con vô cùng thân thiết nháo đùa chơi với nhau. Chúc Vân Tuyên ngồi dậy, thấy Yến nhi cười đến ngửa tới ngửa lui, lo lắng con trai bất cẩn sẽ va vào lồng ngực Lương Trinh đụng phải vết thương, thành ra vội vàng đưa tay ôm lấy nhóc.
“Cha tỉnh rồi!” Yến nhi giòn giã gọi hắn: “Vừa nãy lúc Yến nhi tới cha và phụ thân đều ngủ hết trơn, Yến nhi rất ngoan, không có làm phiền hai người đâu.”
Chúc Vân Tuyên cười cười, quyết định không nói chuyện chính mình là bị nhóc con này làm cho tỉnh giấc: “Bé con ngoan.”
Lương Trinh lột quả vải, thuận lợi đút vào trong miệng Chúc Vân Tuyên: “Ăn ngon không?”
Chúc Vân Tuyên gật đầu, đồng thời nhắc nhở hắn: “Ngươi đừng ăn, vết thương còn chưa lành.”
Lương Trinh cười nói: “Ừ, ta không ăn.”
Hắn lại lột thêm một quả nữa đút cho Chúc Vân Tuyên, Chúc Vân Tuyên mở miệng tiếp được, vừa ăn vừa bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là tình ý sâu đậm.
Yến nhi hoang mang nhìn hai người họ, đến nửa ngày sau mới lí nhí nhỏ giọng nói rằng: “Yến nhi cũng muốn ăn…”
Chúc Vân Tuyên nghe vậy chợt ngây người ra, lúc này rốt cuộc mới nhớ tới bản thân ấy vậy mà lại bỏ quên mất con trai, trong lúc nhất thời cảm thấy cực kỳ khó xử, cũng may Lương Trinh đã cười tủm tỉm một bên nhéo nhéo cằm bé con, một bên đem quả vải vừa mới lột vỏ xong đút cho: “Cho con, chú mèo con tham ăn.”
Trẻ nhỏ cực kỳ dễ dụ, chỉ cần cho ăn liền hí hửng lên ngay, thời khắc này có lẽ cũng chẳng nhớ gì chuyện mình bị bỏ quên cả, còn lủi vào trong lòng Chúc Vân Tuyên ăn đến miệng lấm lem nước.
Chúc Vân Tuyên lau miệng cho Yến nhi, song lại cười thở dài lên tiếng nói với Lương Trinh: “Ta đã hạ chỉ, truy tặng một tước vị cho phụ thân người, nay sau khi hồi kinh có thể hợp táng ở cùng với cha ngươi.”
“Tạ ơn bệ hạ ưu ái,” Lương Trinh không chút khách khí đáp trả, còn mặt dày hỏi hắn: “Nói như vậy, tước vị kia có phải là đang ngầm giúp ta hay không? Thật ra là bệ hạ muốn nhân đó phong tước cho ta?”
Hắn biết, bệ hạ của hắn chính là người như vậy, luôn đối xử hào phóng với người mà đối phương đã đem lòng yêu mến tin tưởng, lúc trước là đối với huynh trưởng, bây giờ đối với mình cũng là như vậy, lúc nào cũng luôn muốn đem đến những điều tốt nhất cho bọn họ.
Chúc Vân Tuyên chỉ mỉm cười ngầm chấp nhận, sau một hồi suy nghĩ, chợt do dự hỏi: “Bây giờ ngươi họ Tiêu, lúc trước cũng là do cha ngươi chịu trăm đắng ngàn cay mới giúp nhà họ Tiêu phụ thân ngươi lưu lại huyết thống, bây giờ cũng không thể không có người nối nghiệp đúng không?… Yến nhi là thái tử, chỉ có thể mang họ của nước, thế ngươi dự định làm sao?”
Lương Trinh đúng là không nghĩ tới chuyện này, chỉ nhìn Chúc Vân Tuyên nháy mắt một cái: “Vậy không bằng bệ hạ ngươi lại sinh cho ta đứa nữa?”
“Ta nói đùa thôi.” Lương Trinh lơ đễnh nói tiếp: “Dòng dõi Tiêu gia ít ỏi, phụ thân ta không có anh chị em, Nhị lão đại trong nhà qua đời sớm, bà con xa cũng còn vài người, về sau nếu muốn có người thắp hương thờ cúng, thì nhận một đứa trong số bọn họ làm con nuôi là được rồi.”
Về phần cha hắn, người đã được ghi vào gia phả họ Tiêu, về sau cũng may có con cháu Tiêu gia thờ cúng, không cần dây vào bất kỳ chuyện liên quan gì đến nhà họ Lương đã lụi tàn kia nữa, thực sự rất tốt.
Chúc Vân Tuyên cau mày, do dự hồi lâu, sau lại nặn nặn cánh tay Yến nhi cúi đầu hỏi hắn: “Bảo bối ngoan, con muốn có em trai em gái không?”
Bé con chợt ngây người ra, trong đôi mắt to tròn tức khắc đột nhiên ngập tràn nước: “Hai người có bảo bảo khác, sẽ không còn thương Yến nhi nữa sao?”
Chúc Vân Tuyên bất đắc dĩ nói: “Làm sao có chuyện đó chứ, cha cùng phụ thân lớn của con có Minh nhi, thế nhưng vẫn thương còn cùng Nguyên Bảo như thường mà đúng không? Con không muốn có nhiều anh chị em chơi với mình sao?”
Bé con rơi nước mắt ủy khuất nói: “Con không muốn, con chỉ muốn cha với phụ thân.”
“Được được, không muốn thì thôi, con đừng khóc.”
Chúc Vân Tuyên luống cuống tay chân dỗ dành con trai, sau lại nhìn Lương Trinh nói: “Ngươi thấy đó, không phải ta không muốn sinh, mà là con trai của ngươi không cho.”
Lương Trinh cười nặn nặn gương mặt mũm mỉm đầy thịt của bé con: “Đúng là nhóc con tinh ranh.”
Thực ra bản thân hắn căn bản không có ý định để Chúc Vân Tuyên sinh lần nữa, lần thứ nhất đã chịu đủ khổ rồi, làm sao có thể để cho đối phương chịu lần hai, huống chi bản thân hắn đã sớm đồng ý với Yến nhi. Lương Trinh chỉ là không nghĩ tới, chẳng qua chỉ là tiện buông miệng nói chơi, thế nhưng Chúc Vân Tuyên lại để ý đến, không những thế, đối phương còn thản nhiên đối mặt cũng như hào phóng thừa nhận những chuyện đã từng xem là khuất nhục trong quá khứ, trên đời này, quả thật có thể có được bao nhiêu người có thể thẳng thắn rộng rãi như bệ hạ của hắn chứ.
Không biết hắn may mắn đến mức nào, có thể tìm được người bạn đời như vậy.
Về đêm, trên người Lương Trinh được thay thuốc băng bó lần mới, ngón tay Chúc Vân Tuyên dò tới miếng băng vải mới được quấn nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời trong miệng khẽ thì thầm: “Cuối cùng cũng xem như dần khỏi, chừng qua bốn năm ngày nữa, chúng ta có thể khởi hành hồi kinh rồi.”
Lương Trinh nắm lấy tay Chúc Vân Tuyên cười hỏi hắn: “Rốt cuộc bệ hạ là mong ta mau chóng khỏe lại, hay là hy vọng sớm ngày hồi kinh?”
Chúc Vân Tuyên không đáp, chỉ giương hai tay vòng lấy cổ Lương Trinh nằm ở một bên ngực hắn, rồi khẽ nhắm mắt lại.
Lương Trinh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu ai kia một cái: “A Tuyên…”
“Sao?”
“Vết thương của ta đã gần khỏe rồi, Phương thái y nói chỉ cần cử động vừa phải, sẽ không liên lụy đến vết thương.”
Chúc Vân Tuyên cau mày, chỉ cần nghe qua liền hiểu được hàm ý thâm sâu khác trong câu nói đối phương, chợt phì cười: “Không được.”
“Vì sao không được?”
“Thương thế của ngươi nặng như vậy,sao có thể chỉ trong mười ngày nửa tháng đã dưỡng tốt hoàn toàn cho được, đừng suốt ngay nhớ mấy chuyện vô ích kia, chờ ngươi khỏi…”
Chúc Vân Tuyên còn chưa dứt lời, đã bị Lương Trinh ôm trở mình đè xuống. Chúc Vân Tuyên theo bản năng đưa tay đẩy ra, mới vừa chạm tới lồng ngực Lương Trinh, lại nghĩ đến vết thương trên người hắn, bèn không dám lộn xộn nữa.
Lương Trinh dùng hai tay chống ở hai bên thân thể đối phương, cặp mắt rủ xuống nhìn chăm chăm không chớp mắt. Khi đụng phải ánh mắt thâm trầm đen kịt của ai kia, Chúc Vân Tuyên chợt ngẩn ra, mi mắt nhẹ nhàng chớp chớp rù rì nói: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Lương Trinh cúi xuống, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua ịn lên đường nét đôi môi người dưới thân mình. Chúc Vân Tuyên nhẹ nhàng hừ hừ, nghiêng đầu đi: “Đừng…”
Lương Trinh lại giữ chặt cầm hắn xoay qua, hai con ngươi híp lại âm trầm nhìn: “A Tuyên, mau nói mấy câu dễ nghe chút cho ta nghe đi.”
“… Câu dễ nghe gì?”
Lương Trinh khẽ cười, lại dùng ngón tay vuốt ve bờ môi thấm ướt của đối phương ngân dài: “Ví như tướng công, quan nhân*, phu quân…”
— phu nhân có chồng làm quan hồi xưa sẽ gọi chồng là “quan nhân”
Chúc Vân Tuyên giơ tay đập một cái lên vai Lương Trinh: “Ngươi nên nhớ ngươi mới là hoàng hậu của trẫm, lẽ ra ngươi phải xưng hô với trẫm như vậy mới đúng.”
Lương Trinh cười bĩu môi, sau lại dò ngón tay tiến vào trong miệng ướt át của Chúc Vân Tuyên, bắt chước động tác giao hợp liên tục ra vào, một tay khác thì trượt vào trong vạt áo xoa nắn lên chỗ mẫn cảm ở vị trí mông eo, song lại phả hơi thở ấm nóng bên tai Chúc Vân Tuyên thì thào: “A Tuyên lặp lại lần nữa, ai là thê, ai là phu?”
Tay Lương Trinh mỗi lúc một quá phận, chỉ trong tích tắc, Chúc Vân Tuyên không thể chịu đựng thêm nữa, cả người hắn bây giờ bị đùa giỡn đến độ có muốn nói một câu cũng nói không ra, chỉ có thể kề sát bên tai Lương Trinh mơ mơ hồ hồ đáp: “Phu quân…”
Lương Trinh hài lòng hôn một cái lên gò má hắn: “Ngoan lắm.”
Ở trước mặt mọi người, bệ hạ của hắn là hoàng đế trên vạn người, là chủ nhân cả thiên hạ, hắn cam tâm làm hoàng hậu của đối phương, làm nam nhân đứng ở phía sau, duy chỉ có trên giường, hắn nhất định phải để Chúc Vân Tuyên biết được, cái gì gọi là”Dĩ phu vi cương*”
— Dĩ phu vi cương: nói ngắn gọn dễ hiểu là xem chồng là nhất, phải nghe lời chồng =)))
Chúc Vân Tuyên vòng hai tay lên bả vai Lương Trinh, thuận theo động tác của hắn nhấp nhô lên xuống, lúc này bản thân Chúc Vân Tuyên đã không còn sức đâu nói “không” nữa, trong miệng liên tục ngâm nga ra những âm thanh ngọt ngào.
Thân thể đẫm mồ hôi dính chặt vào nhau, Lương Trinh ôm lấy người Chúc Vân Tuyên, để đối phương ngồi lên trên chân mình, sau đó dần chậm động tác lại cúi đầu hôn lên lồng ngực trắng nõn của người kia.
Chúc Vân Tuyên không chịu nổi kêu lên, bên khóe mắt đỏ ửng trong cơn cực lạc bị bức ép ra nước mắt, lại bị Lương Trinh hôn lên.
Hắn sớm nên biết được, từ lúc mới bắt đầu đã vốn là như thế, hắn mãi mãi cũng không thể nào chiếm được thế thượng phong, người đàn ông này đã nắm rõ hắn như lòng bàn tay, từ thân thể đến trái tim, khiến hắn không cách nào thoát ra được.
Chúc Vân Tuyên mơ mơ màng màng nằm nhoài trên vai Lương Trinh kêu lên lần hai: “Phu quân…”
Lương Trinh chợt ngừng một chút trầm giọng phì cười, sau lại giữ thân thể đối phương chặt hơn, cùng người tiến vào cơn trầm luân lần nữa.