Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất

Chương 32: - Biết Diễn!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một bức tranh thành danh không khiến Hoàng Nam kiêu ngạo, mọi thứ trong quá khứ dạy cho cậu thật nhiều bài học, khiến cậu trở nên kiên cường hơn, biết điều hơn và hiểu chuyện hơn. Thứ Hoàng Nam thiếu nhất là tình yêu, thế nên cậu ta ít khi tin tưởng ai, có điều một khi đã tin ai là trao trọn mọi thứ, mặc cho mình có bị tổn thương thành con nhím cũng không buông tay.


Rất nhiều chuyện của Hoàng Nam Hải Anh không biết, ví như ngày đó cậu ta vì một "người tốt giấu mặt" mà vực dậy bản thân mình. Cố gắng học tập tu nghiệp bên nước ngoài, muốn thành danh để biến mình trở thành kẻ tỏa sáng rực rỡ nhất, khiến bản thân trở nên ưu tú để "người tốt giấu mặt" kia tự lộ mặt, công nhận cậu. Trải qua bao sóng gió, cuối cùng Hoàng Nam thành danh, không chỉ vậy còn bán được rất nhiều tranh, trở thành họa sĩ trẻ tuổi giàu có nhất nhì trong nước. Cậu trở về quê hương với một khoản tài sản khổng lồ, trước là hiếu kính ông bà sau muốn tìm "người tốt" kia một lần để cảm ơn. Thông qua một vài kênh Hoàng Nam biết được người đóng học phí cho cậu và người giúp cậu có cơ hội ra nước ngoài là một. Dù không hiểu tiện tay cứu hay thế nào nhưng chuyện nhỏ với họ cũng làm cuộc đời cậu thay đổi hẳn. Cậu nhất định phải tìm gặp người ấy, thật lòng mà cảm ơn người ấy.
Nào ngờ thám tử vừa điều tra xong chuyện, thông báo với cậu xong thì Hoàng Nam gặp tai nạn xe. Chuyện đời này không giống đời trước, hiện tại cậu chỉ xây xát nhẹ, còn đời trước xe của Hoàng Nam đâm phải cột đèn, mạch xe chập cháy nổ tung ảnh hưởng đến rất nhiều người xung quanh, đến cả cậu cũng bị hủy hoại phải nằm trên giường bệnh tĩnh dưỡng rất lâu. Gương mặt quen thuộc đã biến mất thay vào đó là một con quái vật, một con quái vật thật sự với làn da nhăn nheo xù xì, ngũ quan xô vào nhau xộc xệch tựa như một bức tranh in lỗi. Cú sốc này làm tâm lý vốn không vững của Hoàng Nam lung lay, cậu ta ngày đêm hoặc gào thét, đập phá đồ đạc, hoặc im lặng ngồi trong góc phòng, mọi thứ đều đình trệ không làm. Cả gia đình Hoàng Nam đều không dám đả kích cậu, chỉ có một cô gái - người thân của kẻ tự sát, lao đầu vào xe cậu - là kiên trì ở cạnh, ngày đêm chăm sóc mặc kệ có bị cậu làm tổn thương.


Người con gái ấy không ai khác chính là Ngọc Hà!


Và chỉ một thời gian ngắn, với kĩ năng của mình Ngọc Hà đã chiếm trọn được trái tim bé nhỏ của cậu ta, khiến cậu ta chìm trong yêu đương sung sướng. Ngọc Hà còn cố làm Hoàng Nam tin rằng Hải Anh chỉ lợi dụng hai người để làm cô ta nổi bật. Nhưng cậu biết sự thật không phải vậy, Hải Anh không hề công bố chuyện cô giúp cậu ra ngoài, nếu ẩn danh thì nổi bật kiểu gì? Tuy rằng nhiều lúc Ngọc Hà nói xấu Hải Anh khiến cậu không vui nhưng cậu cũng không phản ứng quá nhiều. Ngoài gia đình, Ngọc Hà chính là người thân cận nhất với cậu cho tới khi đó..
Khi mà cảm xúc tiêu cực của Hoàng Nam bùng nổ, Ngọc Hà thân mật công khai với người đàn ông khác làm cậu hoảng hốt. Một lần không kiểm soát được bản thân, Hoàng Nam cắt cổ tay tự tử. Cậu không chết nhưng tay phải quý giá lại không cứu nổi nữa. Thấy vậy, Ngọc Hà lừa một khoản lớn từ chỗ Hoàng Nam rồi đẩy cậu ta vào vòng vây của mai thúy. Cũng móc nối thuê người tìm bố cậu ta, đưa ông ta trở lại triệt để hủy hoại Hoàng Nam và nhà ngoại, làm bọn họ thê thảm, lần lượt chết đi.


Kiếp này của Hoàng Nam có sự xuất hiện của Hải Anh, dường như là hiệu ứng cánh bướm, mọi thứ đều đi chệch khỏi quỹ đạo thông thường. Cậu ta không đụng phải Ngọc Hà, cũng không hề bị hủy dung. Có lẽ, những cảm xúc tiêu cực sẽ không thể tới vây hãm người họa sĩ trẻ thiên tài ấy nữa rồi..


*


Hai người đến bệnh viện rất nhanh vì đường thoáng, bác sĩ và y tá trực kéo xe đẩy ra làm nhiệm vụ y tế. Hải Anh sau khi bàn giao người lên xe cấp cứu, kí một số giấy tờ thì lập tức móc điện thoại ra tiếp tục tìm cách thông báo với Đức. Khi nãy lúc ở trên xe cô đã gọi vài lần nhưng không được, hiện tại cũng vậy, chẳng thể kết nối. Chán nản để lại một tin nhắn, xong xuôi, Hải Anh gọi cho Ngọc Hà hỏi số phòng. Cô ta lừng chừng bắt cô đợi điện thoại 20 phút rồi mới nhắn lại một dãy số, còn giả bộ bận rộn: khi nãy em giúp bác tìm phòng nghỉ nên không biết cô gọi điện!
Rõ ràng là muốn chỉnh vì lúc trước cô làm bộ không thấy cô ta. Thế thì sao chứ, dù sao cuối cùng cũng không dám lật mặt với cô. Cô ta biết thừa chân cô ta đứng chưa vững, lúc này mà dám vạch mặt xem, chính cô ta ăn đủ!


Hải Anh đi tới khu vực phòng bệnh VIP, nơi này cách không xa chỗ phòng cấp cứu của Hoàng Nam là mấy. Lúc kí giấy cô đã để lại số điện thoại rồi, nếu xảy ra vấn đề hoặc Hoàng Nam tỉnh y tá sẽ lập tức liên hệ với cô. Thực ra với người nhà bệnh nhân bình thường thì không thể cứ vậy mà đi, nhưng với gia thế của nhà Hải Anh, kèm thêm giao tình của bố cô với viện trưởng thì chút chuyện này là đơn giản!
Khu vực này gần như cách biệt hẳn với bên ngoài, có hai bảo vệ trực và một vài điều dưỡng đi lại thăm hỏi quanh các phòng. Hải Anh báo số phòng sau đó được một nhân viên đưa tới tận nơi. Ngay khi đến cửa, nhân viên y tế chào cô rồi rời đi, Hải Anh đặt tay nên nắm cửa, chưa mở ra đã nghe thấy tiếng của một người rất quen.


"Cảm ơn em!" Còn ai ngoài chồng cô? Hay ghê, sao cô - vợ hắn ta - năm lần bảy lượt gọi không được mà ai lại điện được cho hắn vậy? Là mẹ chồng thì cũng thôi đi, còn nếu là cô ta.. Hải Anh thật sự nghi ngờ Đức còn lén cô dùng thêm một chiếc điện thoại nữa để liên lạc riêng với Ngọc Hà đó!
"Nếu không có em thì mẹ anh.."


"Nói gở gì vậy?" Bố chồng cũng tới rồi, giọng nói ông ấy dịu dàng hẳn, ngậm cười mà rằng "Bố đã bảo rồi, Ngọc Hà là đứa trẻ ngoan.."


"Đúng vậy!" Mẹ chồng không hề phản đối, thái độ thay đổi hẳn, nhanh chóng hùa vào "Ngọc Hà bất chấp tất cả, lao ra ngay trước xe! Con bé còn bị trầy xước nhiều hơn cả tôi nữa!"


"Cháu không sao!" Ngọc Hà nhẹ giọng, rồi như nhớ ra điều gì quan trọng nên nhỏ giọng thắc mắc "Cô Hải Anh vừa gọi điện hỏi cháu số phòng, có lẽ cô sắp đến rồi đấy ạ!"


"Hừ!" Đức bỗng nhiên đổi giọng, cau có "Khi đó cô ta cũng ở cạnh mẹ vậy mà sao thấy mẹ gặp chuyện lại không phản ứng? Mẹ vào viện cô ta cũng không đi chung? Rốt cuộc cô ta làm con dâu kiểu gì vậy?"


"Anh đừng nói thế!" Ngọc Hà quật cường can ngăn, tuy không bước chân vào nhưng Hải Anh cũng có thể tưởng tượng dáng vẻ mềm yếu nhưng lại quyết không khuất phục của cô ta lúc này. Ái dà, có vẻ hấp dẫn thật đó!
"Cô Hải Anh đâu cố ý, với lại.. bác cũng ổn rồi, anh đừng trách cô nữa!"


"Em đừng khóc!"


"Ai da cái thằng này! Không trách không trách! Ngọc Hà thật lương thiện!"


"Con im ngay cho bố, sao lại không biết điều thế chứ?"


"..."


Lái chủ đề xịn lắm!
Hải Anh thầm bật ngón cái khen ngợi trong lòng. Có khi nào kiếp trước cũng như vậy không ta, nhân lúc cô chẳng biết gì về vụ tai nạn này mà đổ lỗi cho cô. Đó, khi ấy mẹ chồng cũng biết rõ cô không ở cạnh, hiểu rằng cô phải giải quyết với người ta xong mới đến được đây thế mà chẳng nói đỡ cho cô nửa lời. Thế mới thấy khả năng tẩy não của Ngọc Hà tốt đến thế nào, hào quang của cô ta làm tất cả mọi người xung quanh ngu hẳn rồi!


Hải Anh lừng chừng chưa vào, cô lôi điện thoại ra nhắn ngay cho anh trai và mẹ một cái tin. Sau đó cô hít một hơi thật sâu, vặn tay nắm cửa, hoảng hốt mà bước vào..