*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa tháng sau khi hồi kinh, Chúc Vân Tuyên cùng Lương Trinh dẫn Yến nhi đi một chuyến tới Nguyên tế tự.
Khi đến nơi, bọn họ trước tiên ra phía sau núi thắp hương cho cha cùng phụ thân của Lương Trinh, Lương Trinh không hề dịch vị trí cha mình, mà đem tro cốt của phụ thân Tiêu Quân Bạc về chôn chung một chỗ, cho hai người được đoàn tụ. Từ một nấm mồ thô sơ không tên, qua một lần tu sửa lập bia cùng làm pháp sự, một mớ hỗn độn lúc trước coi như trôi qua không nhắc tới nữa.
Bữa trưa là dùng đồ chay ở Nguyên tế tự, sau khi ăn xong bọn họ liền dẫn Yến nhi cùng nhau đi đến phật đường nghe lão trụ trì tụng kinh.
Mấy năm qua, vào những lúc Chúc Vân Tuyên phiền lòng không vui đều sẽ tới nơi này, bình tâm nghe lão trụ trì nghe tụng một hồi kinh phật, rồi cố gắng ép buộc chính mình đè xuống những tạp niệm dây dưa bấu víu trong lòng. Bây giờ thế sự đổi dời, hắn lại lần nữa cùng Lương Trinh ngồi tại nơi đây, tâm trạng cũng đã biến đổi khôn lường không còn như lúc trước.
Những thứ không vui quá khứ đã trở thành chuyện vui, những chuyện bản thân do dự cứ không quyết định được cũng đã đưa ra lựa chọn, so với hiện tại, hắn đã không còn phút giây nào lo lắng bất an thêm điều gì nữa.
Nhóc con Yến nhi nhỏ xíu xiu cực kỳ ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ở giữa hai người họ, nghiêm túc học theo cha và phụ thân chăm chú nghe lão trụ trì tụng kinh.
Thời điểm buổi trưa vừa mới ăn cơm xong chính là lúc buồn ngủ nhất, nhóc con thoáng chốc đã không thể chịu đựng nổi, mi mắt bắt đầu đánh nhau, đầu cũng không ý thức được mà gật gù cúi thấp xuống, thỉnh thoảng lại giật mình tỉnh giấc ngồi thẳng người lại, lén lút lau khóe miệng đang chảy dãi của mình, sau lại xoay người nhìn cha và phụ thân, thấy hai người đều bình tâm chìm vào suy nghĩ của mình cho nên cũng không dám lên tiếng, chỉ lơ mơ nhìn lão trụ trì, chỉ một lúc sau lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật như chú gà con mổ thóc.
Đợi đến lão trụ trì tụng xong mở mắt ra, Yến nhi đã nghiêng người tựa lên đùi Chúc Vân Tuyên, mặt đỏ bừng bừng, trán đẫm mồ hôi.
Chúc Vân Tuyên có chút lúng túng giải thích: “Yến nhi còn quá nhỏ, không thể chịu đựng được, mong đại sư thứ lỗi.”
“Không sao.” Lão trụ trì nhìn Yến nhi im lặng một lúc, đoạn từ tốn lên tiếng: “Bệ hạ nhân hậu, thái tử ắt sẽ là người có phúc.”
Nghe thấy giọng nói của cha, Yến nhi mơ mơ màng màng tỉnh lại, vuốt mắt ngồi dậy, Lương Trinh cười giúp nhóc con xoa xoa nước bọt vãi ra gần nửa bên mặt hỏi lão trụ trì: “Ngài thật sự cảm thấy đứa nhỏ này sẽ có phúc sao?”
Lão trụ trì mặt mày hiền từ nhìn Yến nhi khẽ nói: “Những nỗi cơ cực thái tự đã chịu hết khi còn bé, ngày sau không cần lo lắng điều gì, hai vị cứ việc yên tâm.”
Tảng đá lớn trong lòng Chúc Vân Tuyên thoáng chốc được dỡ xuống, Yến nhi dường như vẫn không nghe hiểu lão trụ trì đang nói cái gì, chỉ biết ngây ngốc mà nhìn đối phương. Lão trụ trì chợt đưa một miếng bùa bình an cho nhóc con, sau đó lại giơ tay sờ đầu rồi thấp giọng niệm một câu kinh phật.
Chúc Vân Tuyên không hỏi nhiều thêm nữa, mà tự tay giúp Yến nhi đeo bùa bình an lên cổ.
Sau khi ra khỏi phật đường, một nhà ba người bắt đầu đi dạo loanh quanh trong miếu. Hiện tại trời đã vào đầu thu, cây bạch quả cùng phong đỏ nở rộ trong chùa miếu, phóng tầm mắt nhìn tới, mảng hồng rực lửa cùng vàng óng ánh hòa vào nhau, trông vô cùng đẹp mắt.
Yến nhi lon ton đạp lên những chiếc lá, thích thú đến mức cười không thấy mắt đây, lúc này dường như không còn chút buồn ngủ nào nữa, thỉnh thoảng còn nhặt lên một hai chiếc lá có hình dáng đẹp đẽ mà thu vào trong lòng, nói là chờ cha cùng phụ thân lớn đến sẽ tặng cho bọn họ.
Chúc Vân Tuyên xoa mặt con trai cười gật đầu phụ họa: “Được, đợi khi trở về cha sai người làm chất ngâm cho con, lá sẽ không bị khô.”
“Có thật không ạ?”
“Thật.”
Lương Trinh cười than thở: “Chẳng trách sao lão trụ trì nói ranh con này nhiều phúc, nhiều người thương nó như vậy, quả thực là mạng tốt mà.”
Chúc Vân Tuyên chợt nhớ ra gì đó, chợt dừng bước lại giương mắt nhìn về Lương Trinh, do dự hỏi: “Năm đó trước khi ngươi rời kinh, có phải ngươi đã tới đây thắp một chiếc đèn chong cho Yến nhi phải không?”
Dứt lời, Lương Tri hơi thẩn người lại, cong môi hỏi: “Ngươi biết?”
“Ừ, trước khi rời kinh, ta có tới nơi này làm pháp sự cho mẫu hậu, vốn định thắp một chiếc đèn cầu mong Yến nhi bình an, nhưng lão trụ trì nói đã có người thắp cho con.”
Bây giờ hồi tưởng lại, có lẽ cũng bởi vì biết chuyện này, cho nên hắn mới có thể mềm lòng như thế với Lương Trinh, mặc dù chuyện kia vốn nằm trong phận sự đối phương cần làm.
“Chuyện này tính là gì, ta nên làm mà.” Lương Trinh chả chút đoái hoài đến, cũng không nói gì thêm nữa, mà chỉ ôm lấy Yến nhi, rồi nắm tay Chúc Vân Tuyên “Đi thôi, chúng ta lên trên điện ngắm cảnh.”
Lên tháp cao, liền có thể thấy được tòa sơn trang dưới chân núi. Lương Trinh này đã kế thừa tước vị phụ thân minh, trước khi hồi kinh Chúc Vân Tuyên cũng đã hạ chỉ trả phủ đệ lúc trước lại cho hắn, bao gồm cả tòa sơn trang này. Trong trang hệt như Nguyên tế tự, đâu đâu cũng trồng cây bạch quả cùng phong đỏ, khi từ trên cao nhìn xuống, nơi đây như có một lọng che cao vút, suối nước nóng nằm ẩn mình trong đó khói nghi ngút lượn lờ, khiến cho người ta cảm giác đặc biệt mơ màng.
Yến nhi nằm nhoài trên bả vai Lương Trinh nhìn đến trợn cả mắt lên, đang tiếc là mấy ngày nữa phài cử hành đại hôn, còn nhiều chuyện chuẩn bị, nếu không bọn họ có thể ở đây chơi thêm mấy ngày nữa rồi.
Chúc Vân Tuyên nhớ tới một ít chuyện quá khứ, trong mắt thoáng chốc tràn ngập cảm xúc vui vẻ. Lương Trinh dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ai kia, bèn nghiêng đầu nháy mắt một cái: “Lần này không có cơ hội, chúng ta đội lần sau rảnh rỗi quay lại, còn rất nhiều dịp, chờ đến mùa đông, chúng ta còn có thể ở lâu một chút.”
Chúc Vân Tuyên cười gật đầu: “Được.”
Sau khi về lại cung, lễ bộ thượng thư tới cầu kiến. Đối phương trình tất cả quy trình điển lễ đại hôn cùng lập hôn do mình sắp xếp lên, sau đó ra vẻ cẩn trọng hỏi hai người họ có cần sữa chữa lại chỗ nào hay không.
Lương Trinh cầm lấy tấu chương xem kỹ, trong lúc đó lão thượng thư cũng giơ tay lau mồ hôi trên trán, trong lòng cũng căng thẳng theo, bệ hạ thì dễ nói chuyện rồi, có sợ chỉ sợ vị hoàng hậu nương nương này yêu cầu nhiều mà thôi.
Trong nửa tháng này, thủ phụ đại nhân đã bị Lương Trinh chọc tức ngất xỉu những hai lần, chuyện này cả triều ai cũng biết, so với năm đó, thì vị hoàng hậu nương nay càng kiêu ngạo ngông nghênh không thể chọc được, càng chết là, bệ hạ cùng đối phương còn ký kết ngầm có thể phối hợp người làm chính diện, kẻ làm phản diện vô cùng ăn ý, khiến cho bọn họ như đi giày trên băng mỏng, không dám nói dối cũng như lung tung, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ bị hai vị này bắt tay xử tội.
Lương Trinh xem nội dung trên tấu chương xong, im lặng không nói gì, chỉ đưa cho Chúc Vân Tuyên, Chúc Vân Tuyên cầm bút khoanh tròn mấy chi tiết nhỏ phải sửa. Trên thực thế, phần quy trình đã được sửa đổi qua nhiều lần, trong khoảng thời gian này người ở lễ bộ bận rộn loay hoay đến mức chân không chạm đất, tất cả mọi đồ vật chuẩn bị đều phải xác nhận qua tám trăm lần, mới miễn cưỡng thỏa mãn Chúc Vân Tuyên cùng Lương Trinh.
Bọn họ vốn cũng không cố ý làm khó làm dễ người khác, bởi vì cả đời này chỉ có duy nhất một lần đại hôn, cho nên muốn làm phải thật hoàn hảo.
Lễ bộ thượng thư bẩm báo xong việc nhanh chóng lùi ra, rồi tiếp tục dâng lên lễ phục đế hậu phải mặc lúc cử hành điển lễ đại chọn. Trang phục của Chúc Vân Tuyên chính là cổn phục mười hai đồ án cùng miện mười hai chuỗi ngọc, còn Lương Trinh thì là y phục danh cho thân vương chín đồ án cùng cửu lương quan.
— Hình ảnh bốn món của hai người (Tuyên trái Trinh phải, chỉ mang tính chất minh họa)
Trang phục của Lương Trinh được tham chiếu từ phong cách ăn mặc của vị hoàng hậu đầu tiên thời khai quốc, cũng may từ trước đã có, cho nên hiện tại cũng nắm được chút lễ nghi, không đến nỗi luống cuống, song cũng bớt đi một số chuyện.
Hai bộ lễ phục này đã vội bắt đầu tiến hành ngay từ lúc bọn họ khởi hành hồi kinh từ Tuyền Châu, đến hiện tại khi hoàn thành mới đem đến cho bọn họ mặc thử, cho dù có chỉnh sửa cũng xem như vẫn còn thời gian.
Lương Trinh cười nhìn Chúc Vân Tuyên thay y phục, đội miện quan lên, qua chốc lát sau, chợt đi lên trước một bước, giơ tay vén lên chuỗi hạt châu trước mặt đối phương. Chúc Vân Tuyên ngây ra, thắc mắc nhìn hắn: “Làm sao vậy? Sao ngươi không thử y phục đi?”
“Không vội.” Lương Trinh nhẹ giọng cười, ngón tay vòng lại chuỗi châu kia lượn quanh, ý cười trong mắt thoáng đậm hơn, đoạn hỏi Chúc Vân Tuyên, “A Tuyên còn nhớ trước đây ta từng nói, hành động này hệt như đang làm gì sao?”
Khi đó hắn chỉ thuận miệng đùa một câu, bây giờ vậy mà có thể lại thành thật.
Chúc Vân Tuyên phản bác lại: “Là trẫm cưới ngươi, không phải ngươi cưới trẫm, ngươi làm phản.”
Khoé môi Lương Trinh lại giương cao thêm những ba phần: “Vài ngày trước bệ hạ nói phải gả cho ta mà, hơn nữa còn nói ngay ở trước mặt một đám các lão, bệ hạ quên nhanh vậy sao? Có điều bệ hạ quên cũng không sao, chỉ cần nhớ kỹ trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày là được, nếu không bệ hạ không xong đâu.”
“Ngươi đủ rồi đấy, bản thân cứ luôn miệng nói Yến nhi được sủng mà kiêu, ta thấy ngươi mới đúng hơn chứ?”
Chúc Vân Tuyên nói xong liền giơ tay vỗ lên bả vai đối phương, lại bị Lương Trinh tóm gọn đưa đến miệng hôn một cái, cả hai nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười.
Yến nhi đang ngồi dưới đất chơi đồ chơi bỗng nghe thấy tên mình bèn ngẩng đầu lên, “A” một tiếng, rồi nghiêm túc nói cho bọn họ biết: “Yến nhi không mỏng manh, Yến nhi ngoan lắm.”
Lương Trinh liếc mắt nhìn con trai buồn cười nói: “Con mà không mỏng manh thì trên đời này có đứa trẻ nào mỏng manh chứ, đã gần bốn tuổi đầu còn đòi ngủ chung với cha và phụ thân, hơn nữa còn đái dầm, không biết thẹn.”
Yến nhi nhìn Lương Trinh le lưỡi nhăn mũi, tỏ vẻ không phục nói: “Phụ thân là đồ đáng ghét.”
Lương Trinh ngồi xổm xuống cười nhìn nhóc con: “Còn dám nói phụ thân là đáng ghét nữa sao? Lúc đầu ta quên nói cho con biết, từ tháng sau con bắt đầu đi học rồi, không còn chơi mỗi ngày như vậy nữa đâu.”
Yến nhi nghe xong ngẩn người ra, bộ dạng nhanh chóng ỉu xìu dùng đôi mắt lóng lánh nhìn Chúc Vân Tuyên: “Thật sự phải học sao ạ?”
Chúc Vân Tuyên gật đầu: “Yến nhi là thái tử, không thể không học được.”
Lúc ở Tuyền Châu Chúc Vân Cảnh đã từng mời người dạy vỡ lòng cho Yến nhi, thế nhưng hiện tại không giống ngày xưa, muốn bồi dưỡng một người thừa kế ngôi vị, thì yêu cầu tất nhiên sẽ không còn đơn giản như vậy nữa. mặc dù Yến nhi chưa được đưa tới Đông cung, thế nhưng tất cả quan chức đã được sắp xếp xong xuôi, bọn họ cũng nhiều lần bẩm tấu lên nhắc nhở Chúc Vân Tuyên nên cho thái tử học tập, tuy rằng Chúc Vân Tuyên sợ con trai vất vả, thế nhưng không cách nào có thể dung túng ở phương diện này.
Yến nhi chớp mắt một cái: “Nếu Yến nhi là thái tử, vậy mỗi ngày Yến nhi có thể ăn nhiều thêm hai viên kẹo không ạ?”
Chúc Vân Tuyên: “...”
Lương Trinh cười nhéo mũi nhóc con: “Ranh con lắm trò, còn học được cách ra điều kiện với cha ngươi sao?”
Yến nhi chợt gập một ngón tay bé xíu mũm mỉm đang giơ lên của mình xuống: “Hai viên không được, vậy có thể nhiều hơn một viên được không ạ?”
Chúc Vân Tuyên nhanh chóng đồng ý: “Được, chỉ cần con ngoan ngoãn học tập, hai viên cũng có thể.”
Yến nhi nghe xong bắt đầu hớn ha hớn hở, bộ dạng quyết tâm bảo đảm cùng nhị vị phụ huynh: “Yến nhi hứa sẽ ngoan, Yến nhi là bé ngoan mà.