Cuối cùng còn không quên cố ý nhắc một câu, ''Tân Vũ thì sao? Hồi đó Tân Vũ rất phấn đấu, thi đỗ trường cấp ba tốt nhất thành phố, đến lúc đó thi đỗ trường 985, 211 chắc không thành vấn đề nhỉ?''
Tôi ấp úng không biết nói gì cho phải, ậm ừ mãi mà chẳng thốt ra được câu nào.
Cô ta liếc tôi một cái đầy khinh thường: ''Thành tích không tốt cũng chẳng sao, theo tôi thì con gái các cô học nhiều thế cũng chẳng để làm gì, không bằng sớm chút gả cho một tên giàu có...''
Nghe vậy, mẹ tôi đứng phắt dậy: ''Dù cô có là bậc trưởng bối nhưng cũng không nên nói như vậy chứ, con gái không cần học nhiều, lấy chồng sớm, cô nói thế là có ý gì?''
Bữa cơm kết thúc trong không khí không vui.
Sau đó mẹ tôi rửa bát trong bếp, tôi đi tới giúp bà.
Thấy bà im lặng không nói gì, tôi nhỏ giọng nói: ''Mẹ đừng giận nữa.''
''Mẹ không giận, là dì họ của con nói quá đáng.'' Bà quay sang nhìn tôi: ''Tân Vũ, thành tích không tốt cũng không sao, học hành là con đường tốt nhất nhưng không phải là con đường duy nhất, mẹ và ba chỉ mong con được vui vẻ.''
Bà lau khô tay, vỗ nhẹ lên vai tôi như dỗ dành trẻ con: ''Con đừng để bụng lời dì ấy, Tân Vũ nhà chúng ta đã rất tốt rồi.''
Tôi ngẩng đầu nhìn bà, đôi mắt bà dịu dàng ấm áp. Gió chiều thổi rối những sợi tóc mai của bà trông thật dịu dàng.
Tôi gật đầu, không nói gì.
Trở về phòng, tôi ngồi vào bàn rồi lôi tờ giấy kiểm tra mà Giang Việt đưa cho tôi ra khỏi cặp sách.
Sau đó, tôi gọi điện cho cậu ấy.
Giọng cậu ấy lười biếng: ''Alo, tôi là Giang Việt.''
''Giang Việt, tôi là Bùi Tân Vũ.'' Tôi nắm chặt điện thoại, hạ quyết tâm nói: ''Cậu có thể kèm Toán cho tôi không?''
Tôi sợ cậu ấy từ chối nên nói tiếp: ''Tôi có thể trả tiền dạy thêm cho cậu.''
''Cậu có thiếu tiền của tôi không mà đòi trả?'' Giang Việt cười khẽ: ''Tôi đồng ý dạy kèm cho cậu nhưng tôi không muốn tiền...''
''Không muốn tiền thì muốn gì? Cướp sắc à?'' Tôi vô thức nói ra lời trong đầu.
Nói xong, đầu dây bên kia Giang Việt cười càng lớn.
''Bùi Tân Vũ, cậu nghĩ gì trong đầu thế? Tôi không muốn tiền cũng không cướp sắc, chỉ là bây giờ tôi chưa nghĩ ra, cứ ghi nợ trước vậy.''
Tôi hơi ngẩn người, sau đó nói: ''Được, cậu nói sao cũng được.''
''Cậu yên tâm, lời của tôi đã nói ra thì khó mà rút lại.''
Cứ như vậy, cuộc sống đau khổ của Giang Việt bắt đầu.
Cậu ấy không hiểu tại sao tôi lại không biết hàm số, đạo hàm, dãy số, thậm chí thỉnh thoảng tôi còn làm sai cả bài Toán thống kê.
Mỗi lần tôi nói với cậu ấy là mình không biết làm bước nào, Giang Việt đều nhìn tôi đầy vẻ bối rối.
''Cậu đang nói cái gì vậy? Đề bài đã diễn đạt rất rõ ràng rồi, điểm Ngữ văn của cậu có thật không vậy?
''Sao khả năng đọc hiểu của cậu lại kém thế, ngay cả câu hỏi cơ bản nhất cũng không hiểu?''
Vì vậy, cậu ấy đã không chỉ một lần nói với tôi: ''Bùi Tân Vũ, tôi không dạy nổi cậu nữa rồi.''
Mỗi lần như vậy, tôi lại bật lại cho cậu ấy nghe câu nói ''Lời của tôi đã nói ra thì khó mà rút lại'' của cậu ấy.
Phải khen cho sự thông minh của tôi mới được!
Vì vậy, dưới sự hành hạ của tôi, Giang Việt trông già đi rất nhiều.
Những ngày tháng lớp 12 trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc, kỳ thi thử lần 1 đã đến.
Ngày công bố điểm vừa hay là Chủ Nhật, nhà trường hiếm khi cho chúng tôi nghỉ một ngày.
Tôi còn chưa tỉnh ngủ thì điện thoại của Giang Việt đã gọi đến.